Ý Trần Thiên

Chương 50: Chương 50: Hạnh phúc




“Lân Hiên, nên làm gì bây giờ, Kỳ Nhi thật đáng thương.” Buổi tối, Mặc Trần nằm trong lòng Mặc Sĩ Lân Hiên buồn bực.

“Trần Nhi ngươi đừng lo lắng, mọi người đều nhìn ra được Dực hắn cũng không phải không yêu Kỳ Nhi, chỉ là còn nghĩ chưa thông mà thôi. Khoảng thời gian này sẽ khiến cả hai người đau khổ, người bên ngoài có muốn cũng không giúp được gì. Hiện tại ngươi chỉ cần chiếu cố Kỳ Nhi cho tốt, những chuyện khác ngươi đừng quan tâm quá nhiều. Phía Dực ta sẽ nói chuyện với hắn, ngươi đừng lo lắng quá, nên nghỉ ngơi.” Mặc Sĩ Lân Hiên vỗ nhẹ lên mái tóc đen như mực của Mặc Trần nói.

Sáng sớm hôm sau Mặc Sĩ Lân Hiên lại bị hoàng thượng triệu tiến cung.

“Lân Hiên, trước đây ta vốn muốn tứ hôn Nghiên Di quận chúa cho ngươi, nhưng chiến sự tại biên quan vẫn chưa kết thúc nên chuyện này bị kéo dài. Ngày tháng cũng đã lựa chọn xong rồi. ngày mùng ba tháng mười hai này chính là ngày tốt, thích hợp cưới hỏi.” Hoàng thượng cùng Mặc Sĩ Lân Hiên tình như thủ túc, có gì nói nấy, không có nhiều quy củ, ngay đến từ ‘trẫm’ cũng bỏ qua mà dùng từ ‘ta’.

Mặc Sĩ Lân Hiên nghe vậy lập tức sáng tỏ ý tứ của hoàng thượng, biết hắn cũng không phải thực sự muốn tứ hôn cho mình, hắn dùng giọng điệu trêu đùa nói: “Hoàng thượng, ta nói với người, nếu như người biết rõ ta đã kết hôn rồi mà còn muốn chỉ hôn, thì người đã làm khó vi thần rồi. Chuyện này xin thứ cho vi thần không thể tuân mệnh.”

“Chuyện này ta cũng biết, vốn ta cũng không nghĩ đến nữa. Ngươi đã lập gia đình, hơn nữa nghe nói cùng người tên Mặc Trần kia tình cảm rất tốt, vô cùng ân ái. Tuy nói nhà bình dân cũng ba vợ bốn nàng hầu, nhưng ta chắc chắn dù ta có bắt ngươi lấy Nghiên Di ngươi cũng không chịu, cũng không thể để Nghiên Di uỷ khuất làm lẽ, do đó ta cũng không ép ngươi phải lấy nàng. Bằng không vừa khiến nhiều người chịu uỷ khuất lại còn bị thiên hạ nói ta không thông tình đạt lý, chuyện được chẳng bằng mất như vậy ta mới không làm. Chẳng qua Nghiên Di quận chúa cũng đã lớn, sớm nên lấy chồng sinh con, nữ nhi nhà bình thường đã sớm con cái thành đàn rồi. Ngươi tham mưu giúp trẫm xem nên chọn nhà chồng nào cho nó thì tốt. Tính tình Nghiên Di ngươi cũng biết, tiêu sái hào sảng, thích tự do không bị trói buộc. Tính tình nàng như vậy, ta thấy tướng quân Hung Nô Vưu Đa Lợi khá thích hợp, chỉ tiếc hắn cùng ngươi đồng dạng, không yêu người ngọc chỉ thích kiều lang, bằng không hôn sự này cũng không kéo dài đến giờ. Nghiên Di có thể cũng sẽ thích hắn, chỉ tiếc là… Haizz, đáng tiếc a…” Hoàng thượng lắc đầu cảm thán.

“Theo ngươi thấy, còn công tử nhà ai phù hợp với Nghiên Di? Ta tìm ngươi đến cũng là để thương lượng với ngươi, để ngươi tham mưu cho ta.” Hoàng thượng nói tiếp.

Mặc Sĩ Lân Hiên đáp: “Chuyện này cũng không thể qua loa, chờ ta trở về cân nhắc thêm rồi sẽ cho người câu trả lời thuyết phục.”

“Ừm, ngươi nhất định phải coi thành việc quan trọng để tuyển chọn cho cẩn thận, nói gì thì nói cũng là muội muội cùng nhau lớn lên.” Hoàng thượng lại dặn dò thêm lần nữa.

“Được, chuyện này ta sẽ để tâm. Mặt khác ta cùng Trần Nhi cả đời chỉ yêu đối phương, dù là ai cũng không thể xen vào. Nếu như hoàng thượng cố tình ép buộc… vậy hãy giáng thần làm thứ dân. Cả đời thần chỉ nhận một thê tử là Trần Nhi, hoàng thượng có thể thành toàn, không ép buộc tứ hôn cho ta, ta thật sự rất cảm ơn người.”

“Lân Hiên, lời này ngươi cũng quá khách khí rồi, ai bảo chúng ta là huynh đệ chứ. Chuyện tình cảm này ta cũng hiểu, lần trước ta cũng vì chuyện của Dực mà sốt ruột, định tứ hôn cho hắn nhưng hắn lại không chịu, ta không phải cũng không ép buộc hắn sao? Bất luận thế nào, có thể tìm được một người yêu thương bầu bạn cả đời vẫn quan trọng hơn cả.”

“Trần Nhi, đây là món ăn do Cao Ly quốc dâng lên, gọi là bánh dừa cuốn, hoàng thượng cho ta mang về đó, mau nếm thử xem.” Mặc Sĩ Lân Hiên đưa cho Mặc Trần nếm thử món bánh mới lạ.

“Ừm, ngon quá.” Mặc Trần ăn xong mặt lộ vẻ say mê.

“Nghe nói nơi đó có một loại trái cây tên gọi là dừa, là một loại quả vỏ ngoài vừa dày vừa cứng, bên trong lại đầy nước màu trắng ngà thơm ngọt, loại bánh dừa cuốn này chính là dùng nước dừa kia trộn lẫn với bột mì mà làm nên. Đất Thục lại là nơi sản xuất ra mía đường, loại điểm tâm này hương vị tinh tế mà ngọt ngào, do vậy được gọi là bánh dừa cuốn. Ta cũng là trong lúc trò chuyện với hoàng thượng vô ý đề cập đến chuyện ngươi thích ăn các loại điểm tâm nho nhỏ, không nghĩ tới hoàng thượng lại nói với hoàng hậu,

mà hoàng hậu lại lưu tâm. Vừa vặn gần đây Cao Ly quốc tiến cống bánh này, hoàng thượng liền giữ lại một ít tặng cho ngươi. Ta cùng hoàng thượng vốn là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, hoàng thượng cùng hoàng hậu lại để tâm chúng ta như vậy, chúng ta theo lẽ thì nên tiến cung tạ ơn.”

“Ừm, theo lẽ nên thế.” Mặc Trần nhu thuận gật đầu.

“Vậy chuyện này để ta đi an bài đi.”

“Được. Điểm tâm này ngon như vậy, lát nữa mang một ít qua chỗ cha mẹ, còn có chỗ Kỳ Nhi, tỷ tỷ cùng bọn Hỉ Nhi…”

Điểm tâm ăn ngon khiến Mặc Trần ngay câu nói kế tiếp cũng không nghe, liền nghĩ muốn để mọi người đều được nếm thử.

“Được rồi, lát nữa sẽ để mọi người nếm thử. Trước không bàn chuyện này nữa, ta có chuyện quan trọng hơn muốn ngươi giúp.” Mặc Sĩ Lân Hiên vừa nói vừa ôn nhu lau đi vụn điểm tâm dính bên khoé miệng Mặc Trần.

Mặc Trần trên tay còn cầm miếng điểm tâm chưa kịp đưa lên miệng, nghe vậy ngẩng đầu, mở to mắt tò mò hỏi: “Chuyện quan trọng gì vậy?”

Mặc Sĩ Lân Hiên cố ý trêu chọc Mặc Trần: “Là người thiếu chút nữa thì thành nữ chủ nhân trong phủ chúng ta.”

Vẻ mặt Mặc Trần có chút ngốc trệ: “Cái… Cái gì?”

“Ta nói là, hoàng thượng hôm nay triệu ta tiến cung chính là vì muốn tứ hôn cho ta, hắn muốn đem Nghiên Di quận chúa gả cho ta.” Mặc Sĩ Lân Hiên tiếp tục đùa dai.

Mặc Trần lúc này mới phục hồi tinh thần, vội thả miếng điểm tâm xuống, tay cũng không kịp lau liền bắt lấy ống tay áo hắn, khẩn trương hỏi: “Vậy huynh nói thế nào?”

“Nghiên Di quận chúa muốn tư thái có tư thái, muốn dung mạo có dung mạo, chuyện tốt như vậy ta đương nhiên là…” Mặc Sĩ Lân Hiên cố tình ngừng lại.

“Được rồi, huynh không cần nói tiếp. Mặc Sĩ Lân Hiên huynh là đồ xấu xa! Các ngươi là kẻ xấu, Nam Cung Dực đối với Kỳ Nhi như vậy, giờ huynh lại đối với ta như vậy… Huynh… Các người đều xấu lắm! Thay đổi thất thường! Ta… Ta…” Mặc Trần khó có được lộ vẻ mặt tức giận, âm lượng khó tránh mà đề cao.

Mắt thấy tiểu nhân nhi nổi giận thật, hốc mắt cũng là nước mắt đảo quanh, Mặc Sĩ Lân Hiên vội nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Trần lên: “Ta đương nhiên là cự tuyệt rồi, có đẹp hơn nữa cũng không thể đẹp hơn Trần Nhi của ta, ta đã có ngươi rồi, những người khác sao có thể lọt vào mắt của ta.”

“Huynh… Huynh muốn là ta tức chết sao, đáng ghét…” Mặc Trần nghe thế liền nện từng nắm tay trắng như phấn lên người Mặc Sĩ Lân Hiên.

Mặc Sĩ Lân Hiên bị chọc cười thật rồi, vội ôm lấy Mặc Trần không chút áy náy mà xin lỗi: “Được rồi được rồi, là ta không tốt, ha ha…”

“Ta nói với hoàng thượng, Mặc Sĩ Lân Hiên ta cả đời này chỉ yêu một người là Tô Mặc Trần, ta sẽ không lấy bất kỳ ai khác làm vợ. Mặc kệ là ai cũng không thể chen vào giữa chúng ta, nữ chủ nhân của Mặc Sĩ gia vĩnh viễn chỉ có một người là Tô Mặc Trần.”

Đối mặt với tỏ tình bất chợt, tim Mặc Trần đập nhanh, y ngước đôi mắt long lanh như nước lên nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Lân Hiên, ta yêu ngươi…”

Hắn ôm lấy Mặc Trần đi vào nội thất, chốc lát màn trướng lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.