Ý Trần Thiên

Chương 36: Chương 36: Khai đạo (Mở đường)




“Ngươi nói cái gì? Mặc Trần trở về rồi hả? Ta muốn đi gặp hắn!” Thẩm Kỳ Nhi nghe xong kích động không thôi.

“Hắn hiện tại vẫn hôn mê, không biết khi nào mới tỉnh.” Nam Cung Dực nói.

Thẩm Kỳ Nhi nghe xong sốt ruột hỏi: “Hôn mê? Hắn làm sao vậy? Ai khi dễ hắn sao? Ta muốn gặp hắn!”

Nam Cung Dực cản y lại: “Thương thế của ngươi chưa lành ngươi đã liền kích động như vậy muốn đi qua đó! Mặc Trần bây giờ còn đang hôn mê, thương thế của ngươi mới dưỡng vài ngày còn chưa tốt, ngươi có đi qua cũng không giúp được cái gì. Sở dĩ ta nói cho ngươi biết Mặc Trần đã trở về là không muốn ngươi phải lo lắng. Chờ hắn tỉnh lại sẽ để ngươi đến gặp hắn, ta tin rằng hắn cũng lo lắng cho ngươi, muốn gặp ngươi. Hơn nữa hiện giờ Lân Hiên còn có chuyện không tiện để ngươi đi vào, vẫn nên chờ một lát, cũng không mất nhiều thời gian.”

“Nhưng mà…”

Thấy Kỳ Nhi không để ý thân thể của mình mà chỉ lo cho Mặc Trần, Nam Cung Dực có chút tức giận, hắn lên giọng bá đạo nói: “Không có nhưng mà, ta cho ngươi đi ngươi mới được đi.”

Thẩm Kỳ Nhi vội vàng muốn gặp Mặc Trần, thế nhưng vẫn bị Nam Cung Dực một mực ngăn cản, trong lòng không vui cũng luôn nhẫn nhịn, mà Nam Cung Dực vừa rồi lại đề cao âm lượng càng khiến y cảm thấy ủy khuất, cho nên y lớn tiếng phản bác: “Ai cần ngươi lo, ngươi sao lại bá đạo ngăn cản ta. Ngươi luôn cùng ta đối nghịch, luôn không cho ta làm cái này, không cho ta làm cái kia, ngươi cho rằng ngươi là ai, dựa vào cái gì muốn ta nghe lời ngươi.”

“Chỉ bằng ta thích ngươi!” Nam Cung Dực nghe xong càng thêm phẫn nộ, không tự chủ được thốt ra. (vanthulau.wp.com)

Sau khi thốt những lời này ra, cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt Nam Cung Dực không dám nhìn thẳng vào Thẩm Kỳ Nhi, hắn sững sờ đứng đó muốn giải thích điều gì, lại không biết phải giải thích thế nào, cái gì nên nói cài gì không nên.

Mà Kỳ Nhi vẫn giữ nguyên tư thế lúc trước ngồi dựa trên giường, nghe Nam Cung Dực nói xong cũng chỉ cúi đầu, ngón tay nắm chặt tấm chăn khoác trên người, lại ngơ ngác tựa như chưa kịp phản ứng với chuyện vừa xảy ra, cũng hiểu được là nên trả lời, miệng lại chỉ phát ra từ “Ta…” sau đó cũng không nói thêm cái gì.

Không khí chung quanh tựa hồ có chút rung động, hương vị có vẻ không giống lúc trước, trong xấu hổ lại có chút mập mờ.

Nam Cung Dực trong không khí xấu hổ này ném lại một câu “Ta ra ngoài trước” liền chạy trối chết.

Ta đến cùng là bị làm sao? Như thế nào lại không khống chế được nói ra những lời kia? Nam Cung Dực ảo não nghĩ lại. (vanthulau.wp.com)

Tuy rằng mỗi lần nhìn thấy Kỳ Nhi khóc hoặc là không biết chăm sóc bản thân hắn hoặc nhiều hoặc ít đều có chút đau lòng, nhưng hắn cho rằng mình còn chưa đến độ yêu thích, có thể bản thân hắn không muốn thừa nhận, cũng có lẽ là do vừa vặn thốt lên.

Hai mươi tư năm trong đời hắn còn chưa thích qua ai, quen biết Thẩm Kỳ Nhi cũng chỉ mới mấy ngày, hắn thật sự không rõ vì sao lại phát sinh nhiều chuyện mình không thể khống chế như vậy.

Có lẽ vì gần đây chiến sự không cấp bách khiến cho bản thân nhàn rỗi, mình nên tìm thêm chuyện để làm.

Mà lúc này Thẩm Kỳ Nhi so với Nam Cung Dực đã chạy đi kia còn suy nghĩ lung tung hơn, y vẫn duy trì tư thế kia ngồi trên giường, trong lòng có cảm giác bối rối xen lẫn khó hiểu.

Hắn tại sao lại đột nhiên nói những lời này… Chính mình chưa từng nghĩ tới chuyện này, tại sao lại mạc danh kỳ diệu (không hiểu tại sao) đột nhiên được tỏ tình đây? Nghĩ vậy, Thẩm Kỳ Nhi vốn bình thường luôn tùy tiện liền xấu hổ đỏ mặt.

Vì chuyện này mà Thẩm Kỳ Nhi đem chuyện muốn gặp Mặc Trần ném ra sau đầu.

Rạng sáng hôm sau Thẩm Kỳ Nhi rời giường sớm muốn đến lều của Mặc Sĩ Lân Hiên thăm Mặc Trần, y nghĩ Trần Nhi mới trở về nhất định là ở lại lều của Mặc Sĩ Lân Hiên để hắn chăm sóc, cho nên sau khi rửa mặt xong y liền ra khỏi lều. Ai ngờ vừa ra ngoài liền đụng phải Nam Cung Dực đang đi tới, Kỳ Nhi thấy hắn liền đỏ mặt, đứng nguyên tại chỗ không biết có nên rời đi hay không. Ngay lúc y còn đang do dự thì Nam Cung Dực đi tới, xấu hổ mở miệng: “Khụ… Nghe nói Mặc Trần đã tỉnh, ngươi lo lắng như vậy thì đi xem đi.”

Kỳ Nhi nghe vậy cũng không dám nhìn thẳng Nam Cung Dực, nhanh chóng nói một câu “À, ta đã biết” liền quay đầu chạy đi. (vanthulau.wp.com)

Kỳ Nhi đến trước cửa trướng của Mặc Sĩ Lân Hiên chỉ nghe thấy thanh âm lo lắng, bất đắc dĩ cùng đau lòng của Mặc Sĩ Lân Hiên xen lẫn tiếng kêu sợ hãi túng túng của Mặc Trần: “Trần Nhi nghe lời, ta không phải người xấu, ta là Lân Hiên, nhìn kỹ ta đi.”

“Không! Đừng đụng vào ta! Ngươi không phải Lân Hiên, ngươi không phải!”

Kỳ Nhi thấy vậy vội đi vào, Mặc Sĩ Lân Hiên nghe tiếng động ngẩng lên nhìn y nhưng không nói gì, lại tiếp tục cố gắng muốn đến gần Mặc Trần.

Mặc Trần thấy một thân ảnh cao lớn ngày càng đến gần mình thì trong lòng càng thêm sợ hãi, cậu liều mạng co rúc vào góc giường.

Mặc Sĩ Lân Hiên muốn tiến lên ôm cậu vào lòng để cậu đừng hoảng sợ như vậy, Mặc Trần liền vương tay dùng sức chống lại, thanh âm cũng cao hơn: “Ngươi đừng qua đây! Xin ngươi đừng tới đây, ta muốn Lân Hiên, cút đi đừng chạm vào ta!”

Mặc Trần như vậy khiến Mặc Sĩ Lân Hiên cực kỳ đau lòng, hắn chỉ có thể nhẹ giọng: “Được được, Mặc Trần, ta không chạm vào ngươi, ngươi bình tĩnh một chút.”

Kỳ Nhi đứng quan sát nãy giờ lo lắng hỏi Mặc Sĩ Lân Hiên: “Trần Nhi làm sao vậy? Sao có thể như vậy chứ? Cậu ấy nhìn như rất sợ ngươi.”

“Hắn… Ai… Cụ thể thì ta không thể giải thích cho ngươi. Trần Nhi không chịu để ta chạm vào, hắn như vậy khiến ta rất lo lắng.”

Lúc này Nam Cung Dực cũng tiến vào, bóng của hắn che mất ánh sáng, trong lều có chút tối, Mặc Trần thấy thế liền run rẩy, càng cố gắng rụt vào trong.

Kỳ Nhi quay đầu nói với Mặc Sĩ Lân Hiên: “Nếu không để ta đến thử xem, cậu ấy có vẻ sợ hãi người có thân hình cao lớn đến gần, thân hình cao lớn của ngươi khó tránh khỏi sẽ dọa đến cậu ấy. Chúng ta là bằng hữu tốt nhất, ta lại không cao như ngươi, có thể cậu ấy sẽ không kháng cự với ta như vậy.” (vanthulau.wp.com)

“Chỉ cần có thể khiến Trần Nhi tốt hơn làm gì cũng được.”

Sau đó Kỳ Nhi liền chậm rãi đi đến trước giường, Mặc Trần sợ hãi lấy tai che tai, lắc đầu miệng nói: “Ngươi đừng qua đây, ngươi không phải Lân Hiên.”

Kỳ Nhi đưa tay đặt trên tay Mặc Trần, cậu cảm giác được liền dùng sức vung tay ra. Cậu sợ hãi quá độ lâm vào khủng hoảng, miệng hô lớn: “Bỏ ra, bỏ ra.”

Kỳ Nhi vẫn không buông ra: “Trần Nhi, ta là Kỳ Nhi đây, ngươi quên rồi sao? Ngươi nhìn ta kỹ đi, chúng ta là bằng hữu tốt nhất của nhau đó. Chúng ta biết nhau tại Bát Bảo lâu mà ngươi hay đi, ta còn là cha nuôi của tiểu Thiên Hạo, khi đó tiểu Thiên Hạo vẫn còn trong bụng ngươi, ngươi quên rồi sao?”

Mặc Trần nghe thấy ba chữ “tiểu Thiên Hạo” liền không giãy giụa mãnh liệt như vừa rồi, cậu từ từ đưa mắt nhìn Kỳ Nhi. Kỳ Nhi vẫn tiếp tục cố gắng: “Ngươi có một bảo bảo đáng yêu tên là Mặc Sĩ Thiên Hạo, nó là con của ngươi cùng Mặc Sĩ Lân Hiên. Mặc Sĩ Lân Hiên là tướng công của ngươi, là người ngươi yêu nhất, ngươi có nhớ không?”

Mặc Trần nghe xong lẩm bẩm: “Lân Hiên, Lân Hiên…”

“Nhớ ra rồi sao? Ngươi xem, Lân Hiên của ngươi ở ngay đây này.” Nói xong, Kỳ Nhi kéo Mặc Sĩ Lân Hiên lại gần chút nữa, Mặc Trần thuận thế nhìn sang.

Kỳ Nhi tiếp tục: “Ngươi xem hắn lo lắng cho ngươi rất nhiều, ngươi nhẫn tâm khiến hắn lo lắng cho ngươi như vậy sao? Hắn chờ ngươi trở về, ngươi về cũng là hắn ở bên chăm sóc, nhưng ngươi lại nói không biết hắn, đuổi hắn đi, khiến hắn rất đau lòng.” (vanthulau.wp.com)

“Lân Hiên…” Mặc Trần nhin Mặc Sĩ Lân Hiên tiếp tục thì thào tự nói.

Mặc Sĩ Lân Hiên đau lòng thốt lên: “Trần Nhi, ta ở đây.”

Mặc Trần như là đột nhiên nghĩ tới điều gì liền bắt đầu giãy giụa, sau đó bắt đầu rơi nước mắt hô lên: “Ta không thể gặp Lân Hiên! Không thể gặp hắn!”

Mặc Trần tỉnh lại vẫn chưa ăn gì, thân thể suy yếu cộng thêm tâm tình vẫn luôn sợ hãi khẩn trương, cậu chịu không nổi liền hôn mê bất tỉnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.