Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 22: Chương 22: Chương 20




Duẫn Vị gần như chạy trốn vào văn phòng, vào đến đại sảnh, xoay người nhìn xem xe của Lâm An Bắc đi chưa, mới chỉnh sửa quần áo lại một chút rồi đi về phía thang máy!

Cô làm việc tại công ty này cũng đã được hai tháng, mọi người ở đây gặp mặt nhau thường xuyên, hơn nữa thật trùng hợp là những người đứng chờ tại cửa thang máy đều cùng công ty với Duẫn Vị, mặc dù không cùng bộ phận.

Gật đầu một cái coi như chào hỏi, Duẫn Vị nghiêng người đứng một bên chờ thang máy, mặc dù mọi người đều tò mò người đàn ông vừa đưa cô tới là ai, nhìn khá quen mắt, nhưng mọi người đều tự nhận mình là người lịch sự, huống chi họ và Duẫn Vị cũng chỉ xem như có quen biết, cho nên ai cũng chỉ hoài nghi trong lòng mà lén quan sát cô, không ai mở miệng hỏi một câu, trước thang máy cực kỳ yên lặng.

Cho đến khi Sở Khuynh Thành đi tới giống như đang giẫm trên mây cầu vồng, theo đó là tiếng giày cao gót đi trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch, ngay sau đó một bóng hình xinh đẹp thướt tha đập vào mắt mọi người, tất cả đều lên tiếng chào hỏi bà chủ tương lai, Sở Khuynh Thành buộc tóc lên, nhìn chuyên nghiệp lại không mất đi ý vị, vẻ bình tĩnh lạnh lùng vốn có từ trong xương.

Gật đầu với mọi người một cái xem như chào hỏi, đúng lúc thang máy xuống, mọi người ngoan ngoãn tiến vào thang máy, Duẫn Vị bước vào theo mọi người mà lòng không yên, bởi vì cô còn đang suy nghĩ phải mở miệng xin nghỉ với Sở Khuynh Thành như thế nào, có thể không tránh khỏi lại bị chị ấy giáo huấn một trận.

Không biết từ lúc nào chỉ còn lại hai người trong thang máy, Duẫn Vị chần chừ có nên mở lời trước khi vào công ty hay không, như vậy thì có bị giáo huấn cũng không đến nỗi bị bẽ mặt trước mặt mọi người, trong lòng cô hơi sợ Sở Khuynh Thành, người phụ nữ này nổi giận còn kinh khủng hơn Tư Tuấn Tiêu.

“Còn chưa chuẩn bị mở miệng sao, thang máy sắp đến rồi.”

Đột nhiên Sở Khuynh Thành lên tiếng, cô đã nhìn thấu Duẫn Vị có lời muốn nói, bộ dạng rề rà rề rà, nhìn như ai ức hiếp em ấy, thật khó hiểu, Sở Khuynh Thành cũng cảm thấy kỳ quái, đối với người khác cô có thể nhịn, nhưng đối với cô ấy thì nhịn không được, luôn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

“Chị Sở, buổi chiều em có thể xin nghỉ hay không, trong nhà có chút chuyện.”

“Sửa sang lại tài liệu của em rồi đặt trên bàn làm việc của Tổng giám đốc thì tan việc được rồi, về sau có chuyện gì thì nói thẳng, chị ăn thịt em được sao.”

Thật ra thì trên đường tới, Lâm An Bắc đã gọi điện thoại cho Sở Khuynh Thành, không ngờ cô gái nhỏ này giấu kín như vậy, con dâu của nhà họ Lâm, thật thú vị, nếu như Lâm An Bắc không gọi điện thoại, Sở Khuynh Thành sẽ không thể nghĩ đến điều đó.

Nhưng cô không phải người nhiều chuyện, thấy Duẫn Vị không nhắc đến đoán chừng là do không muốn để người khác biết, cho nên cô cũng giả vờ không biết, nhưng trước khi đi, cô vẫn nhịn không được mà chế nhạo một câu, “Nhớ khi sắp xếp tư liệu đợi một chút, chỉnh lại tổng giám đốc Lâm thành ‘đã kết hôn’.”

Vẻ mặt Sở Khuynh Thành vẫn bình thường rời đi, nhưng Duẫn Vị lại vì câu cuối cùng của chị ấy mà đứng sững sờ tại chỗ, đợi đến khi thang máy sắp khép lại một lần nữa, cô mới gấp gáp nhấn nút mở cửa, luống cuống ra khỏi thang máy.

Cô sợ nhất người khác biết quan hệ của cô và Lâm An Bắc, biệt danh của Trung Quốc có thể nói là Sherlock Holmes tái thế, nếu người nào đó ‘có tâm’ truyền ra, như vậy cuộc sống bình yên của hai người họ nhất định sẽ trở nên thật đặc sắc, có thể là vì mối quan hệ của ba mẹ, cô thích cuộc sống bình thản như bây giờ này.

Mặc dù biết Duẫn Vị là vợ của Lâm An Bắc, thái độ của Sở Khuynh Thành đối với cô vẫn như cũ không có gì thay đổi, điều này khiến Duẫn Vị rất cảm kích.

“Đợi chút nữa em hãy gọi điện thoại cho Hàn tiên sinh, nói tối nay Tổng giám đốc mời anh ta dùng bữa, bảy giờ tại Ngạn Chỉ Đinh Lan, thấy không còn việc gì nữa thì em có thể về.”

“Vâng” Duẫn Vị sửa sang lại tài liệu trong tay, đặt trên bàn của Tư Tuấn Tiêu, cả ngày nay không nhìn thấy anh ấy, có thể là ra ngoài bàn chuyện làm ăn rồi, cũng có thể là cãi nhau với Sở Khuynh Thành, bởi vì ngày hôm qua trước khi đi cô nhìn thấy hai người trong phòng làm việc không hề đi ra, còn có tiếng vật nặng rơi xuống, Duẫn Vị đoán rằng có thể hai người họ đánh nhau.

Mặc dù cô có số điện thoại cá nhân của Hàn Địch, nhưng lần này Hàn Địch đến thành phố A một mình, địa bàn của anh ta ở thành phố G, cho nên Duẫn Vị đành phải gọi số điện thoại đi làm mà anh ta công bố ra ngoài.

Cũng sắp đến mười một giờ, cô đoán loại người cuồng công việc như anh ta hẳn là đã thức dậy từ lâu, cho nên Duẫn Vị bấm số của anh ta. Điện thoại reo thật lâu mới có người nhận, “A lô.” Giọng nói nghe thật lười biếng, bộ dạng thõa mãn, Duẫn Vị nhịn không được lại liếc nhìn thời gian ở góc phải phía dưới màn hình vi tính, sau khi xác định mình không nhìn lầm, cô liếc mắt một cái rất không thục nữ, nhà tư bản thật là tốt, giờ này rồi mà vẫn còn ngủ.

“Xin chào Hàn tiên sinh, tôi là thư kí Tổng giám đốc của tập đoàn Bác An - Duẫn Vị, Tổng giám đốc của chúng tôi muốn hẹn ngài bảy giờ tối nay dùng bữa tại Ngạn Chỉ Đinh Lan, không biết khi đó Hàn tiên sinh có bận việc gì khác hay không.”

Mặc dù cô không thích Hàn Địch, nhưng công tư vẫn phải phân minh.

“Bảy giờ?” Giọng Hàn Địch có chút chần chờ, nhưng Duẫn Vị lại có chút khẩn trương, nếu như anh ta không rảnh thì phải sắp xếp lại thời gian hoặc hẹn khi khác, đến lúc đó còn phải đặt lại chỗ lần nữa, như vậy thật phiền phức.

Chỉ nghe trong loa truyền đến giọng Hàn Địch hỏi ý kiến ai đó, “Bảy giờ em có rãnh không?” Chỉ chốc lát sau, một giọng nữ không rõ ràng truyền đến, còn kèm theo tiếng nước chảy ào ào, “Bảy giờ? Không rãnh.” Duẫn Vị cảm thấy giọng nói này thật quen tai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra.

Sau đó truyền đến giọng nói thật rõ ràng của Hàn Địch, “Tôi biết rồi, vậy bảy giờ đi.”

“Được, làm phiền Hàn tiên sinh rồi.”

Duẫn Vị cúp điện thoại, rất may mắn Hàn Địch không có nói điều gì kỳ quái, nhưng giọng nữ vừa rồi thật rất quen tai, nghĩ đến việc Hàn Địch đã kết hôn, chẳng lẽ giọng nói vừa nãy là của vợ anh ta?

Tiếng nước chảy? Đang tắm? Vào giờ này? Đột nhiên Duẫn Vị cảm thấy mình quá đơn thuần, thì ra có khối tên đàn ông sói đói giống như Lâm An Bắc.

Gọi điện thoại đặt chỗ tại Ngạn Chỉ Đinh Lan xong, Duẫn Vị báo tình hình cho Sở Khuynh Thành rồi xách túi xách ra về, đây là lần đầu tiên cô ra về trước giờ tan ca, nhìn mọi người bận rộn bù đầu, trong lòng cô chợt hiểu, thì ra cảm giác nhàn nhã nhìn người khác bận rộn thoải mái như vậy, thảo nào Lâm An Bắc thường xuyên bỏ bê công việc.

Bây giờ cách giờ tan làm vẫn còn sớm, cô gọi cho Lâm An Bắc, anh bảo Duẫn Vị bắt xe đến công ty chờ anh.

Vốn là Duẫn Vị không muốn đi, nhưng nghĩ đến lát nữa anh tan việc ra còn phải cố ý đến đón cô một chuyến thật lãng phí thời gian, cho nên cô đi ngay. Trên đường cô còn lo lắng nếu như bị chặn lại trước đại sảnh Trì Vũ thì cô nên nói như thế nào, bởi vì trên TV hay diễn như vậy.

Nghĩ ra thật nhiều cớ, nhưng không có cái nào được, vừa tới đại sảnh, Lưu Nham nhìn thấy bóng dáng của cô liền tiến lên đón, “Tổng giám đốc Lâm đang họp, có thể cô phải đợi một tý.”

“Không sao, tôi đợi anh ấy trong phòng làm việc được rồi.”

Lưu Nham dẫn Duẫn Vị đến phòng làm việc của Lâm An Bắc, bưng vào ly nước trái cây cho cô, anh đi ra rồi đóng cửa lại, lúc này Duẫn Vị mới có cơ hội quan sát kĩ phòng làm việc của Lâm An Bắc.

Đây là lần đầu tiên cô tới tập đoàn Trì Vũ, càng là lần đầu tiên vào phòng làm việc của Lâm An Bắc, thiết kế đơn giản, không bày biện dư thừa, bàn làm việc ngược hướng với cửa sổ sát đất rộng lớn, ghế sa lon màu trắng gạo đặt bên tay phải, trong góc phòng trang trí vài bồn hoa, nhìn chúng có vẻ căng tràn sức sống.

Nối với phòng làm việc là phòng nghỉ ngơi, trang bày không khác phòng ngủ trong nhà là mấy, chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi.

Trên bàn làm việc chỉ có vài vật dụng đơn giản và một chồng tài liệu dày, còn có một tấm ảnh gia đình đặt ở vị trí dễ thấy. Ngồi tại vị trí của Lâm An Bắc, Duẫn Vị nhàm chán nằm lên bàn cẩn thận suy nghĩ về tấm ảnh gia đình kia.

Lâm Kỳ Sơn vẫn nghiêm túc như trong bản tin thời sự, dáng vẻ Lâm An Chính thì thật miễn cưỡng nhìn có chút khôi hài, những người khác Duẫn Vị đều chưa gặp, nhưng nhìn một cái cô đã phân biệt được ai là ai.

Dáng dấp Lâm An Bắc và Lâm Trì giống nhau đến bảy phần, Lâm An Hiểu di truyền vẻ đẹp của An Nhiên, thật là một gia đình đẹp mắt. Duẫn Vị chưa từng chụp ảnh gia đình, chỉ có vài tấm hình mà còn là năn nỉ mẹ chụp chung, ảnh gia đình của anh là chụp cả nhà, mà ảnh gia đình của cô chỉ có hai người là cô và mẹ.

Kết thúc hội nghị Lâm An Bắc đi ra ngoài, Lưu Nham liền nói cho anh biết Duẫn Vị đang đợi anh trong văn phòng, đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô nằm trên bàn, nhìn tấm hình trên bàn hết sức chăm chú.

Anh ôm lấy cô từ phía sau, hít vào mùi hương của riêng cô, ghé vào bên tai cô nhẹ giọng hỏi thăm, “Nhìn gì mà nhập thần như vậy?”

“Gia đình anh, thật vui vẻ.”

“Ngốc nghếch, đó cũng là gia đình của em, đi thôi, đi ăn cơm trước.”

Lâm An Bắc không muốn Duẫn Vị chìm trong không khí buồn bã đó, mạnh mẽ kéo cô đứng lên đi ăn cơm. Đối với việc Tổng giám đốc đến trễ về sớm, phàm là nhân viên đã làm tại tập đoàn Trì Vũ trên ba tháng sẽ trở nên ‘thấy nhưng không dám nói gì’ từ lâu, chỉ có những nhân viên mới sẽ ngạc nhiên cảm thán hoặc giọng điệu ước ao ghen tị nói thầm”Tốt số thật” hoặc là “Sớm muộn công ty cũng sẽ sụp đổ trong tay anh ta”, nhưng chờ sau khi bọn họ biết được năng lực của Lâm An Bắc, sẽ ngoan ngoãn câm miệng, hối hận vì ban đầu bản thân đã phán đoán xằng bậy.

Vốn là Duẫn Vị cúi đầu , vừa đi được mấy bước đã bị Lâm An Bắc ôm eo, ép buộc cô ngẩng đầu lên, cuối cùng ra khỏi tập đoàn Trì Vũ trong lúc mọi người đang hoang mang quan sát hai người.

Đây là lần đầu tiên Tổng giám đốc dẫn phụ nữ đến công ty, tất cả mọi người đều cho rằng thư ký Thân chắc chắn là ứng cử viên cho vị trí bà chủ tương lai, nào biết nửa đường nhảy ra con ngựa đen, những ai bình thường hòa đồng tương đối thân thiết với Lưu Nham đều được mọi người phái tới thăm dò nhưng đều bị anh nói vài ba câu chặn lại mà trở về.

Mọi người chỉ có thể ngượng ngùng trở về vị trí của mình, trong lòng lại nghĩ đến cổ tích cô bé Lọ Lem gặp được hoàng tử.

Hai người ăn cơm xong, đi chợ chọn mua quà, Lâm An Bắc lái xe chở Duẫn Vị về nhà. Mới vừa vào sân, nghe tiếng động cơ ô tô Trần Trí Hiên liền chạy ra ngoài.

“Cậu ơi, cậu ơi, mau đi xem em bé một chút.”

Lâm An Bắc tiếp được cậu nhóc đang nhào tới, hai tay Duẫn Vị xách quà, vào nhà cùng Lâm An Bắc, đi qua vườn hoa, đi tới bậc thang, Trần Trí Hiên dọc đường đi đang diễn tả hình dáng em bé cho Lâm An Bắc hình dung rốt cuộc cũng phát hiện Duẫn Vị phía sau, cậu nhóc ôm cổ Lâm An Bắc non nớt hỏi, “Cậu ơi, chị này là ai của cậu vậy?”

Một tay Lâm An Bắc vỗ bốp lên mông cậu một cái, một tay kéo Duẫn Vị đứng bên cạnh mình, quay sang dạy dỗ Trần Trí Hiên, “Cô ấy không phải chị, gọi là mợ.”

“Nhưng…” vẻ mặt Trần Trí Hiên rất bối rối, Duẫn Vị hơi lúng túng.

“Nhưng cái gì, có muốn đồ chơi hay không?”

“Nhưng bà ngoại nói cái cô bên trong mới là mợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.