Về tới nhà họ Chúc, Chúc Linh Linh vốn vô cùng vui vẻ, dù gì thì bọn họ cũng đã trúng thầu, lấy được tất cả hạng mục y dược của tập đoàn Hiên Viên, sau này chắc chắn công ty sẽ phát triển ngày càng tốt.
Nhưng vừa vào trong nhà, tất cả mọi người của nhà họ Chúc đều đã ở trong nhà đợi bọn họ, vẻ mặt không vui vẻ cho lắm.
Ngoài Chúc Tam Đao lão gia nhà họ Chúc vẫn còn ở bệnh viện ra thì mọi người đều có mặt đông đủ giống như sắp họp đến nơi vậy.
Chúc Linh Linh vừa vào, lập tức tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn.
Chúc Linh Linh! Cháu hay lắm, cháu xem chuyện tốt cháu làm kìa!
Chúc Minh trợn trừng hai con mắt, mặt đỏ tía tai, trông rất tức giận.
Chúc Linh Linh chau mày: Cháu đã làm gì?
Cháu đã làm gì? Người ta nhìn thấy cháu đi cùng Tần Lâm ở hội trường, bây giờ thì hay rồi, tam đại gia tộc hạ lệnh, tất cả các gia tộc ở Đông Hải sẽ cô lập nhà họ Chúc chúng ta!
Bây giờ tất cả các đối tác hợp tác của tập đoàn Chúc Thị đều đã ngừng hẳn việc hợp tác với chúng ta, cháu có biết chúng ta đã tổn thất bao nhiêu không?
Chúc Linh Linh à, cháu thật sự khiến người ta quá thất vọng, bác đã cảnh cáo cháu rất nhiều lần, phải rời xa cậu ta, cháu cứ khăng khăng không nghe, giờ thì hay rồi, liên lụy đến cả nhà họ Chúc rồi đó!
Cháu nói bây giờ phải làm sao đây!
Chúc Linh Linh chau mày, không ngờ rằng tam đại gia tộc dám giận cá chém thớt đến cả nhà họ Chúc bọn họ?
Nhìn thấy Tần Lâm, Chúc Tam Cô càng tức giận hơn.
Tên họ Tần kia cũng to gan đấy, đến thiếu gia nhà họ Tề cũng dám đánh, cậu ta sắp chết đến nơi rồi, Chúc Linh Linh, nếu cháu còn là người của nhà họ Chúc thì sớm tránh xa cậu ta ra, nếu không lúc cháu chết cũng không có ai đến hốt xác cháu đâu!
Mọi người đều cùng nhau giáo huấn Chúc Linh Linh, Chúc Dũng không nghe nổi nữa liền đứng dậy chau mày lại.
Các người làm gì đấy! Chuyện cũng đã xảy ra rồi, bây giờ nói thì có tác dụng gì!
Chúc Minh hừ lạnh: Cha con các người gây ra tổn thất lớn như vậy cho nhà họ Chúc mà còn không cho nói sao?
Chúc Dũng nói: Tam đại gia tộc cứ khăng khăng làm vậy chúng ta cũng hết cách, bây giờ chỉ còn cách nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế thôi.
Chúc Minh nói: Xoay chuyển tình thế? Chú nói thì dễ lắm, bây giờ cả Đông Hải này đều không dám hợp tác với chúng ta, xoay chuyển tình thế bằng cách nào?
Đột nhiên cả nhà họ Chúc chìm trong im lặng.
Vốn nhà họ Chúc đang phát triển, vậy mà Tần Lâm vừa trở về bọn họ đã bị nhắm vào như vậy, tên Tần Lâm này đúng là sao chổi!
Chúc Linh Linh trầm lặng như nước, cô ấy cũng không ngờ chuyện này lại trở thành như vậy.
Bác cả, vậy bây giờ bác muốn làm gì?
Chúc Minh hừ lạnh một tiếng: Bác nghe nói cháu đã trúng thầu rồi? Dự án 4,9 tỷ? Cũng bởi tập đoàn Chúc Thị chúng ta không tham gia cạnh tranh, người ta nể mặt nhà họ Chúc nên cháu mới có thể trúng thầu đó.
Bây giờ có thể hợp tác với chúng ta, cũng chỉ có Mạnh Thị của tập đoàn Hiên Viên thôi, cháu giao dự án này cho nhà họ Chúc, chuyện này coi như cháu lấy công chuộc tội.
Vẻ mặt Chúc Linh Linh trầm xuống, người bác cả này tốn nước bọt nãy giờ, nói đi nói lại cũng chỉ vì dự án của tập đoàn Hiên Viên.
Người bác cả này đúng là mặt dày, lời đó mà cũng dám nói ra.
Chúc Linh Linh trúng thầu liên quan gì tới tập đoàn Chúc Thị? Còn nể mặt nhà họ Chúc nữa chứ? Bố con bọn họ bị người ta đuổi ra, chẳng lẽ còn không tự biết sao?
Dự án của tập đoàn Hiên Viên lần này là triển vọng của công ty Chúc Linh Linh, tất nhiên sẽ không dâng cho kẻ khác.
Bác cả, bác đừng nghĩ tới chuyện này nữa, dự án của tập đoàn Hiên Viên cháu sẽ không chuyển giao cho bất kỳ ai đâu.
Vẻ mặt Chúc Minh trầm xuống: Được lắm, bố con các người đúng là rất giỏi. Nếu đã như vậy, mọi người cũng chẳng phải nể mặt nhau làm gì, bây giờ tôi đại diện cho nhà họ Chúc tuyên bố, từ ngày hôm nay, nhà Chúc Dũng và Chúc Linh Linh sẽ bị trục xuất khỏi gia môn!
Cái gì!
Chúc Dũng biến sắc: Ông có tư cách gì mà trục xuất chúng tôi ra khỏi gia môn!
Chúc Minh nói: Hừ, tôi có tư cách gì? Tôi là con trưởng của nhà họ Chúc, anh trưởng như bố! Bố đang bị bệnh liệt giường, tôi chính là người nắm giữ quyền hành của nhà họ Chúc, tôi có quyền quyết định bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc đi hay ở của các người!
Nếu không giao dự án tập đoàn Hiên Viên ra đây thì bố con các người mau cút ra khỏi nhà họ Chúc đi!
Ông...
Không ngờ rằng con người Chúc Minh lại quá đáng đến như vậy, dùng cách này để uy hiếp bọn họ giao dự án ra.
Sắc mặt Chúc Linh Linh xám lại, ông nội không có ở đây, Chúc Minh ông ta lại dám làm điều xằng bậy, đúng là rất quá đáng!
Tần Lâm cười lạnh: Linh Linh, nhà họ Chúc như thế này ở lại cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Nếu như vậy thì chúng ta đi thôi.
Ba người rời khỏi nhà họ Chúc, trước khi rời đi, Tần Lâm còn quay lại nói với người nhà họ Chúc.
Đuổi cô ấy đi thì dễ, muốn mời cô ấy quay lại tôi muốn các người phải quỳ xuống cầu xin.
Chúc Minh cười lạnh một tiếng: Nằm mơ đi! Ra khỏi cửa các người đừng hòng mơ tưởng tới việc quay về nhà họ Chúc!
Tần Lâm nở một nụ cười thú vị rồi cùng bố con nhà họ Chúc rời khỏi nơi đây.
Linh Linh, yên tâm, mấy hôm nữa, bọn họ sẽ phải đến cầu xin em trở về thôi.
Chúc Linh Linh cười khổ, bị gia tộc đuổi khỏi gia môn, làm gì có chuyện quay trở về dễ dàng như thế?
Bởi vì có quan hệ với Tần Lâm, nhà họ Chúc mới bị cô lập, cho dù ông nội có trở về cũng không dám chắc có thể bảo vệ được bọn họ.
Anh Tiểu Lâm cũng chỉ nói vậy để an ủi cô ấy mà thôi.
Bây giờ cả Đông Hải đang nhắm vào nhà họ Chúc, có thể nói đã không chỗ đứng rồi, mà Chúc Minh còn đuổi bọn họ khỏi gia môn cũng bởi vì muốn phân rõ quan hệ, tránh việc liên lụy tới nhà họ Chúc.
Chúc Linh Linh vô cùng đau lòng, cô ấy một lòng một dạ vì nhà họ Chúc, việc làm ăn cũng lấy tập đoàn Chúc Thị làm đầu, công ty nhỏ của cô ấy chỉ đứng thứ hai.
Mặc dù vậy nhưng cuối cùng lại đổi lấy số kiếp bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Chúc Linh Linh vẻ mặt buồn rầu.
Chúc Dũng vỗ vai Tần Lâm, nói với ý nghĩa sâu xa.
Tiểu Lâm, cháu yên tâm đi, có chú Chúc ở đây, sẽ không để cháu chịu thiệt thòi đâu, có gì khó chứ, chú buôn bán nhỏ lẻ cũng có thể nuôi cháu và Linh Linh mà.
Mặc dù tất cả mọi chuyện đều là vì Tần Lâm, nhưng Chúc Dũng không có chút dáng vẻ muốn oán trách Tần Lâm, ngược lại còn đối xử với Tần Lâm như con của mình vậy.
Trong lòng Tần Lâm rất cảm động.
Chú Chúc, chú cứ yên tâm, chuyện này cứ để cháu giải quyết.
Chúc Dũng và Chúc Linh Linh cũng miễn cưỡng vười vui vài cái, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều.
Tần Lâm mặc dù có lòng nhưng đáng tiếc là không có năng lực đó.
...
Trở về nhà họ Tần, nhìn thấy ba sợi dây xích chó ở sân, Tần Lâm mới nhớ ra.
Ba ngày đã qua, nhà họ Đường vẫn chưa qua xin lỗi dì Phùng.
Xem ra màn đổ máu chó kia chưa ăn thua, cảnh cáo thôi là vẫn chưa đủ rồi.
Tần Lâm hỏi: Dì Phùng, người nhà họ Đường vẫn chưa qua sao?
Dì Phùng gật đầu: Thiếu gia...hay là bỏ qua đi?
Tần Lâm bắt tất cả người nhà họ Đường quỳ xuống xin lỗi dì Phùng, yêu cầu này vốn sẽ không có ai thật sự làm cả, dì Phùng cũng không quan tâm mấy chuyện này, thiếu gia có thể bình an trở về đã là sự ban ơn lớn của ông trời rồi.
Nhưng đối với Tần Lâm, nhà họ Đường nhất định phải quỳ xuống.
Lấy oán báo ơn, chọc gậy bánh xe, hành hạ dì Phùng như chó, không bắt nhà họ Đường trả giá thì bản lĩnh của Tần Lâm coi như lãng phí rồi.
Dì Phùng, cùng cháu đến nhà họ Đường một chuyến.
Dì Phùng thở dài một hơi, chỉ có thể nghe theo lời thiếu gia.