Y Tiên Thiểu

Chương 989: Chương 989: Vực ngoại thần sa. (2)




- Tùy đạo hữu, ta không có yêu đan, linh thảo, nhưng ta có pháp bảo, ngươi có thích không?

Một tu sĩ trung niên hỏi.

- Không biết đạo hữu tính toán xuất thủ pháp bảo như thế nào?

Tùy Qua nói:

- Có thể đánh giá hay không?

Tu sĩ trung niên lấy ra một cái hồ lô màu tím, nói với Tùy Qua:

- Bên trong hồ lô này chứa vực ngoại thần cát, thần cát này nặng vô cùng, một khi rơi vào trong đó, chính là tu sĩ Kết Đan kỳ, cũng khó mà thoát thân.

- Vật này coi như là pháp bảo?

Tây Môn Vân Hỏa khinh thường hừ một tiếng:

- Có người nào ngu chờ ngươi đổ cát lên đầu hắn không?

Tu sĩ trung niên kia sầm mặt xuống, nhưng hiển nhiên không dám phân cao thấp với Tây Môn Vân Hỏa, không thể làm gì khác hơn là nói với Tùy Qua:

- Tùy đạo hữu, mặc dù uy lực của pháp bảo này không ra hồn, nhưng thần cát bên trong còn có thể dùng luyện chế pháp bảo khác.

- Nếu là pháp bảo yếu, một trăm viên Địa Nguyên đan thì sao.

Tùy Qua cũng không phải người tiêu tiền như nước, dĩ nhiên sẽ không hoang phí đan dược mình cực khổ luyện chế, lại nói:

- Vị đạo hữu này, ngươi còn thứ tốt khác không?

Đạo hữu trung niên cười xấu hổ, nói:

- Tùy đạo hữu có điều không biết, mặc dù ta còn những vật khác, nhưng còn phải sử dụng, lại không thể bán thành đan dược.

Tùy Qua vừa nghe, cũng không muốn nói nhiều.

Huống chi, Tùy Qua cũng không phải người ngu, một hồ lô vực ngoại thần cát mặc dù không tính là pháp bảo có uy lực lớn, nếu không đối phương cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ như vậy, nhưng rơi vào tay Tùy Qua, sẽ có chỗ tốt. Vực ngoại thần cát, sau khi dùng thiên kiếp thần lôi rèn luyện, có thể dung nhập vào trong linh điền, cải thiện phẩm chất linh nhưỡng.

Sau khi khoản giao dịch này hoàn thành, lại có người khác nói:

- Tùy đạo hữu, chỗ ta có một gốc linh thảo, không biết Tùy đạo hữu nguyện ý ra giá bao nhiêu?

Đạo nhân này lấy ra một “bồn hoa” cây giống, quỷ dị chính là, lá cây, thân cây đều vàng rực, giống như làm bằng vàng vậy.

Nhưng, Tùy Qua biết rất rõ, cây giống này không phải làm bằng vàng, mà là một loại linh thảo đã tuyệt tích:

Cây rụng tiền.

- Đây là cây rụng tiền.

Tùy Qua bình thản nói, giọng nói không lộ vẻ kích động.

Tây Môn Vân Hỏa lại xen vào nói:

- Cây rụng tiền, bán cho đám quan viên, thương nhân ngu xuẩn thế tục còn có thể, nhưng bọn hắn lại không nuôi sống được. Người tu hành chúng ta cầm vật này, quả thực là vô bổ, chúng ta còn cần tiền sao?

Lão đạo kia sĩ lộ ra vẻ rất lúng túng. Đúng là như thế, mặc dù cây rụng tiền này cũng là linh thảo, nhưng chẳng qua có thể cung cấp “lá vàng” dài một chút, đối với người tu hành Kết Đan kỳ, đích xác là không có nhiều ý nghĩa.

Nhưng, lão đạo sĩ cũng không muốn thứ này đập vào tay mình, giải thích:

- Ai nói cây rụng tiền vô dụng, nếu trồng trong động phủ của mình, vàng lóng lánh, còn có thể tụ họp linh khí, không phải cũng rất được hay sao? Tùy đạo hữu, bằng không. . . Ngươi trả một trăm viên Địa Nguyên đan, vật này ta sẽ bán cho ngươi.

- Sáu mươi viên.

Tùy Qua bình thản nói, đối với đám người tu hành Kết Đan kỳ này, nhất định phải ép giá.

- Được!

Lão đạo sĩ cắn răng đáp ứng.

- Tùy đạo hữu, chỗ ta còn có một thanh phi kiếm cấp bậc bảo khí thượng phẩm, ngươi cho giá đi?

Lúc này, một tu sĩ Kết Đan trung kỳ cười híp mắt nói với Tùy Qua, người này xem ra giống như một thương nhân trung niên ôn hòa, nhưng lại có một loại cảm giác miệng nam mô, bụng một bồ dao găm. Huống chi, hắn trực tiếp lấy phi kiếm, đã kêu Tùy Qua ra giá, cũng không hỏi Tùy Qua có muốn mua hay không.

Đây rõ ràng là muốn dựa vào cảnh giới tài trí hơn người, ép buộc mua bán rồi.

Đáng tiếc chính là, Tùy Qua căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, nếu đối phương nói chuyện dễ nghe một chút, Tùy Qua còn có thể mua một thanh phi kiếm có cũng được mà không có cũng không sao, dù sao cũng là bảo khí thượng phẩm, mình không dùng được, cũng có thể biếu tặng cho người khác. Nhưng, giọng nói của đối phương khiến cho Tùy Qua rất khó chịu, cho nên Tùy Qua bình thản nói:

- Cổ Tác Chương đạo hữu đúng không? Thu phi kiếm của ngươi lại đi, ta không có hứng thú.

- Ngươi…

Nụ cười trên mặt Cổ Tác Chương đột nhiên vụt tắt, cười lạnh nói:

- Đồ không biết điều!

- Tiền bối bớt giận, không nên tổn thương hòa khí chứ.

Tần Xuyên Phong ở bên cạnh khuyên nhủ.

- Hừ!

Cổ Tác Chương hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Một người tu hành Kết Đan trung kỳ khác nhìn Tùy Qua, bình thản nói:

- Tùy đạo hữu, có câu là tán tài tiêu tai họa, nếu ngươi rộng rãi như vậy, bỏ một trăm viên đan dược kết thiện duyên với Cổ đạo hữu không phải tốt hơn sao.

- Thiện duyên?

Tùy Qua bình thản nói:

- Mặc dù ta có nhiều đan dược, nhưng cũng là tự mình vất vả khổ luyện chế ra, quả quyết sẽ không lãng phí ở những thứ vô dụng.

- Tùy ngươi vậy.

Người nọ lắc đầu, cũng rời đi.

- Tùy đạo hữu, không tệ.

Tây Môn Vân Hỏa nói với Tùy Qua:

- Làm người tu hành nên có chút ngạo khí. Cổ Tác Chương, Xa Tân Phong là loại chim nhỏ, đắc tội với bọn họ cũng không cần lo lắng.

- Tây Môn đạo hữu, Tùy đạo hữu, ta cáo từ trước.

Lúc này, lão đạo bán cho Tùy Qua cây rụng tiền nói, cũng tính toán rời đi.

- Ta cũng xin cáo từ.

Một người khác nói.

- Cáo từ!

- . . .

Trong khoảnh khắc, mấy người đi hết.

Chỉ còn lại Tây Môn Vân Hỏa.

- Tần Xuyên Phong, xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ lại bỏ đi hết?

Tùy Qua hỏi Tần Xuyên Phong, dáng vẻ rất khó hiểu:

- Không phải nói giữa bọn họ còn có giao dịch sao? Làm sao lại bỏ đi hết như vậy?

- Đều là đám tiểu quỷ nhát gan, còn giao dịch cái rắm gì!

Tây Môn Vân Hỏa nói:

- Tùy đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, ngươi đã hoàn toàn đắc tội với Cổ Tác Chương. Mấy người kia, dĩ nhiên không muốn bị dính líu, còn có tâm tư giao dịch gì nữa.

- Đắc tội thì thế nào?

Tùy Qua ra vẻ không biết.

- Hắc. . . Vậy không chừng hắn sẽ giết ngươi.

Tây Môn Vân Hỏa nhìn có chút hả hê cười nói:

- Tùy đạo hữu, bảo trọng. Hi vọng áo giáp Thanh Đế Mộc Hoàng của ngươi, có thể gia tăng nhiều lực lượng hơn cho ngươi.

Sau đó, Tây Môn Vân Hỏa cũng rời đi.

- Tùy tiền bối, ngươi thật sự gây họa rồi.

Tần Xuyên Phong lo lắng nói:

- Ngươi biết rất rõ, trong giới tu hành, cảnh giới cao chính là đạo lý cứng. Cho dù ngươi không mua đồ của Cổ tiền bối, nhất định cũng phải hạ một bậc thang cho hắn, ngươi đắc tội với hắn như vậy, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân!

Giới tu hành, quả nhiên là một nơi không phân rõ phải trái.

Cổ Tác Chương rõ ràng là ép buộc mua bán, nhưng lúc này Tần Xuyên Phong còn nói là Tùy Qua không phải.

Dĩ nhiên, Tùy Qua cũng không trách Tần Xuyên Phong, người này cũng chỉ nhắc nhở hắn mà thôi.

Nhưng căn bản đối với Cổ Tác Chương, Tùy Qua hoàn toàn không coi vào đâu, bình thản nói:

- Rước họa vào thân? Cổ đạo hữu, giả mù sa mưa, nhìn thấy đã làm người ta ghét, ta làm gì có tâm tư để ý tới hắn. Tần Xuyên Phong, nếu mọi người tản mát, ta cũng xin rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.