Ý Tưởng Ham Muốn

Chương 2: Chương 2




Khí ép thấp như vậy vẫn duy trì liên tục đến sáng sớm ngày thứ hai.

Duẫn Vị vẫn cho rằng anh ăn cơm xong sẽ trở về, nào biết anh thế nhưng hoàn toàn không có ý định đi, cô cũng không tiện hỏi, để tránh cho anh cảm thấy cô muốn đuổi anh, lại ở nơi đó phát hỏa.

Bởi vì nhà ở là hai phòng một sảnh nhưng chỉ có một phòng có điều hòa, vốn Duẫn Vị định để cho anh ở trong phòng, anh lại không để ý cô, trực tiếp nằm trên sofa, Duẫn Vị bất đắc dĩ đành phải để anh co quắp một đêm trên sofa.

Sáng sớm hôm sau thức dậy thì thấy anh liên tục nhào nặn cái cổ mình, đoán chừng là ngủ bị sái cổ.

Cục dân chính là một nơi thần kỳ, nó mang cho mọi người niềm vui sướng chân thành, cũng chứng kiến mọi người rất bi thương thống khổ. Trong đại sảnh sớm có vài đôi cô dâu, chú rể xếp hàng, hoặc đứng hoặc ngồi, trên mặt tràn trề rạng rỡ tươi cười, truyền lại đều là hạnh phúc chân thành.

Duẫn Vị vẫn luôn sống ở thế giới phần lớn chỉ có một người, đối với quan tâm của người khác sẽ tỏ ra chân tay luống cuống, mặc dù xem như đã là người của nửa giới giải trí cô vẫn không có thói quen quan sát người khác. Người phụ nữ bên cạnh đã nhìn chằm chằm cô từ lâu, cũng không có một chút dấu hiệu kết thúc, cũng hoàn toàn không ý thức được nhìn chằm chằm người ta như thế là hành vi không lễ phép, chính mình đành phải xoay người qua cô ta gượng gạo cười cười.

“Các người là tới đăng ký?"

Chán, tới cục dân chính không phải ly hôn chính là kết hôn, bọn họ như vậy giống như là người trước, chẳng trách người ta hiểu lầm, khẳng định cho là bọn họ chuyển sai phương hướng rồi, Duẫn Vị ngượng ngùng gật gật đầu.

Cô ta liếc mắt nhìn Lâm An Bắc, nghi hoặc nói: “Chồng cô là minh tinh à? Thoạt nhìn rất quen mắt a.”

Duẫn Vị không nghĩ tới lại có người nhận ra anh, may mà người nọ không dám khẳng định, bằng không thì tin tức này khẳng định sẽ chiếm trang đầu tờ báo tài chính và kinh tế.

Duẫn Vị liếc mắt nhìn pho tượng bên cạnh, mở miệng giải thích nói: “Phải không, bộ dạng anh ấy khá giống nhiều người.”

Người con gái tuổi còn trẻ ước ao mà lại liếc mắt nhìn Lâm An Bắc rồi quay đầu nhìn ông chồng mình: “Cô thực may mắn, cô xem vị này nhà ta, ngược lại bộ dạng khá đặc biệt, chính là xem xét tính không thế nào mạnh."

“Này này này.” Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh mặt đầy ghen tuông không thoải mái, ồn ào: “Em đừng ba ngày không đánh liền nhảy lên đầu lật ngói a.”

Người con gái mặt đầy khinh thường nhìn hắn: “Nói ai đấy?”

Người đàn ông vội đem khuôn mặt tươi cười đến: “Nói chính mình, vợ rất xinh đẹp, trong lòng anh em là người xinh đẹp nhất.”

Duẫn Vị nhịn không được cười rộ lên, hai người này thực sự là một đôi xứng đôi vừa lứa dở hơi giống nhau. Người đàn ông trẻ tuổi tuy rằng so sánh với Lâm An Bắc quả thực tính không mạnh mẽ như vậy, nhưng chính là như vậy là người bình thường, chuyện bình thường, ngay hạnh phúc thể hiện trên người bọn họ cũng vô cùng tinh tế. (tác giả có chuyện muốn nói, này này này, đừng quay đầu, nói chính là cô, Lâm An Bắc nhà cô hình thức yêu nghiệt như vậy, người bình thường dám đứng cùng hắn một chỗ sao, một yêu nghiệt có gì tốt lên mặt, hừ!)

Chỉ chốc lát sau, nhân viên làm việc đi ra gọi tên của bọn họ vào, Lâm An Bắc chẳng nói câu nào đứng dậy dẫn đầu đi vào. Kế tiếp là liên tiếp các thủ tục thông thường, nộp chứng minh thư và hộ khẩu của hai người, điền vào mẫu xin kết hôn, ký tên xong đóng dấu tay, chụp lại giấy chứng nhận kết hôn, đóng phí 9 đồng, liền đem hai người vốn chẳng liên quan ở cùng một chỗ, trọn suốt một đời.

Từ cục dân chính đi ra, Lâm An Bắc đưa cho cô cái thẻ: “Đây là thẻ ra vào biệt thự, em về trước thu thập một chút, anh đợi một lát rồi đến đón em.”

"A." Duẫn Vị cẩn thận đem giấy kết hôn bỏ vào trong túi, đón lấy cái thẻ hắn đưa, cũng không hỏi anh muốn đi đâu.

Thời điểm Lâm An Bắc đang trên đường, nhận được điện thoại của An Nhiên: “Tiểu tử chết tiệt, không phải tối hôm qua bảo con về nhà ăn cơm sao?”

“Mẹ, con đang lái xe, lập tức về đến nhà.” Anh vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào mở miệng nói mình đã kết hôn.

Vừa bước vào cửa mới ngồi xuống, An Nhiên liền bất mãn mở miệng: “Bảo con trở về ăn bữa cơm con cũng không muốn, có phải hay không chê hai người già chúng ta chướng mắt?”

Lâm Trì trừng mắt liếc con trai, ý là ngươi tự rước lấy, phụ trách dỗ dành cho ta.

“Nào có, tối hôm qua con tăng ca mà.”

An Nhiên nghe giống như chuyện nghìn lẻ một đêm, ngay cả Lâm Trì cũng liếc mắt đánh giá con trai, lắc đầu, tiểu tử này, nói dối cũng không nên đến mức đó chứ.

“Con một tuần thì tăng ca đến hai ngày?”

Lâm An Bắc uống một ngụm nước, nghiêm trang trả lời: “Vâng.”

“Mẹ không muốn nói chuyện đó nữa, hôm nay chúng ta muốn nói một chút về vấn đề cá nhân của con.”

“Cá nhân con không có vấn đề.”

An Nhiên trợn mắt liếc con một cái: “Con tiếp tục lắm mồm đi, con gái nhà lão Lưu hình như không tệ, nếu không hôm nào con gặp mặt đi?”

Lâm An Bắc sớm đã đoán được mẹ gọi về ăn cơm là việc phụ, buộc anh kết hôn mới là việc chính. May mà mình có dự kiến trước, trước đem đường lui phá hỏng, nhưng còn chưa tới thời điểm giới thiệu Duẫn Vị với gia đình: “Mẹ, con nói rồi con có bạn gái.”

“Mẹ cũng đã nói, mẹ không thích Thân Kính, kết hôn ư, đừng có mơ tưởng.”

Lâm An Bắc không hiểu mẹ đối với ai cũng rất hòa thuận, vậy mà thế nào lại không thích Thân Kính, chưa từng cho cô sắc mặt hòa nhã.

“Vậy mẹ sẽ không phải muốn con và Lưu tiểu thư kết hôn chứ?”

An Nhiên suy nghĩ một chút, hình như cũng không tệ, Lưu tiểu thư tri thư đạt lễ, bộ dạng cũng khiến người ta cưng chiều, sẽ là một người vợ tốt: “Nếu như các con đều không có lời phản đối, cái này có thể a, ba mẹ con bé bên kia mẹ sẽ phụ trách đi nói.”

Con dâu Lâm gia, còn cần phải mẹ đi nói sao? Người ta còn tranh nhau cái thân phận này: “Mẹ, không phải là con không hài lòng với nguyện vọng của mẹ, mà là mẹ biết rõ, từ nhỏ thân thể con đã yếu ớt nhiều bệnh, Lưu tiểu thư nghe nói là quán quân Taekwondo nha.”

Vậy chẳng phải là rất có thể bị đánh? An Nhiên phảng phất đã thấy được hình ảnh con trai thân thể yếu ớt nhiều bệnh mỗi ngày bị cô ta khi dễ, đúng là không nên a, ngẩng đầu hỏi Lâm Trì: “Lưu tiểu thư có thể đánh như vậy?”

Lâm Trì nhận được câu hỏi của vợ yêu, lại nhìn đến ánh mắt con trai kia, thân thể yếu ớt nhiều bệnh? Cũng chỉ có An Nhiên mới tin được cái cớ này của con: “Chuyện của bọn trẻ chúng nó, chính bọn nó biết, em quan tâm nhiều như vậy làm gì.”

“Anh không hỗ trợ thì câm miệng cho em, An Bắc đã sắp 30, vẫn suốt ngày không làm việc đàng hoàng, năm nay nhất định phải đem việc kết hôn làm xong, tục ngữ nói thành gia lập nghiệp, nên đến lúc rồi.”

Lâm Trì mỗi lần sẽ bởi vì chuyện của con trai mà bị ghét bỏ, đã sớm hi vọng tiểu tử kia nghĩ lại, nhưng là dưa hái xanh không ngọt a, không có biện pháp, tùy bọn họ lăn qua lăn lại đi: "Các người tiếp tục trò chuyện, trong thư phòng bọn họ vẫn chờ ta họp a.” Lâm Trì đã lên lầu, nhìn bộ dạng con trai vẻ mặt không quan tâm, chính là vẫn nên cứu con một phen, ở trên bậc thang dừng lại, quay đầu nhắc nhở An Nhiên: “Vợ à, đừng quên 10 giờ chúng ta còn phải lên máy bay đấy.”

“Em biết rồi.”

Lâm Trì nhanh như chớp tránh đi, An Nhiên là quyết tâm muốn cho Lâm An Bắc kết hôn: “Mẹ mặc kệ, mẹ đã nói với con, hôn nhân này phải hoàn thành, nhưng nhất định không phải là nha đầu Thân Kính kia, không thì con đi học Taekwondo đi, thừa dịp các con tiếp xúc một chút.”

Lâm An Bắc cà lơ phất phơ nói tiếp: “Mẹ, học Taekwondo, mẹ nghĩ con còn ba tuổi chắc.”

“Vậy con cũng đừng kiếm cớ với mẹ, mẹ thấy Lưu tiểu thư không tệ, có Taekwondo cũng tốt a, về sau đỡ phải bị con khi dễ.”

Lâm An Bắc ngồi thẳng, nghiêm trang hỏi: “Mẹ, nghe nói trùng hôn là phạm pháp, sẽ xử dưới hai năm tù có thời hạn hoặc giam ngắn hạn.”

An Nhiên kỳ quái, cái này có quan hệ gì, nhưng bà cảm thấy tội trùng hôn có vẻ hình phạt quá nhẹ, cần phải làm cho đàn ông hai bàn tay trắng xem họ còn dám xằng bậy hay không.

"Hình phạt nhẹ, cần phải chém nghìn vạn nhát đao.”

Lâm An Bắc khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, năm đó muốn thả khẳng định không thể gạt được An Nhiên, chỉ là vài năm lại đây vì hôn sự của con trai, bà sớm đã không đánh lại sự xảo quyệt ngày càng thành thục của con trai.

“Mẹ, con đã kết hôn, cho nên để không bị chém vạn nhát đao, cầu xin mẹ đừng giúp con gặp gỡ nữa.”

Kết hôn? An Nhiên nghĩ nhất định là tiểu tử này bịa chuyện lừa gạt mình: “Giấy chứng nhận kết hôn đâu, cầm tới mẹ nhìn xem.”

Lâm An Bắc lập tức lấy ra giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn nóng hổi trong túi mình quơ quơ vài cái liền lập tức thu hồi vào trong túi: “Cái này mẹ tin chưa.”

An Nhiên cũng sắp ngất ngay tại chỗ, cũng không còn tỉ mỉ đi nhìn nội dung giấy chứng nhận kết hôn, đã nói với con tính chuyện với nha đầu kia vậy mà nó lại ở sau lưng xằng bậy, kết quả chuyện cưới xin cũng đã hoàn thành: “Con, con, con nói đi, chuyện khi nào?”

Lâm An Bắc vội vàng đỡ bà, giúp bà thông khí: “Thì vừa rồi, mẹ không phải là rất mong muốn con kết hôn sao, như thế nào, con có thể lý giải đây là phản ứng vui vẻ quá mức của mẹ sao?”

“Vui vẻ cái đầu con, nói, có phải con bé kia bức con, lẽ nào các con quậy ra tai nạn chết người?”

An Nhiên bình tĩnh lại, tuy nói bọn họ cùng một chỗ vài năm, nhưng Lâm An Bắc chưa từng mang con bé về đây, bà vẫn cho rằng con trai là đùa giỡn, bây giờ đều đã kết hôn xong rồi.

Lâm An Bắc cũng không giải thích, tùy ý mẹ hiểu lầm: “Không ai dám bức con, con tự nguyện, cũng không quậy ra tai nạn chết người, mẹ suy nghĩ nhiều."

Tuy nói không thích con bé nhưng dù sao cũng đã kết hôn, bà cũng không phải người cứng nhắc, chỉ cần sau đó bọn họ thật tốt, bà cái gì cũng không cần biết: “Ai, con còn sợ ta ăn con bé sao, hôm nào mang về gặp, còn có, con định lúc nào tổ chức hôn lễ a?”

“Sau hãy nói, hôn lễ để đến mùa xuân sang năm cử hành đi.”

Bởi vì muốn vội vã đi Mỹ, cho nên Lâm An Bắc thành công chạy thoát khỏi nghiêm hình bức cung của mẹ. Thời điểm lái xe đi đón Duẫn Vĩ, cô đã chờ ở dưới lầu, xa xa đã nhìn thấy cô cúi đầu ở nơi đó xoay quanh một chỗ giết thời gian, có lẽ lại đang đếm bước chân của mình.

Lâm An Bắc đỗ xe dừng trước mặt cô, ấn vài tiếng còi cô mới phản ứng lại, chậm rãi bước tới.

“Ngồi ở phía trước.”

"A."

Lâm An Bắc nhìn cô như vậy bực tức liền tan hết đi, tình cảm đem mình làm tài xế, nhìn cô cầm trong tay máy vi tính, những cái khác đều không có, vừa vặn ăn khớp với suy nghĩ của anh, trong biệt thự cái gì cũng có, mang mình cô đi là tốt rồi.

Biệt thự của anh ở Trì Vũ, mấy năm trước mở rộng một khu đất, là một núi nhỏ được kiến thiết lại, tất cả đều là từng tòa biệt thự riêng biệt, hồ bơi sân vườn riêng biệt, đủ loại căn hộ to nhỏ, Lâm An Bắc chọn một bộ căn hộ tiêu chuẩn, hai người ở mặc dù có hơi lớn nhưng có thêm một hai đứa trẻ thì vừa vặn. Đây là ý tưởng từ nhỏ đến lớn của Lâm An Bắc, mà bây giờ nơi này cũng rốt cuộc nghênh đón nữ chủ nhân của nó.

Lâm An Bắc không trực tiếp lái xe về nhà, mà đi siêu thị gần đây mua một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt. Bọn họ lại giống như ngày hôm qua, An Bắc đẩy xe, Duẫn Vị ở bên cạnh chuyên tâm lựa đồ.

Lúc đi ra xách mấy túi lớn gì đó, trong đó phần lớn là đồ ăn và gia vị, nếu kết hôn Lâm An Bắc cũng không có ý định đi ra ngoài ăn.

Vào cửa, Duẫn Vị đem những thứ mua được phân loại cất đi, Lâm An Bắc vẫn dựa trên khung cửa nhìn cô bận rộn tới tới lui lui, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, khiến Lâm An Bắc phảng phất như thấy được bộ dạng năm năm trước lần đầu tiên làm cơm của cô.

Cũng là cảnh tượng như vậy, oán giận của cô vẫn lờ mờ quanh quẩn bên tai: “An Bắc, phòng bếp nhà anh sao cái gì cũng không có, cũng không phải triễn lãm đồ vật, không nhiễm một hạt bụi thì có ích lợi gì a.”

Khi đó Lâm An Bắc vừa mới tiếp nhận công việc ở chi nhánh công ty Trì Vũ, cô vừa mới lên năm thứ tư, cô cũng không biết Lâm An Bắc là tiểu thiếu gia của Lâm gia, chỉ nghĩ là gia cảnh nhà bọn họ cũng tốt thôi, hôm đó là sinh nhật anh, cô đồng ý tự mình làm cơm cho anh, kết quả phát hiện phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, trong tủ lạnh ngoại trừ nước khoáng chính là bia.

Tác giả có lời muốn nói: Chán, viết chơi, thích nhất này được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.