Ý Trần Thiên

Chương 20: Chương 20: Viết thư




“Ta cùng Lân Hiên bởi vì việc gả thay mà quen biết nhau, vốn người gả tới không phải là ta, mà là tỷ tỷ của ta. Nhưng vì tỷ tỷ ta đã có người trong lòng, cho nên nàng sống chết không chịu. Sau đó, nàng liền nghĩ ra biện pháp để ta gả thay này. Tỷ tỷ đồng ý sẽ đến đón ta về, thế nhưng vẫn chưa thấy đến. Nhưng hiện tại, ta phát hiện ta không thể rời khỏi Lân Hiên, trừ phi là hắn không quan tâm ta trước, nếu không ta nhất định sẽ không rời khỏi hắn.” Mặc Trần mỉm cười nói với Thẩm Kỳ Nhi, cả người như rơi vào hồi ức ngọt ngào.

“Ta thật sự không hiểu cái gì là tình yêu đâu, thật sự là ngọt ngào như vậy sao?” Thẩm Kỳ Nhi hiếu kỳ đặt câu hỏi.

“Kỳ Nhi, chờ ngươi có người mình thích, mà hắn cũng thích ngươi, ngươi cũng sẽ như vậy thôi.” Mặc Trần tươi cười càng sâu, “Lúc ta vừa gả tới đây, hắn luôn khi dễ ta, bởi vì hắn không thích ta, hơn nữa hắn cũng là bị ép hôn, đơn giản là Mặc Sĩ gia cùng Tô gia từng có hôn ước trước thời điểm chúng ta sinh ra. Hắn luôn không muốn nhìn thấy ta, trông thấy ta liền bắt nạt ta, nhưng sau đó, ta cũng không biết tại sao lại có bảo bảo, sau đó hắn đối với ta ngày càng tốt, Sau đó có một ngày, hắn đột nhiên nói hắn thích ta. Khi đó ta cũng không biết cái gì gọi là thích, cảm giác yêu hay thích là cái dạng gì ta cũng hoàn toàn không biết, giống như ngươi bây giờ vậy. Khi đó ta chỉ biết là, lúc nhìn thấy hắn, ta cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, không thấy hắn, trong lòng lại buồn đau. Về sau ta rốt cuộc mới hiểu ra, nhưng hắn lại phải đi xa, bảo bảo còn chưa sinh ra hắn đã đi rồi.” Mặc Trần càng nói càng thương cảm, vành mắt cũng dần đỏ ửng. Cậu hít hít cái mũi, nhịn xuống nước mắt nói tiếp: “Ta đã đồng ý với hắn sẽ chăm sóc chính mình thật tốt, chiếu cố bảo bảo, ta không thể khóc, ta muốn khỏe mạnh chờ hắn trở về.”

“Mặc Trần…” Thẩm Kỳ Nhi ôm lấy Mặc Trần, “Ta giúp hắn chiếu cố ngươi cùng bảo bảo, sau này bảo bảo sinh ra, ta muốn làm cha nuôi!”

Mặc Trần bị Thẩm Kỳ Nhi chọc cười rồi, tâm tình tốt lên rất nhiều: “Bảo bảo còn chưa ra đời đâu, ngươi gấp gáp như vậy làm gì?”

“Sao có thể không gấp a, Mặc Trần ngươi đáng yêu như thế, bảo bảo nhất định cũng rất đáng yêu, nếu như bây giờ ta không hẹn trước, đến lúc đó nhiều người đòi làm cha nuôi, không thể giành được thì làm sao bây giờ. Không thể không gấp, không thể không gấp.”

Mặc Trần nghe xong, ‘phụt’ một tiếng bật cười: “Được được được, cho ngươi làm cha nuôi.”

“Ha ha, thật tốt quá. Lại nói, Mặc Trần à, ta cảm thấy tên của ngươi ta đã nghe qua ở đâu rồi, ở đâu nhỉ?” Thẩm Kỳ Nhi nghiêng đầu suy nghĩ: “Đúng rồi, sư huynh ta mang về một nữ nhân cũng là cái tên này. Tô Mặc Trần… Tô Mặc Trần… Nhưng khi đó ta chỉ gặp nàng có một lần liền xuống núi, nhớ không rõ lắm.” Thẩm Kỳ Nhi thì thào tự nói.

“Sư huynh của ngươi là?” Mặc Trần hỏi.

“À, hắn tên là Tiêu Diệp, là sư huynh lúc ta học võ ở Thiên Sơn trước kia, hắn rất tốt. Nhưng hắn luôn nói ta không thích hợp luyện võ, có thể dùng để phòng thân nhưng không thành cao thủ được. Mỗi lần nghe những lời này, ta đều cảm thấy như nhất tiễn xuyên tâm, quá đả kích rồi.” Tâm thần không yên Thẩm Kỳ Nhi có lẽ đã quên lời này không đúng chủ đề.

“Là Tiêu đại ca, là Tiêu đại ca. Nữ nhân kia nhất định chính là tỷ tỷ, tỷ tỷ của ta gọi là Tô Mạt Trần, chỉ là cùng ta đồng âm khác chữ. Nhất định là tỷ tỷ! Nhất định là tỷ tỷ!” Mặc Trần cao hứng nói: “Kỳ Nhi, ngươi gặp tỷ tỷ ta lúc nào?”

“Chắc là khoảng hai tháng trước. Sau khi xuống núi, ta ở nhà một tháng liền chạy ra ngoài.” Thẩm Kỳ Nhi trả lời.

“Cũng không biết bao giờ mới được gặp tỷ tỷ, không biết tỷ ấy sống có tốt không?” Mặc Trần hỏi.

Thẩm Kỳ Nhi liếc mắt, trả lời: “Rất tốt đấy,ngọt ngào, ngọt ngào vô cùng…!”

“Thật tốt quá, không biết Tiêu đại ca cùng tỷ tỷ còn ở Thiên Sơn không, nếu còn ở thì có thể viết cho bọn họ phong thư.” Mặc Trần vui vẻ nói.

“Chúc mừng ngươi, mùa thu này chính là lúc sư huynh sẽ bế quan tu luyện ở Thiên Sơn, chắc chắn sẽ không rời đi, tỷ tỷ ngươi có ở đấy không thì không biết.”

“A, vậy thì tốt quá, ta muốn tranh thủ thời gian viết cho tỷ tỷ phong thư, cũng viết cho Lân Hiên một phong.” Nói xong, Mặc Trần liền kéo Kỳ Nhi đến thư phòng viết thư.

Trong lúc Mặc Trần cùng Kỳ Nhi nói cười vui vẻ cùng Mặc Trần thỉnh thoảng đặt câu hỏi “nên ghi gì thì tốt”, thư rốt cục cũng viết xong. Mặc Trần dặn Hỉ Nhi tìm người chuyên phụ trách thư tín ở chiến trường, phân biệt giao hai phong thư cho hắn, để hắn tranh thủ thời gian mang đi, thuận đường đi một chuyến đến Thiên Sơn, đem một phong thư giao cho tỷ tỷ.

Mấy ngày kế tiếp, Mặc Trần mỗi ngày ngóng trông thư từ Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Tô Mạt Trần. Kỳ Nhi thấy Mặc Trần như vậy, nhịn không được nói với cậu: “Mặc Trần à, thư sao có thể đến nhanh như vậy. Kinh thành cách chiến trường xa lắm, nói như thế nào cũng phải mất một tháng, ngươi không nên gấp gáp.”

“Một tháng sao… Lâu như vậy à…” Mặc Trần cảm khái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.