Đọc cuộc trò chuyện không hề kiêng ky của đám
người, trong lòng Vương Nhị thấy khó chịu, nhắn cho
Tần Lâm.
“Anh Tần, anh bị đuổi à?”
Ngay lúc sau, Tần Lâm đáp.
“Yên tâm, mai gặp”.
Vương Nhị không hiểu gì, đắc tội trưởng phòng
Vương và cả phó chủ tịch Tiền thì bị đuổi là cái chắc,
còn mai gặp cái gì?
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ nhân viên quản lý
của tập đoàn Hiên Viên đã ăn mặc chỉnh tể, ai cũng
mặc âu phục ởi giày da chờ trong phòng họp.
Đám người phó chủ tịch Tiền, Cát Phong, Vương
Hưng Giai cũng ngồi thẳng lưng, tạo ấn tượng tốt cho
chủ tịch mới.
Đám Vương Nhị đứng ở phía sau, nhân viên bình
thường như bọn họ chỉ có thể đứng họp.
Cô ấy cầm điện thoại lên, hơi do dự, nhưng vẫn
nhắn tin cho Tần Lâm.
“Anh Tần, sắp họp rồi, anh có đến không?”
Vừa mới nhắn xong, Tần Lâm đã đầy cửa đi vào.
Vương Nhị vội vàng vẫy tay với anh rồi nói nhỏ.
“Anh Tần! Ở đây!”
Thấy Tần Lâm tới, Vương Hưng Giai trở nên giận
giữ.
“Ai cho anh đến?!”
Cát Phong cũng chau mày: “Tần Lâm, cậu đã bị
đuổi rồi, hôm nay cậu không có tư cách tham gia
họp, mau ra ngoài đi!”
Phó chủ tịch Tiền cũng lạnh lùng hừ một tiếng:
“Bảo vệ làm ăn kiểu gì mà hạng người nào cũng cho
vào thế hả?"
Vương Nhị nghe vậy thì biến sắc, không ngờ anh
Tần thật sự bị đuổi việc rồi!
Người nào làm việc nghiêm túc sẽ đều bị nhắm
vào hay sao?
Tần Lâm nghe vậy nhưng chỉ lạnh lùng cười.
“Sao, các người đều cho rằng tôi đáng bị đuổi à2“
Tần Lâm nhìn đám người ð phòng kiểm tra chất
lượng, và cả mấy vị đồng nghiệp ð phòng nhân sự.
Tất cả đều lộ vẻ cười cợt: “Phí lời, không đuổi anh
thì đuổi ai, đừng có ở đây làm phiền chúng tôi họp
nữa, mau biến đi!”
“Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi, nhanh lên!”
Phòng kiểm tra chất lượng và phòng nhân sự đều
biết Tần Lâm, một người mới có đầu óc không bình
thường của công ty.
Đắc tội trưởng phòng Vương, giám đốc Cát,
chống đối phó chủ tịch Tiền, không đuổi anh thì đuổi
ai?
Thấy mọi người nhao nhao lên tiếng đòi đuổi Tần
Lâm ra ngoài, nụ cười của Tần Lâm cũng tràn đầy ý vị.
Anh đi đến vị trí rồi ngồi xuống.
“Này! Đó là chỗ cho cậu ngồi chắc! Đứng dậy
mau! Muốn chết à!”
“Họ Tần kia! Đó là vị trí của chủ tịch mới đấy, lát
nữa ngài ấy mà tới thì cậu chết chắc đấy!”
“Không, không thể để thằng nhãi này phá phách
ð đây được, nếu không chủ tịch mới sẽ nghỉ ngờ năng
lực làm việc của chúng ta mất”
Phó chủ tịch Tiền vẻ mặt trầm xuống: “Cát Phong,
mấy người kia, lôi cậu ta ra ngoài cho tôi!"
Cát Phong đứng dậy, vén tay áo lên, không chờ
bảo vệ tới mà ra tay luôn.
Nhưng lúc này, cửa phòng làm việc lại mở ra,
Mạnh Văn Cương đi vào.
Sắc mặt mọi người thay đổi, vội vàng đứng dậy.
“Tổng giám đốc Mạnh!"
Mạnh Văn Cương gật đầu: “Tất cả ngồi đi”.
Đám Vương Hưng Giai hơi thay đồi sắc mặt. Tên
này vẫn chưa ra ngoài, mà tổng giám đốc Mạnh lại tới
rồi, mong là cậu ta đừng có nói linh tinh gì trước mặt
tổng giám đốc Mạnh!
“Tổng giám đốc Mạnh, thật ngại quá, hiện giờ có
chút rắc rối. Có một nhân viên bị đuổi việc đang làm
loạn ở đây, chúng tôi sẽ đuổi cậu ta đi ngay”
Cát Phong báo cáo một tiếng rồi gọi mấy người
đàn ông khỏe mạnh đi lên.
“Tần Lâm! Còn không cút ra ngoài đi, đừng có bắt
bọn tôi phải đánh!”
Mạnh Văn Cương nghe vậy thì chau mày, nhìn Cát
Phong rồi lạnh lùng nói.
“Ai cho phép cậu bất kính với chủ tịch Tần như
vậy? Cậu muốn nghỉ việc rồi đúng không?”
Mạnh Văn Cương vừa dứt lời, tất cả trố mắt nhìn
nhau.
Chủ tịch Tần?