Đường Mẫn nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Nguyệt Dao, có hơi khó hiểu.
“Chuyện gì nữa đây, sao lại nổi giận thế?”
Lâm Nguyệt Dao hừ một tiếng: “Đều tại anh ta cả, hôm nay con lại không gặp được Tần đại sư!”
Đường Mẫn cau mày: “Không gặp được thì thôi, sớm muộn gì cũng sẽ được gặp, con đưa quà mà con chuẩn bị cho người ta chưa?”
Lâm Nguyệt Dao thở dài: “Con nhờ người khác đưa hộ rồi”.
Thật ra hộp quà của Lâm Nguyệt Dao không có gì ‘huyền diệu’ cả.
Ngoài những chiếc bánh do cô tự làm ra thì còn có một lá thư mời.
Tháng sau là sinh nhật của Lâm Nguyệt Dao, cô muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ và mời Tần đại sư đến.
“Mẹ, mẹ có nghĩ là anh ấy sẽ thấy không?”
“Đương nhiên rồi, con cũng đâu có giấu thư mời đi”.
“Vậy... Mẹ nói xem anh ấy có đến không?”
“Có chứ, chẳng phải con nói người ta có thiện cảm với con sao?”
Lâm Nguyệt Dao đứng trước cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn bầu trời xa xăm, rồi ngẩn ngơ suy nghĩ.
...
Tần Lâm chào hỏi dì Hai rồi rời đi, anh không ở lại đó lâu.
Sáng sớm hôm sau, Tần Lâm đi đến nhà họ Diệp.
Công việc của Vương Mai đã xong xuôi, sau này bà ấy sẽ là bà chủ của nhà hàng Hòa Thuận, có sự chiếu cố của tập đoàn Mạnh Thị thì sau này chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận.
Còn Diệp Vãn Nhi, đợi khi y quán của Tần Lâm mở cửa thì cô ấy sẽ đến giúp, vừa hay Vãn Nhi cũng có hứng thú với y thuật, tiện để Tần Lâm dạy cho cô ấy một ít.
Bây giờ chỉ còn chú Diệp là chưa có sắp xếp, lúc trước cũng chỉ gặp mặt uống rượu chứ vẫn chưa hỏi thăm được gì.
Năm đó chú Diệp có rất nhiều tài sản, là trụ cột vững chắc của nhà họ Diệp, nhưng hiện tại xem ra tất cả tài sản đều đã bị nhà họ Diệp lấy lại.
“Anh Tiểu Lâm đến rồi này!”
Diệp Vãn Nhi vô cùng nhiệt tình, dường như cô ấy không hề vì việc bị Tần Lâm liên lụy năm đó mà oán trách anh.
Khi Tần Lâm vừa đến, nhà ba người đều vừa thay đồ xong, hình như là đang định ra ngoài.
“Chú Diệp, mọi người?”
Sắc mặt Diệp Long có hơi phức tạp, ông ấy do dự một chút rồi nói.
“Tiểu Lâm à, nhà họ Diệp kêu bọn chú về”.
Tần Lâm sững ra một lúc, nhà họ Diệp gọi bọn họ về?
Nhìn thấy nhiều quà tặng quý giá trong nhà, Tần Lâm có hơi khó hiểu.
Nhà họ Diệp có lương tâm rồi sao?
Mười năm trước, nhà họ Diệp dựa vào mối quan hệ của gia đình Diệp Vãn Nhi và nhà họ Tần mà lên nhanh như diều gặp gió, sau đó, nhà họ Tần bị diệt, để không bị ảnh hưởng, nhà họ Diệp đã vạch ra ranh giới rõ ràng với gia đình của Diệp Vãn Nhi, thậm chí còn dùng bạo lực để trấn áp bọn họ.
Làm cho Diệp Vãn Nhi không tham gia được kỳ thi đại học.
Có thể nói nhà họ Diệp vừa ích kỉ vừa không có lương tâm, vốn dĩ Tần Lâm định xử lý bọn họ, nhưng bây giờ nhà họ Diệp lại muốn gọi Diệp Long quay về?
Lẽ nào nhà họ Diệp đã nghe ngóng được chuyện xảy ra gần đây?
Biết được Tần Lâm trở về nên tỏ ra yếu đuối?
Theo lý mà nói, với thực lực của nhà họ Diệp thì họ chẳng có tư cách để biết được chuyện này mới phải.
Nhưng nhìn những món quà này thì cũng có chút thành ý đấy.
“Chú Diệp, vậy ý chú như thế nào?”
Diệp Long thở dài, nói: “Dù sao cũng là người một nhà, bố chừng này tuổi sức khỏe cũng không còn tốt nữa, cứ để chú về xem sao”.
Diệp Long là người nhân hậu, dù bao năm qua sống trong khổ cực, ông ấy vẫn luôn nhớ đến tình cha con anh em.
“Tiểu Lâm, cháu cũng đi cùng đi”.
Tần Lâm gật đầu, cho dù chú Diệp không nói anh cũng sẽ đi, còn không với dáng vẻ liêm khiết của chú Diệp, nói không chừng cũng sẽ bị người ta bắt nạt.
“Ai da, không được rồi, tôi phải đi toilet đây!”
Trong khoảng thời gian vài phút, Vương Mai bước ra khỏi nhà vệ sinh, bà ấy chạm vào mặt mình với vẻ vô cùng kinh ngạc.
“Tôi... Da của tôi...”
Thấy Vương Mai ở trước mặt, cả Diệp Long và Diệp Vãn Nhi đều há hốc mồm.
“Mẹ! Mẹ trẻ lại rồi!”