Nếu như Tùy Qua có linh điền tuyệt phẩm, như vậy để Hồng Mông Thụ cắm rễ vào đó, tốc độ sinh trưởng tất nhiên sẽ lại tăng lên!
Chẳng qua, trước khi tiến vào Như Mộng Thủy cốc, Tùy Qua đồng học từng hứa trước mặt đám người Tây Môn Huyền Tỗn và Lạc Phi Đan, sẽ không chia cắt thứ tốt trong Như Mộng Thủy cốc với bọn họ.
Bây giờ muốn thu giữ những Văn Ngọc thụ này, hình như là có vẻ nuốt lời?
Nhưng….
Tâm niệm của Tùy Qua đồng học lại xoay chuyển, dù sao Văn Ngọc thụ ẩn thân trong “biển sâu”, đám người Lạc Phi Đan chỉ sợ nằm mơ cũng không nghĩ ra ở đây có thứ tốt gì, huống chi cho dù bọn họ chiếm được, cũng chưa chắc có thể lợi dụng, chẳng qua cầm đi luyện chế một chút đan dược kém chất, như vậy không phải phí của trời sao? Còn nữa, sau khi những ma nhân kia trở lại thủy vực, chỉ sợ những người đó cũng không cơ hội lấy Văn Ngọc thụ.
Điểm trọng yếu nhất, Tùy Qua cảm thấy mình hình như chỉ hứa không tham dự “phân chia” chỗ tốt với bọn họ.
Như vậy, một mình độc nuốt, không cũng coi là phân chia?
- Hắc. . . Ta quả nhiên là thông minh.
Tùy Qua đắc ý mỉm cười, bắt đầu thu thập số lượng lớn Văn Ngọc thụ dưới đáy nước.
Nói ra, số lượng Văn Ngọc thụ thật sự không ít, Văn Ngọc thụ lớn nhất cao khoảng mười mấy thước, nhưng Tùy Qua cũng không phải loại người lòng tham không đáy, một số Văn Ngọc thụ còn rất nhỏ, Tùy Qua liền để lại, cũng không thu toàn bộ vào trong Hồng Mông thạch.
Tùy Qua ven theo đáy nước tiếp tục thu vào.
Sau đó, hắn đi đến phía trước một gốc cây Văn Ngọc thụ khổng lồ, cao khoảng 40-50m cao, có thể xem là một gốc cây đại thụ rồi.
Tùy Qua không khỏi vui mừng, tiến lên phía trước, dùng bàn tay cầm cành cây, nhổ gốc cây Văn Ngọc thụ.
Ào!
Rễ cây Văn Ngọc thụ khuấy động một vũng bùn cát lớn dưới đáy nước, nhưng sau đó đột nhiên mang theo thứ gì đó nổi lên:
Một bộ xương khô!
Bộ xương khô này đã bị rễ cây Văn Ngọc thụ xuyên thủng, vì vậy khi Tùy Qua nhổ bật gốc cây Văn Ngọc thụ này, mới kéo bộ xương khô ra ngoài. Tùy Qua nhìn kỹ, bộ xương khô này là của tu sĩ nhân loại, chứ cũng không phải hài cốt của ma nhân.
Có thể nghĩ, chính bởi vì bộ hài cốt này, mới khiến gốc cây Văn Ngọc thụ này to lớn như thế.
Nhất thời, Tùy Qua hiểu được, sở dĩ số lượng Văn Ngọc thụ dưới đáy nước nhiều như vậy, bùn đất phì nhiêu như vậy, chỉ sợ bởi vì chỗ này có “vô số hài cốt”, ngàn vạn năm trước, có rất nhiều tu sĩ nhân loại, ma nhân táng thân trong nước, sau đó những thân thể tu sĩ, ma nhân này liền chìm xuống đáy nước. Tu sĩ có thể tiến vào Như Mộng Thủy cốc, tu vi ít nhất cũng từ Kết Đan kỳ trở lên, vì vậy thân thể của những tu sĩ này đương nhiên không phải là thân thể phàm thai, trên thi thể của bọn họ cũng tích tụ số lượng lớn nguyên khí, sau khi những thi hài này mục nát, liền trở thành linh nhưỡng dưới nước, hoặc là chất dinh dưỡng của Văn Ngọc thụ.
Có thể thấy, cho dù là người tu hành, sau khi chết, rút cuộc vẫn là tro đất.
Có thể dùng thi thể mục nát của bọn họ nuôi dưỡng ra Văn Ngọc thụ, đã coi như một loại cống hiến rồi.
Chuyện này cũng giải thích vì sao càng sâu dưới đáy nước, linh khí trong nước lại càng nồng đậm như vậy, thật sự cũng bởi vì bùn đất dưới đáy nước đã biến thành linh nhưỡng. Nhiều thi thể tu sĩ, ma nhân bị phân giải như vậy, nồng độ linh khí trong nước có thể không cao được sao?
Tùy Qua hất bộ hài cốt trên gốc cây Văn Ngọc thụ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thi hài tu sĩ có thể nuôi dưỡng ra gốc cây Văn Ngọc thụ này, coi như là một nhân vật cực kì lợi hại rồi, không ngờ còn bị mắc kẹt ở đây.
- Nếu người này lợi hại như thế, có lẽ hắn còn để lại pháp bảo gì lợi hại?
Tùy Qua nghĩ thầm, cho nên bắt đầu dùng thần niệm dò xét bốn phía, xem xem có thể kiếm được bảo bối gì hay không.
Đáng tiếc chính là, bảo bối lợi hại cũng không có, trong bùn đất phì nhiêu đích xác là tồn tại pháp bảo, nhưng số lượng cũng không nhiều, hầu hết đều là pháp bảo cấp bảo khí. Mặc dù cảm giác có chút thất vọng, nhưng Tùy Qua cũng không chán ghét, đào bới những bảo khí chôn dấu trong bùn đất phụ cận, sau đó cất vào trong Hồng Mông thạch.
- Ài, không ngờ với tu vi của người này, lại không lưu lại một linh khí.
Tùy Qua thầm than thở, đương nhiên là vô cùng thất vọng. Nhưng sau khi than thở, Tùy Qua lại nghĩ, nếu thật sự có linh khí đặt ở chỗ này chờ hắn đến lấy, đó mới là kỳ quái.
Vì sao?
Mặc dù tu sĩ nhân loại căn bản không cách nào giao thiệp với đáy nước, nhưng những ma nhân và tâm ma thì sao?
Trong đám ma nhân và tâm ma nhất định có nhân vật lợi hại, lấy tu vi của bọn chúng nó có lẽ sẽ có cách tới đây. Như vậy, nếu như nơi này thật sự có linh khí, khẳng định cũng đã rơi vào tay những ma vật này, làm sao còn để lại cho Tùy Qua.
Về phần những pháp bảo lưu lại, khẳng định là những thứ ma vật kia không thèm lấy.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tùy Qua đồng học cũng không ảo tưởng đến pháp bảo cấp linh khí nữa, nhanh chóng thu thập Văn Ngọc thụ, sau đó thuận tiện thu một chút pháp bảo cấp bảo khí.
Số lượng Văn Ngọc thụ Tùy Qua đương nhiên là góp nhặt rất nhiều, pháp bảo cấp bảo khí cũng không ít, có khoảng hơn ngàn vật.
Các loại pháp bảo kiếm, đao, cân, chung, đỉnh. . . tựa hồ đều có.
Hiện giờ những pháp bảo này đối với Tùy Qua, đích xác là không dùng được, thậm chí hắn cũng nhìn không thuận mắt, nhưng hiện giờ Tùy Qua đang xây dựng Thần Thảo tông, sau này chắc chắn có rất nhiều đệ tử, còn có hộ pháp… thế sự nhiều hơn, đương nhiên có thể dùng những pháp bảo bỏ đi này làm “quà tặng”.
Ở chỗ nầy, những pháp bảo này là “Đồ bỏ đi”, nhưng ra bên ngoài, những pháp bảo này có thể là hàng cao cấp rồi.
Ngoài ra Tùy Qua còn kiếm được ba vòng tay trữ vật, cái này coi như thu hoạch bất ngờ.
Thế giới trên mặt nước của Như Mộng Thủy cốc rất lớn, thế giới dưới nước đồng dạng cũng rất lớn.
Tùy Qua một đường hái Văn Ngọc thụ, cũng không biết qua bao lâu, phía trước đã không còn thấy Văn Ngọc thụ nữa.
Cũng không phải đáy nước ở đây không thích hợp cho Văn Ngọc thụ sinh trưởng, mà giống như bị người ta cố ý dọn dẹp.
Tùy Qua cẩn thận phóng thích thần niệm, nhất thời cảm thấy phía trước có mấy đạo thần niệm cực lớn quét qua, mỗi một đạo thần niệm cũng có thể sánh ngang với Lạc Phi Đan, Tùy Qua sợ hãi, vội vàng thu liễm thần niệm, đem phần lớn tinh thần lực vùi vào trong Hồng Mông thạch, phần tinh thần lực còn lại, tan ra làm một thể với đám Văn Ngọc thụ dưới đáy nước. Lúc này hắn giống như một khối tử thi. Sau đó, Tùy Qua cảm thấy mấy luồng thần niệm từ bên cạnh lướt qua, nhưng những thần niệm này cũng không dừng lại trên người hắn, hiển nhiên không sinh ra hoài nghi.
Tùy Qua cảm thán một tiếng may mắn.
Xem ra dưới đáy nước sâu vô cùng này đồng dạng có ma nhân tồn tại.
Tùy Qua không dám trực tiếp phóng thích thần niệm dò xét xung quanh nữa, không thể làm gì khác hơn là dung nhập thần niệm vào trong đám Văn Ngọc thụ và thực vật dưới đáy nước, sau đó thong thả đưa thần niệm đi dọc theo người.