Y Tiên Thiểu

Chương 119: Chương 119: Vừa nhìn cậu đã ngẩn người. (2)




Nhưng, y tá trong phòng thật sự đã tỉnh, đột nhiên thấy trên ban công có một người khả nghi xuất hiện, theo bản năng sẽ phải đưa tay nhấn còi báo động, nào ngờ tốc độ của người này quá nhanh, rõ ràng ngón tay sắp đụng đến còi báo động, nhưng khi đầu ngón tay của nàng còn chưa chạm phải còi báo động, ngón tay của người khả nghi đã đã đoạt trước một bước, đè xuống huyệt ngủ trên cổ nàng.

- Xong rồi, hắn nhất định là muốn cưỡng gian ta! Tống ca, xin lỗi, trinh tiết của ta, không thể dành cho ngươi. . .

Trước khi hôn mê, muội muội y tá buồn bã nghĩ.

Đáng tiếc, muội muội y tá này quá tự tin vào bản thân, Tùy Qua đồng học căn bản không động đến móng tay của nàng, trực tiếp trở về sân thượng, ôm Đường Vũ Khê, nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà.

- Thích không?

Tùy Qua thì thầm bên tai Đường Vũ Khê, lại không lập tức buông bàn tay thon thả của nàng.

Không có cách nào, cảm giác nắm bàn tay mềm mại này thật sự rất thư thái.

May là, Đường Vũ Khê nhất thời cũng không chú ý tới bàn tay mờ ám của Tùy Qua đồng học, lực chú ý của nàng đang bị cảnh sắc Tùy Qua đồng học tỉ mỉ bố trí mê hoặc. Thì ra dưới giàn hoa tường vi trên nóc nhà, có kéo một sợi dây điện, bày một lò vi ba, sau đó ở phía trên là một nồi lẩu, bên cạnh để bia, rau củ trái cây, thịt cá ướp lạnh.

Đây đúng là một bữa lẩu thịnh soạn.

Đường Vũ Khê cũng không biết, để chế biến những thứ này, Tùy Qua đã lấy sạch đồ trong tủ lạnh của nhà bếp bệnh viện.

Bởi vì nằm gần vòng bảo hộ nóc nhà, lại thêm là buổi tối, còn có giàn hoa tường vi che chở, người phía dưới căn bản không thể nào nhìn thấy cảnh tượng dị thường trên nóc nhà.

- Không phải cô nói, cô muốn ăn một lẩu sao.

Tùy Qua cười nói với Đường Vũ Khê, kéo nàng ngồi xuống tấm vải bên dưới giàn hoa.

Đường Vũ Khê không khỏi cảm động, cũng có chút áy náy, vốn định nói xin lỗi Tùy Qua , nhưng tình cảnh này, nói lời xin lỗi, thật sự chẳng khác nào hắt nước lạnh vào khung cảnh.

Đường Vũ Khê cảm giác, cho dù ngày mai phải cúi chào thế giới này, ít nhất buổi tối cuối cùng hôm nay nàng cũng được vui vẻ.

Cho nên, Đường Vũ Khê rất dứt khoát vứt bỏ những lời dặn dò của các bác sĩ chuyên gia như "Không được ăn cơm" , "Không thể uống rượu", bật một *** bia, nói với Tùy Qua:

- Cảm ơn cậu đã chuẩn bị cho tôi nhiều như vậy!

Tùy Qua cười ha hả, nói:

- Tôi chỉ làm vì mình thôi, tôi muốn cô vui vẻ!

- Cạn!

Đường Vũ Khê hào hứng chúc rượu, trực tiếp làm một hơi cạn sạch.

Lúc này Tùy Qua đồng học mới phát hiện, thì ra cô gái xinh đẹp thanh tú này cũng có lúc hào sảng như thế.

Sau khi hai người uống hết một *** bia, trên mặt Đường Vũ Khê hiện lên vẻ đỏ ửng, dưới ánh trăng sáng tỏ, lại thêm vài phần mị hoặc, xinh đẹp không gì sánh được, Tùy Qua đồng học nhất thời ngây người.

- Tại sao lại ngây người?

Đường Vũ Khê nói:

- Tôi thấy sau này cậu phải tên là Tùy ngốc thì mới đúng.

- Cô đẹp như vậy, nếu tôi không ngốc..., đó chính là khờ khạo rồi.

Tùy Qua cười nói.

- Đẹp không?

Đường Vũ Khê hỏi.

- Rất đẹp.

Tùy Qua khẳng định, bổ sung thêm một câu:

- Đẹp đến muốn hôn.

- Muốn hôn thì hôn, còn nói cái gì.

Đường Vũ Khê thấp giọng nói, thanh âm nhỏ như muỗi kêu, không thể nghi ngờ là đang khích lệ Tùy Qua hôn lên mặt nàng.

Tùy Qua đồng học nhất thời giống như đánh máu gà, tâm tình vô vàng kích động áp đôi môi lên khuôn mặt Đường Vũ Khê.

Đường Vũ Khê khép hờ hai mắt, gương mặt ửng hồng.

Tùy Qua đồng học chậm rãi lướt tới, đến gần gương mặt không tỳ vết của Đường Vũ Khê.

Đột nhiên, Tùy Qua thu hồi đôi môi, sau đó hít sâu, mạnh mẽ trấn áp kích động trong lòng.

Đường Vũ Khê cảm giác được Tùy Qua đã rời xa, đành phải mở mắt, khẽ u oán nói với Tùy Qua:

- Tiểu sắc lang nhát gan! Làm sao không dám hôn?

Tùy Qua cực kỳ buồn rầu nói:

- Trên miệng tôi dính quá nhiều dầu vừng, chùi không sạch!

Ầm!

Khoảng hơn bảy giờ sáng, cửa phòng Tùy Qua đã bị người nào đó dùng chân đá văng.

Khi đám người Đường Vân, Đường Hạo Thiên tức giận xông vào phòng, chỉ thấy Tùy Qua đồng học đang nằm trên giường, chỉ mặc một cái quần, chăn đã sớm bị hắn đạp xuống dưới giường.

Thấy nhiều người mặc "chế phục" tiến vào phòng mình, phản ứng đầu tiên của Tùy Qua chính là vội vàng "càn quét tệ nạn".

Nhưng, hắn chợt phản ứng. Nơi này chính là bệnh viện quân khu, hắn lại là một người ngủ, càn quét tệ nạn làm sao lại quét tới hắn. Mở to hai mắt nhìn lại, thì ra chính là đám người nhạc phụ nhạc mẫu, anh vợ tương lai.

- Mặc quần áo vào!

Đường Hạo Thiên cố gắng đè ép lửa giận nói với Tùy Qua.

Dù sao, trong phòng còn có nữ nhân, Tùy Qua đồng học ăn mặc bất nhã như vậy cũng không hay.

Tùy Qua nghĩ thầm, cho dù ngài là nhạc phụ tương lai của tôi, cũng không cần lên mặt nạt người như vậy. Huống chi, các vị tới gặp tôi, nhất định phải gõ cửa trước, để tôi chuẩn bị. Trực tiếp phá cửa mà vào, dĩ nhiên sẽ thấy cảnh tượng bất nhã, cũng may tôi không cởi truồng đi ngủ.

Dĩ nhiên, mặc dù trong lòng oán giận nhạc phụ tương lai, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói, không thể làm gì khác hơn là hoả tốc mặc quần áo, sau đó nói với Đường Vân:

- Vân ca, rút cuộc xảy ra chuyện gì, mà tất cả cùng lao đến phòng tôi như vậy?

- Cậu làm ra chuyện hay rồi!

Đường Vân phẫn nộ quát:

- Tối qua, có phải cậu cho Vũ Khê ăn lẩu? Hơn nữa còn uống bia?

Trên mặt Đường Vân mặc dù nổi giận đùng đùng, nhưng lại mở trừng hai mắt về phía Tùy Qua, lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái. Theo Đường Vân thấy, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Tùy Qua làm rất tốt, cho dù lão gia tử Đường gia lên tiếng, hai ngày tới Đường Vũ Khê cũng không thể làm giải phẩu. Dĩ nhiên, trọng yếu hơn là, mặc dù Đường Vũ Khê ăn lẩu, uống bia, khi kiểm tra buổi sáng, cũng không phát hiện tình hình sức khỏe của nàng có chuyển biến xấu, đủ thấy y thuật của tiểu tử Tùy Qua này thật sự không tệ.

Nếu không, với tính cách của Đường Vân, lúc này làm sao còn tức giận mắng Tùy Qua, mà đã sớm thi triển quyền cước rồi.

Đối mặt với đám người Đường gia đến hỏi tội như vậy, Tùy Qua đồng học đương nhiên sẽ không lên tiếng phủ nhận, thành thật đáp:

- Vâng. Tôi đã hứa với cô ấy sẽ mời cô ấy ăn lẩu , cho nên tôi không muốn thất tín. Nhất là, thời gian của cô ấy không còn nhiều lắm.

- Câm mồm !

Đường Hạo Thiên đột nhiên mở miệng quát, thanh âm như có sấm sét.

Rất hiển nhiên, Đường Hạo Thiên rất tức giận, bởi vì những lời "thời gian không nhiều lắm" của Tùy Qua.

- Đây là chuyện của Đường gia chúng tôi!

Đường Hạo Thiên uy nghiêm, chân thật nói:

- Không liên quan tới cậu.

Đường Hạo Thiên tức giận, ngay cả Đường Vân cũng thấy sợ. Nhưng, Tùy Qua lại không hề sợ hãi, nói:

- Không sai, các ngươi là người thân của Vũ Khê, có tư cách thay nàng quyết định hơn tôi. Nhưng, các người đừng quên, nàng đã là một người lớn, có suy nghĩ và phán đoán của mình, cũng có tư cách đưa ra lựa chọn của mình. Chẳng lẽ các người cho rằng, nàng thật sự bị tôi dụ dỗ, mới từ bỏ giải phẫu, ăn lẩu, uống bia? Xin lỗi, tôi chưa đẹp trai đến mức như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.