Y Võ Song Toàn

Chương 87: Chương 87: Chai rượu trị giá hai trăm hai mươi nghìn tệ




Diệp Vãn Nhi cau mày, sau đó buông đũa xuống, cô thực sự đã giận rồi.

“Dương Tuyết, nói năng chú ý một chút, không phải ai cũng tham vinh hoa phú quý như cậu đâu”.

Dương Tuyết sửng ra một lúc, sau đó chỉ vào mặt cô: “Hả? Tớ tham vinh hoa phú quý? Diệp Vãn Nhi, cậu thôi tỏ vẻ trong trắng ở đây đi, hôm nay cậu đến đây còn mang theo một tên bạn trai chả ra gì, chẳng phải là để dụ dỗ Từ thiếu gia sao? Muốn làm cho Từ thiếu gia ghen đúng chứ? Loại thủ đoạn lạt mềm buột chặt này khi còn đi học tớ đã biết rồi!”

“Đều là phụ nữ cả, diễn trước mặt tớ làm gì! Chắc bây giờ cậu đang nóng lóng muốn trèo lên giường của Từ thiếu gia làm phú bà rồi chứ gì? Lại còn ở đây ra vẻ dè dặt gì chứ, thật không biết xấu hổ!”

Bị Diệp Vãn Nhi nói là tham vinh hoa phú quý nên Dương Tuyết tức điên người, cô ta đứng dậy và bắt đầu công kích cô.

Lời Dương Tuyết nói khó nghe vô cùng, Diệp Vãn Nhi giận đến phát khóc.

Tần Lâm lắc đầu, buông đũa xuống, rồi lạnh lùng nói.

“Đang ăn cơm mà sao lắm ruồi muỗi thế này”.

Vừa dứt lời, Tần Lâm đứng dậy, vớ lấy chai vang đỏ, sau đó vung mạnh.

Bụp!

Chai rượu vang đỏ trực tiếp đập thẳng vào đầu Dương Tuyết, chỉ trong tích tắc, rượu đỏ hòa với máu loãng vỡ tan tành.

Dương Tuyết bị đánh ngã nhào xuống sàn, toàn thân nhuốm đỏ, đầu cô ta đau đến mức suýt ngất đi.

Tóc tai quần áo của cô ta đều thấm đẫm rượu đỏ và máu, nhếch nhác nằm trên mặt đất.

“Anh đánh tôi, anh lại dám đánh tôi! Hu hu hu...”

Từ Bằng sửng sốt, không ngờ Tần Lâm lại dám động thủ! Hắn đứng lên nói.

“Anh làm gì thế! Đều là bạn học cả, anh đánh người khác như vậy xem có được không!”

Tần Lâm cười khẩy: “Cô ta mắng Vãn Nhi, lẽ nào tôi còn không đánh cô ta sao? Không chỉ có cô ta thôi đâu, còn cả các người, thử nói gì Vãn Nhi thêm một câu nữa xem?”

Câu nói của Tần Lâm đã khiến cho mọi người ở đó im mồm.

Những người đổ dầu vào lửa vừa nãy đều không dám mở miệng, nếu như bị chai rượu này đập vào đầu thì sẽ lõm một miếng mất.

Mấy nhân viên phục vụ nghe thấy tiếng động bèn nhanh chóng dìu Dương Tuyết ra ngoài, nhìn thấy Tần đại sư đích thân đánh người nên đương nhiên bọn họ cũng không dám lên tiếng, đừng nói là đánh, cho dù có người chết ở phòng riêng này thì ông chủ Bùi cũng sẽ giúp anh lo liệu.

Sau khi Dương Tuyết bị đưa ra ngoài, bầu không khí trong phòng riêng đã trở nên hòa dịu hơn rất nhiều.

Trần Thục hít sâu một hơi, thầm nghĩ, mười năm qua quả thực Tần Lâm vẫn không hề thay đổi, nói đánh là đánh, chẳng quan tâm là nam hay nữ.

“Nào, chúng ta đã lâu rồi không gặp, uống thêm vài ly đi”.

Từ Bằng cũng không thuê vệ sĩ, đương nhiên hắn sẽ không chọc giận Tần Lâm, nên tạm thời chỉ có thể nhẫn nhịn.

Rót rượu vang đỏ ra ly, nhấp một ngụm, đột nhiên cảm thấy rượu cũng ngon phết, sau đó hắn nhìn tên nhãn hiệu, nhưng lại không biết tiếng Anh.

Từ Bằng nói.

“Phục vụ, đây là rượu gì?”

Nhân viên phục vụ trả lời: “Đây là rượu Penfolds Cabernet Shiraz 1996, giá hiện tại là hai trăm hai mươi nghìn tệ một chai”.

“Cái gì!”

Từ Bằng đột nhiên thay đổi sắc mặt!

Hai trăm hai mươi nghìn một chai rượu vang đỏ? Điên rồi sao! Mặc dù hắn có tiền nhưng hắn cũng chỉ là nhà giàu xổi thôi, ăn một bữa vài nghìn là quá lắm rồi, một chai rượu tận hai trăm hai mươi nghìn tệ, thứ xa xỉ như thế này thật không dám động đến, nếu bố hắn biết, chắc chắn sẽ giết chết hắn mất?

Từ Bằng tức giận, nhìn Tần Lâm chằm chằm rồi nói.

“Anh cũng quá đáng quá rồi đấy, tôi có lòng tốt mời anh ăn, còn anh thì hay rồi, gọi hẳn một bình rượu trị giá mấy trăm nghìn? Anh coi tôi là đồ ngu hả?”

Diệp Vãn Nhi cau mày: “Chẳng phải cậu nói tùy ý gọi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.