Tôn Đồng hừ lạnh một tiếng: Đúng rồi, làm quản lý thì có gì giỏi chứ. Mẹ cô làm phục vụ mỗi tháng được có hai nghìn ba trăm tệ, tôi làm quản lý mỗi tháng lương là hơn mười nghìn tệ, cuối năm còn có tiền thưởng, tất nhiên là tôi chẳng có gì giỏi cả.
Nói rồi Tôn Đồng liếc nhìn Tần Lâm ăn mặc rất bình thường rồi lại hừ cái nữa.
Vãn Nhi, không phải tôi nói cô đâu, nhưng cô tìm người kiểu gì vậy? Đi xe đạp điện? Anh ta một tháng kiếm được bao nhiêu tiền? Hai nghìn hay ba nghìn?
Anh ta phải cố gắng bao nhiêu năm nữa mới có được thu nhập như tôi? Cô thực tế chút đi, cô suy nghĩ cho kỹ, đi theo tôi, xe dưới một trăm nghìn tệ cô thích cái nào tôi tặng cô cái đó, sau này cô cũng không cần phải đi xe đạp điện đi làm nữa.
Vẻ mặt Diệp Vãn Nhi lạnh lùng: Họ Tôn kia, anh đừng có mà ảo tưởng sức mạnh nữa, tôi gả cho ai cũng không gả cho anh đâu!
Tôn Đồng hừ một cái: Vậy tôi cũng chẳng thèm quan tâm mấy người nữa, sau này lương của mẹ cô cũng đừng nghĩ tới việc tôi sẽ trả!
Vương Mai siết chặt nắm đấm, tức giận đến nỗi cả cơ thể đều run lên.
Không trả thì không trả! Cùng lắm thì tôi không làm nữa, Vãn Nhi, Tiểu Lâm chúng ta đi thôi!
Vương Mai đứng dậy, kéo Diệp Vãn Nhi và Tần Lâm đi.
Nhưng Tần Lâm lại đứng im tại chỗ không rời bước.
Không phải lỗi của dì, sao dì phải đi?
Tần Lâm nở nụ cười lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn Tôn Đồng nói.
Người phải đi, nên là hắn.
Tôn Đồng cười khẩy: Tôi đi? Anh nghĩ anh là ai? Tôi nói cho anh biết, ông chủ nhà hàng này là chồng của cô tôi, anh nghĩ anh muốn nói gì cũng được sao?
Tần Lâm nhìn Diệp Vãn Nhi một cái rồi hỏi.
Đây là sản nghiệp của tập đoàn Mạnh Thị đúng không?
Lúc bước vào anh đã nhìn thấy biển hiệu ở trước cửa, hình như có logo của tập đoàn Mạnh Thị, Tần Lâm chắc không nhìn nhầm.
Diệp Vãn Nhi gật đầu: Đây là nhà hàng liên kết nhượng quyền, đúng là tải sản của tập đoàn Mạnh Thị, nhưng ông chủ là người được nhượng quyền.
Tần Lâm gật đầu: Được, để anh gọi một cuộc điện thoại.
Nhìn thấy Tần Lâm rút điện thoại ra, Tôn Đồng cười lạnh.
Đừng giả vờ nữa, anh thật sự tưởng rằng một cuộc điện thoại của anh có thể làm tôi thất nghiệp sao? Anh thật sự có bản lĩnh thì cũng chẳng phải đi xe đạp điện rồi!
Thấy dáng vẻ của Tần Lâm, Tôn Đồng chẳng chút sợ hãi, nhà hàng này là của chồng của cô anh ta, sản nghiệp của nhà mình mà phải sợ bị người khác ảnh hưởng sao? Đánh chết Tôn Đồng anh ta cũng không tin.
Tiểu sư huynh, tôi là Mạnh Văn Cương!
Nhà hàng Hòa Thuận, là sản nghiệp của Mạnh Thị sao? Tần Lâm đi thẳng vào vấn đề.
Đúng vậy, tiểu sư huynh gặp chuyện gì rồi sao?
Ừm, gọi người chủ quản qua đây đi, ở chỗ quảng trường Nhân Dân đó.
Được, huynh yên tâm, đến ngay đây!
Sau khi ngắt điện thoại, chưa đến mười phút sau, một chiếc xe Audi A8 phi như bay tới, đỗ ngay trước cửa nhà hàng.
Một người đàn ông trung niên đeo kính, tóc vuốt ngược ra sau, hoảng hốt bước vào, cũng không biết Mạnh Văn Cương hạ lệnh gì cho ông ta mà trán ông ta toàn mồ hôi.
Xin hỏi, vị nào là cậu Tần?