Thời gian Tử Y Tuyết còn ở trong nhà lao mỗi ngày đều bị đánh đập cùng tra hỏi. Những lần như thế, nàng chỉ biết lắc đầu im lặng không nói và đương nhiên bọn chúng sẽ dùng hình lên người nàng. Kẹp ngón tay, ngón chân, ngay cả ngực nàng chúng cũng không bỏ qua. Vì bị dùng hình, nàng đã qua bao lần tưởng chừng không còn sống được nữa, thân thể đầy ngập những vết thương lớn nhỏ. Miệng vết thương do không được sơ cứu mà qua vài tuần vẫn không khép lại. Thế nhưng, chúng..vẫn không bỏ qua cho nàng. Mỗi ngày trên người nàng lại mang thêm nhiều vết thương. Cho đến một ngày, nàng thực sự không chịu nổi nữa, nàng đã cắn răng thừa nhận những điều không phải do mình làm.
Thật ngu ngốc đến nhường nào.
Vào ngày mồng một tháng sau,
Ngày mà nàng bị lôi ra xử trảm. Cũng chính là ngày hắn phong Dương Tiểu Uyển làm hoàng hậu.
Trên suốt đường đi từ đại lao tới nơi hành quyết, nàng đã nghe không biết bao nhiêu lời mắng nhiếc chửi rủa mình từ người dân. Họ nói nàng là thứ không nên tồn tại trên thế giới này. Vì sao ư? Còn chẳng phải là vì người hứa đời đời kiếp kiếp cùng nàng không xa rời sao... Họ mạnh tay nhém về phía nàng nào là trứng thối, nào là trái cây thối, rau củ quả, đất đá,... chỉ cần là ở gần, họ sẽ không nương tay mà đem những thứ đó đáp về phía nàng.
Nàng chịu quá đủ rồi. Hắn đã không cần nàng thì thôi. Tại sao ngay cả đến con dân cũng không cần nàng, vẻ mặt xua đuổi của tất cả mọi người làm đáy lòng nàng có chút chua xót. Xem ra, nàng làm hoàng hậu tệ đến mức mà bị tất cả mọi người xa lánh, bỏ rơi...
Hụt hẫng... Chết rồi có phải nàng được về với phụ mẫu không...
Vậy chết đi cũng không phải là một điều đáng buồn.
Giờ hành quyết còn chưa tới, một tiếng trảm vang lên mạnh mẽ mà dứt khoát, dư âm vang vọng dường như tới cả hoàng cung đang náo nhiệt chuẩn bị cho lễ phong hậu.
“Tiểu Uyển, nàng có thích những thứ này không. Đều là tự tay ta chuẩn bị cho nàng đấy.”Hiên Viên Ngạo Thiên hôm nay rất cao hứng, hắn đương nhiên biết Tử Y Tuyết bị hành quyết vào trước nghi lễ rước dâu thế nhưng, nuôi dưỡng một kẻ phản bội trong cung để làm gì... Hắn thầm nghĩ như vậy.
“Ngươi thật ngu ngốc. Ta sao có thể thích ngươi được cơ chứ? Giờ phút này ta muốn nói cho ngươi biết Hiên Viên Ngạo Thiên, ngươi...mất tất cả rồi, hoàng cung và cả nàng ta, Tử Y Tuyết.”Ánh mắt thâm độc không một chút che dấu nhìn thẳng vào Hiên Viên Ngạo Thiên làm hắn hốt hoảng. Từ khi nào, Tiểu Uyển của hắn lại có một vẻ mặt khác như thế?
“Ngươi đâu, bắt Hiên Viên Ngạo Thiên lại cho ta. Không được để chạy thoát.”
Một giọng nói đầy quyền uy vang lên, tất cả mọi người sợ sệt quay lại nhìn người vừa lên tiếng. Là Hiên Viên Thần Phong, tứ vương gia ác độc, giết người không chớp mắt trong truyền thuyết.
Tức thì, xung quanh Hiên Viên Ngạo Thiên bị một đám thị vệ áo đen bao vây. Hắn vẫn không hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tại sao Tiểu Uyển lại còn một mặt khác, tại sao Hiên Viên Thần Phong lại có thể dễ dàng khống chế mình...
“Nể tình huynh đệ ruột thịt hai mấy năm qua, ta sẽ nói cho ngươi biết một việc. Dương Tiểu Uyển là một gián điệp mà ta gài vào cạnh ngươi để chớp lấy thời cơ mà cướp ngôi vị. Ta thật không ngờ, nàng ta lại có thể hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ lớn lao như vậy. Nào, tới đây, quân cờ của ta.” Hiên Viên Thần Phong nhẹ nhàng nhếch khoé môi, quân cờ của hắn là Dương Tiểu Uyển, Dương Tiểu Uyển trong lòng Thần Phong hắn chỉ là một quân cờ không hơn không kém.
“Vương gia, người đã nói nhiệm vụ hoàn thành người sẽ cho ta làm hoàng hậu của người. Vương gia...sẽ không...quên chứ?” Dương Tiểu Uyển rụt rè đi tới trước mặt Hiên Viên Thần Phong, nàng ta biết hắn không yêu nàng nhưng vẫn ngu ngốc làm mọi việc cho hắn, kể cả việc mang trong trắng của mình cho một người nàng không yêu, Hiên Viên Ngạo Thiên. Chung quy, không trách được nàng. Dương Tiểu Uyển làm mọi việc đều là vì quá yêu mà thôi.
“Ngươi tin những lời đó ư? Ta đã quên chúng rồi. Vả lại...ngươi nghĩ NGƯƠI XỨNG SAO?”
- ---------------------------
Xin lỗi các nàng vì đăng truyện quá muộn luôn. Tại hôm nay học về muộn quá nên mong các nàng bỏ quá cho. Thật lòng xin lỗi nhé!!! Mà nhớ ấn ngôi sao nha, trên 60 sao mới viết chương 4.