Y Tiên Thiểu

Chương 706: Chương 706: Tự do và trói buộc. (2)




Tùy Qua nói:

- Từ góc độ của chúng ta mà nói, mọi thứ đều có một cái giá lớn. Mấu chốt ngươi cảm thấy cái giá của nó có đủ lớn hay không. Ta nghĩ với ngươi mà nói, thuận thuận lợi lợi thu hoạch một thân thể như thế, trả giá này có đáng giá hay không.

- Vâng, chủ nhân.

Tây Môn Trung nhanh chóng bày tâm thái. Hắn biết rõ Tùy Qua không phải là người dễ ứng phó như thế, lại không nghĩ tới Tùy Qua sớm động tay động chân trên thân thể này. Tây Môn Trung nếu quả thật chỉ có "Trung", như vậy tự nhiên bình an vô sự, trái lại chỉ sợ sẽ có kết cục bại vong.

Tâm ma có thân thể thì mặc dù chúng có lợi trong việc tu hành, cũng có lợi cho việc chúng đi nhận thức thế giới, nhưng mà rất nhiều chuyện có lợi thì có tệ. Tâm ma chiếm cứ thân thể người tu hành, tinh thần của chúng sẽ dung làm một thể giới thân thể này, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nếu như thân thể này bị hủy diệt, như vậy tâm ma cho dù dùng trạng thái tinh thần rời đi cũng không sống được bao lâu, trừ phi tu thành nguyên anh.

Cũng nói cho đúng, một khi chúng có thân thể, chúng sẽ không khác gì nhân loại, khác biệt chính là ký ức của chúng vẫn bảo lưu là tâm ma, hoặc là âm hiểm, biến hoá kỳ lạ, hoặc là khát máu, thị sát thành tính.

- Ngươi hiểu là tốt rồi.

Tùy Qua trầm giọng nói:

- Hy vọng ngươi không nên cô phu chư ‘ trung ’ này. Tốt, đi với ta gặp mấy người a, bọn họ đều là tùy tùng của ta, ngươi về sau cũng có địa vị như bọn họ, làm việ cho ta.

Tây Môn Trung vội vàng xác nhận, hắn lúc này đã thích ứng với thân phận nô bộc.

Tùy Qua mang theo Tây Môn Trung trở lại biệt thự, Đường Vũ Khê đã rời khỏi.

Mà thời điểm này Tống Văn Hiên, Ngưu Duyên Tranh, cha con Hàn Côn, Hàn Trình đều chờ ngoài cửa.

Tuy Lý Nghệ Cơ đã mời mấy người này vào trong phòng khách chờ, nhưng mà mấy người kia vì tỏ vẻ trung tâm với Tùy Qua cho nên đứng ngoài cửa chờ Tùy Qua.

Thời điểm này bảo an tuần tra chạy xe đạp điện đi qua, nhịn không được dừng lại, đánh giá cảnh quỷ dị này.

Phải biết rằng Tống Văn Hiên mấy người kia, tất cả đều là người già. Nhất là Hàn Trình, già con hơn cả cha của hắn, nhìn qua ít nhất cũng già đi mười tuổi. Ai biết mấy người lớn tuổi như vậy lúc này phát sốt đứng ngoài cửa lạnh giá ở đây.

Mà mở cửa ra vào chính là một nữ bộc thiếu phụ trẻ tuổi, nhìn qua phong tình vạn chủng, vô cùng xinh đẹp.

- Ai, vi phú bất nhân (làm giàu thì thường không có nhân đức) ah!

Bảo An đại ca nhìn thấy cảnh này thì thở dài một tiếng. Trong mắt hắn chủ nhân biệt thự này nhất định là một kẻ vi phú bất nhân, nhà giàu mới nổi, nếu không cũng không để những người già đáng thương này đứng bên ngoài. Hơn nữa còn có nữ bộc như thế, nhìn qua còn đẹp hơn các minh tinh trên TV, đúng là đáng giận mà.

Bảo An đại ca vừa định chờ một hồi, nhìn thấy Tùy Qua cùng Tây Môn Trung xuất hiện.

Nhìn thấy Tùy Qua đi tới, đám người Tống Văn Hiên càng lộ ra vẻ cung kính, mà Tùy Qua nhưng chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong phòng, mà đám người Tống Văn Hiên lúc này mới nối đuôi đi vào.

- Móa! Hiện tại là thời đại nào rồi!

Bảo An đại ca cảm thán nói ra, không nghĩ tới ở thời đại này còn có cảnh phô trương "Chủ nô" như thế, xem ra kẻ có tiền thì tính cách rất cổ quái.

- Vương Khải! Còn thất thần làm gì vậy, nhanh chóng đi tuần đi! Bộ không muốn cầm tiền thưởng sao?

Thời điểm này cách đó không xa có mấy người chạy xe điện qua, ăn mặc đồ bảo an hét to với Vương Khải này. Đây chính là quản lý công ty, Bảo An đại ca liên tục gật đầu, thầm than một tiếng "Quả nhiên mọi người đều có số mạng", sau đó cưỡi xe tiếp tục tuần tra.

Vào nhà, Lý Nghệ Cơ đặt lực chú ý lên người Tây Môn Trung, sau đó cảm thấy sợ hãi nói:

- Khí thế mạnh như thế... Chẳng lẽ là Trúc Cơ Kỳ! Tên đáng chết này, không biết lại từ nơi này mời được nhân vật lợi hại như vậy.

- Tiểu Lý, thất thần làm gì vậy, nhanh châm trà đi.

Tùy Qua nhìn Lý Nghệ Cơ nói ra.

Lý Nghệ Cơ không dám lãnh đạm, tuy trong lòng vẫn không cam lòng làm nữ bộc, nhưng mà dưới dâm uy của Tùy Qua thì nàng phải tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Tùy Qua lúc này nhìn qua đám người Tống Văn Hiên nói:

- Triệu tập các vị đến chính là làm quen với người hầu mới của tôi là Tây Môn Trung. Tây Môn Trung lần đầu tiên rời núi, đối với rất nhiều quy củ không rõ, cho nên mấy ngày nay Tống lão ngươi dẫn hắn quen thuộc hoàn cảnh đi, mau chóng thích ứng sinh hoạt của thế tục.

Nghe Tùy Qua nói như thế, đám người Tống Văn Hiên hoảng sợ.

Đầu tiên là tu vị Tây Môn Trung, tu vị Trúc Cơ Kỳ đối với Tống Văn Hiênmà nói, đây chính là cảnh giới uy hiếp. Những người này đều là người tu hành, trong lòng vẫn tôn sùng lực lượng, cho nên bản năng sợ hãi người tu hành có cảnh giới cao hơn mình. Nhưng mà chính thức hoảng sợ là, thân phận của Tây Môn Trung không phải là đồng môn hoặc bằng hữu của Tùy Qua, mà là người hầu của hắn.

Phải biết rằng cho dù người tu hành Tiên Thiên kỳ đều là hạng người tâm cao khí ngạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng làm nô bộc cho kẻ khác. Mặc dù là đại lão một quốc gia, cũng không cách nào làm cho người tu hành Tiên Thiên kỳ đi làm người hầu của hắn, mà chỉ có thể là ngang hàng luận giao. Chớ đừng nói chi là người tu hành Trúc Cơ Kỳ có thể ngự kiếm phi hành, tung hoành thiên địa, đây càng là tồn tại tâm cao khí ngạo chân chính.

Mà bây giờ một cường giả Trúc Cơ Kỳ lại là người hầu của Tùy Qua.

Đám người Tống Văn Hiên lúc này trong lòng phỏng đoán chỗ dựa của Tùy Qua cứng bao nhiêu, nếu không sao có thể làm cho một cường giả Trúc Cơ Kỳ cam tâm tình nguyện làm người hầu của hắn cơ chứ?

Nhưng mà đám người Tống Văn Hiên không biết đây là giao dịch của Tùy Qua cùng Tây Môn Trung.

Mà Tây Môn Trung, đương nhiên cũng không có khả năng nhiều chuyện mang chuyện này thông báo với đám người Tống Văn Hiên.

- Vậy làm phiền Tống tiên sinh.

Tây Môn Trung nhìn qua Tống Văn Hiên chắp chắp tay.

- Không dám, không dám.

Tống Văn Hiên vội vàng khiêm nhượng. Tuy Tây Môn Trung cùng Tống Văn Hiên hắn đều là người hầu của Tùy Qua, nhưng mà Tống Văn Hiên biết cảnh giới của đối phương, tự nhiên là đắc tội không được.

Cái khác không nói, Tống Văn Hiên trước kia bái kiến sứ giả "Hành Hội" tùy thời đều làm ra tư thái cao cao tại thương, cực kỳ khắc sâu.

- Các ngươi đều làm việc cho tôi, cho nên không cần khách khí như vậy.

Tùy Qua nói:

- Mặt khác, Ngưu lão, Hàn lão, hai người các ngươi phải chăng có chuẩn bị Trúc Cơ hay chưa?

- Tùy tiên sinh, tôi đã chuẩn bị tốt.

Ngưu Duyên Tranh vội vàng đứng lên, nói:

- Có lẽ là tiên sinh đã tìm được tài liệu Trúc Cơ cần thiết?

- Ngồi xuống nói chuyện, không cần khách khí.

Tùy Qua ý bảo Ngưu Duyên Tranh ngồi xuống, sau đó nói:

- Kỳ thật tài liệu Trúc Cơ của lão thì tôi đã có. Nhưng mà tôi có ý định tìm thuốc tốt cho lão. Tôi xem vận khí của Ngưu lão không kém, nhiều nhất là mười ngày sau sẽ có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.