Ý Trần Thiên

Chương 42: Chương 42: Hẹn hò




Sau khi Thẩm Kỳ Nhi ăn xong bữa sáng liền đứng lên đi tìm Nam Cung Dực. Hiện tại hai người coi như đã xác lập quan hệ, điều này khiến một Thẩm Kỳ Nhi bình thường hoạt bát hào phóng trở nên có chút hàm súc cùng ngượng ngùng.

Nam Cung Dực nắm tay Thẩm Kỳ Nhi đi dạo trên phố, bởi vì dáng người y tương đối thấp bé, tướng mạo lại đáng yêu nên những người qua đường chỉ cho rằng bọn họ là ca ca đang dẫn đệ đệ đi chơi, cũng không có kinh ngạc hay khó hiểu khi thấy hai người nắm tay nhau.

Bởi vì đây là lần hẹn hò chính thức đầu tiên giữa hai người, cho nên ban đầu Thẩm Kỳ Nhi còn có chút thẹn thùng, biểu hiện cũng vô cùng rụt rè, miễn cưỡng lên tinh thần chơi đùa. Mà Nam Cung Dực từ lúc ra ngoài đã phát hiện Thẩm Kỳ Nhi khác thường cũng không vạch trần, ngược lại còn nghiền ngẫm cười tà.

Lúc nhìn thấy đầu đường có biểu diễn xiếc ảo thuật, mắt Thẩm Kỳ Nhi phút chốc mở lớn, phát ra ánh sáng hưng phấn, hiển nhiên đã ném sự rụt rè ra sau đầu, cũng quên mất thẹn thùng, mà người vẫn luôn quan sát y là Nam Cung Dực hiển nhiên cũng không bỏ qua một màn này.

Nam Cung Dực vốn phong lưu, nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhi như vậy liền không nhịn được nổi lên ý muốn đùa giỡn y, cố tình muốn đưa y đến nơi khác. Hắn kéo Thẩm Kỳ Nhi đi theo hướng ngược lại, vừa đi vừa nói với y: “Ta nghe nói phía trước có một ngôi chùa, ở đây chỉ có một giáo phái, Trung Nguyên cũng không có, rất đặc sắc. Nghe nói nơi đó có một vị đại sư giảng kinh rất hay, rất nhiều người nghe danh mà đến, chúng ta cũng đi xem đi, coi như là tu thân dưỡng tính.”(vanthulau.wp.com)

Thẩm Kỳ Nhi nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xìu xuống. Trước kia khi còn ở nhà, mẫu thân luôn mang cả nhà đi thắp nhang bái Phật vào những ngày lễ quan trọng, cầu nguyện Phật tổ phù hộ, bản thân đương nhiên cũng phải đi. Mình không thích nơi đó có thể là do bản tính không chịu ngồi yên cùng với thích tự do không trói buộc, cho nên không thích hợp đến những nơi thần thánh như vậy.

Quy củ cũng rất nhiều, không được có động tác mạnh cùng phát ra âm thanh quá lớn, chỉ cần phát ra âm thanh hơi lớn một chút thế nào cũng bị người mẹ vô cùng yêu thương răn dạy một phen, mỗi lần như vậy luôn nói rằng chùa chiền rất thần thánh, bản thân cần phải mang tâm thành kính tới cầu nguyện, im lặng nghe nhà sư giảng đạo.

Mỗi lần từ chùa đi ra y chỉ muốn thờ phào một hơi, sau đó là cảm giác một chú chim được thả ra khỏi lồng sắt, tâm tình vô cùng khoan khoái dễ chịu.

Nhưng hiện tại Nam Cung Dực lại muốn dẫn mình đến nơi đó, việc này so với việc bắt y ba ngày không ăn gì còn khó hơn.

Y xuất ra toàn bộ khí lực đứng yên tại chỗ, không chịu bước đi, Nam Cung Dực biết rõ tâm tình của y nhưng lại cố ý nói: “Làm sao vậy? Chúng ta phải đi nhanh lên, nếu không chốc nữa có nhiều người thì chúng ta khó mà vào được.”

“Chúng ta có thể không đi được không, ta… Ta không muốn đi.” Thẩm Kỳ Nhi trưng ra biểu tình như đưa đám.

Nam Cung Dực nghe vậy liền hỏi: “Vì sao?”

Thẩm Kỳ Nhi nhìn vẻ mặt cười như không cười của Nam Cung Dực đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất, lớn tiếng nói: “Ngươi biết rõ ta rất thích chơi đùa những nơi náo nhiệt, vậy mà còn muốn mang ta tới chỗ đó, thật vô vị. Đã vậy, ngươi còn đùa cợt ta nữa, ta… Ta…”

“Ngươi làm sao?” Nam Cung Dực tiếp tục đùa y.

“Ta, ta không chơi nữa, ta phải về cùng Mặc Trần đây, không thèm để ý đến ngươi nữa! Hừ!” Thẩm Kỳ Nhi hờn dỗi đấm hắn một phát liền quay đầu muốn đi.(vanthulau.wp.com)

Nam Cung Dực cảm thấy thời cơ đã tới liền tiến lên kéo y lại: “Kỳ Nhi đừng đi, ta sai rồi, ta sai rồi không được sao? Ta chỉ là muốn trêu chọc ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tưởng thật. Đừng đùa nữa, chúng ta đi xem xiếc ảo thuật đi.”

Thẩm Kỳ Nhi nghe vậy cũng không làm khó, liền xoay người đi theo Nam Cung Dực, hướng đoàn xiếc đi tới. Kỳ thật vừa nghe được đi xem xiếc y vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: “Lần này ta tha cho ngươi, nhưng nếu lần sau còn tiếp tục trêu đùa ta như vậy thì ta sẽ thật sự không để ý đến ngươi nữa đâu.”

“Được được được, Kỳ Nhi nói cái gì thì chính là cái đó.” Nam Cung Dực vui vẻ trả lời.

Kỳ Nhi nghe vậy cười đắc ý, sau đó thần sắc lại có chút cô đơn nói với Nam Cung Dực: “Hay là chúng ta đi chùa đi, ta muốn cầu một cái bùa bình an cho Mặc Trần, tìm đại sư khai quang là có thể bảo hộ cậu ấy bình an. Bộ dáng cậu ấy vẫn như cũ không thấy khá hơn, ta thật sự rất lo lắng, chúng ta đã rất lâu không cùng nhau chơi đùa rồi.”

Nam Cung Dực nhìn Thẩm Kỳ Nhi như vậy trong lòng không khỏi thắt lại, hắn biết rõ Thẩm Kỳ Nhi quan tâm Mặc Trần như vậy là vì xuất phát từ tình bằng hữu.

Chỉ là hắn rất đau lòng, biết Thẩm Kỳ Nhi bấy lâu, y chưa bao giờ nghĩ vì mình mà tranh thủ cái gì, bây giờ lại bỏ qua sự khó chịu khi đi chùa chỉ vì cầu bình an cho bằng hữu tốt nhất của mình.

Hắn không nói gì nữa, chỉ yên lặng nắm tay Thẩm Kỳ Nhi đi về hướng ngôi chùa.

Bởi vì hai người tới khá sớm nên chùa vẫn còn ít người, Thẩm Kỳ Nhi nhanh chóng cầu bùa bình an rồi nhờ đại sư khai quang, cũng muốn vì Mặc Trần mà bói một quẻ, đại sư chỉ nói với y một câu “Người hiền thì trời giúp” liền không nói gì nữa. Thẩm Kỳ Nhi nói lời cảm ơn liền đi ra cùng Nam Cung Dực.(vanthulau.wp.com)

Cầu bùa bình an xong, hai người tâm tình tốt hơn liền đi đến quầy biểu diễn xiếc ảo thuật, Kỳ Nhi hưng phấn xem liên tục vỗ tay khen hay, Nam Cung Dực đứng bên cạnh nhìn y mỉm cười.

Xem xiếc xong, hai người ăn trưa bên ngoài, đi dạo một lát mới trở lại khách điếm. Sau khi trở về, Thẩm Kỳ Nhi đầu tiên là đến phòng Mặc Trần đưa bùa bình an cầu cho cậu cùng một vài đồ chơi nhỏ cùng những thứ quả lạ miệng.

Y đưa bùa bình an cho Mặc Trần: “Trần Nhi, cái này đã nhờ đại sư khai quang rồi, tặng cho ngươi, ngươi nhất định phải mau khỏe lại đó. Chúng ta đã lâu không đi chơi với nhau rồi, chờ ngươi khỏe lại chúng ta sẽ đi Bát Bảo lâu ăn quế hoa cao nhé.”

Mặc Trần nghe vậy trong lòng rất cảm động, cậu cũng không phải là cái gì cũng không biết, thật ra cậu rất rõ, ngoài mẹ cùng Mặc Sĩ Lân Hiên ra thì Kỳ Nhi là người đối tốt với mình nhất, cậu biết mọi người rất quan tâm cậu, chỉ là hiện tại nội tâm của cậu đang bị xiềng xích trói chặt không thể nào thoát ra được, tuy vậy cậu vẫn gật nhẹ đầu đáp lại Kỳ Nhi.

Thẩm Kỳ Nhi thấy Mặc Trần rốt cục có phản ứng liền vô cùng cao hứng, cầm lấy dưa ngọt để bên cạnh như hiến vật quý đưa cho cậu: “Đây là dưa ngọt vừa mua xong, là đặc sản nơi này đó, ăn vừa ngọt vừa ngon. Chủ quán nói bây giờ trời lạnh không thể trồng chúng được, đây là khi thời tiết ấm áp trồng rồi hái xuống, ta nghĩ chắc hương vị cũng không quá tệ đâu, chốc nữa sẽ cắt ra để ngươi nếm thử.

Còn có táo này cũng là đặc sản nơi này, kinh thành cũng không có loại táo lớn như vậy đâu, nghe nói vị cũng rất ngon, ngọt vô cùng. Ta nghe nói những thứ này ngon như vậy là do khí hậu cùng đất đai nơi này. Táo này ngươi có thể coi như đồ ăn vặt, còn có có thể bồi bổ thân thể.”

Mặc Trần nghẹn ngào nói lời cảm ơn.

Thẩm Kỳ Nhi thấy Mặc Trần rốt cục cũng mở miệng liền xúc động ôm lấy cậu: “Trần Nhi, ngươi đừng nói cảm ơn với ta, muốn cảm ơn thì hãy sớm phục hồi lại như trước, đừng để chúng ta lo lắng nữa.”(vanthulau.wp.com)

Nghe vậy, một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Mặc Trần rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.