Y Võ Song Toàn

Chương 91: Chương 91: Tặng cô một con xe




Diệp Vãn Nhi chẳng thèm để ý đến mấy loại não tàn này, kéo Tần Lâm và Trần Thục sải bước vào trong triển lãm.

Mặc dù cô ấy cũng không biết rốt cuộc Tần Lâm có bao nhiêu tiền, nhưng cô chắc chắn rằng anh Tiểu Lâm thừa sức mua một con xe.

Lúc đầu chữa bệnh cho Đoàn Bảo Đông đã kiếm được mười triệu, mặc dù sau đó dùng số tiền này để mua nhà, nhưng với y thuật của anh Tiểu Lâm thì chắc chắn có gửi tiết kiệm một phần.

Ba người đến triển lãm xe, quả nhiên không khiến Tần Lâm thất vọng, những con xe ở đây đều rất ok, bất kể là về kiểu dáng, chất lượng hay là các phương diện khác đều rất xuất sắc.

Mỗi hãng xe đều có đặc điểm riêng, vì thế chỉ cần chọn ra chiếc xe có kiểu dáng mà mình thích là được rồi.

Ba người vào trong, Từ Bằng lập tức đi theo, nói với vẻ cợt nhả.

“Tôi giới thiệu cho các người biết con xe địa hình Mercedes Benz Big G này thế nào nhé? Tính năng của con xe này rất tốt, hệ số an toàn cao, hơn nữa kiểu dáng cũng đẹp, rất hợp với các người đấy”.

Từ Bằng đương nhiên không phải có lòng tốt đến để giới thiệu mà hắn muốn sỉ nhục Tần Lâm.

Con xe Mercedes Benz Big G là mẫu xe địa hình cao cấp, hơn ba triệu tệ, về mặt tính năng thì không phải nghi ngờ, nhưng giá rất đắt, vì thế rất ít người có thể mua được.

Không phải Tần Lâm thích ra vẻ sao, vậy thì cứ giới thiệu con xe đắt nhất cho anh, xem anh còn ra vẻ được nữa không!

Diệp Vãn Nhi nhíu mày: “Tớ không thích chiếc xe này, to quá’.

Thực sự rất ít con gái thích loại xe địa hình kiểu dáng lớn.

Trần Thục ở bên cạnh nói: “Tớ lại khá thích, con xe này ngầu thật đấy!”

Trần Thục cũng chỉ thuận miệng nói chứ cô ấy không mua nổi, chỉ đến ngắm mà thôi.

Trần Thục nói xong, Tần Lâm hỏi.

“Hả? Cô thích à? Vậy tôi tặng cô một chiếc nhé”.

Tần Lâm nói xong, Trần Thục sững sờ, Từ Bằng sững sờ, đám bạn học ở phía sau cũng há hốc mồm.

Nói cái gì cơ?

Tặng cô một chiếc?

Nói phét gì vậy chứ, anh điên rồi sao?

Đó là con xe sang hơn ba triệu đấy!

Chỉ là một tên bác sĩ quèn, đừng nói là tặng, ngay cả mua cho bản thân, anh cũng chưa chắc đã mua nổi!

Từ Bằng đột nhiên phá lên cười, tiếng cười vừa lớn vừa khoa trương, lập tức thu hút ánh mắt của đám đông.

“Này người anh em, anh nói phét thì nên có giới hạn chứ, anh biết con xe này bao nhiêu tiền không? Hơn ba triệu tệ đấy! Còn tặng người khác sao, anh mua nổi không?”

Trần Thục cũng hoảng hồn, không ngờ con xe này lại đắt như thế.

“Ôi chào tôi chỉ tiện mồm nói thôi, đi nào, chúng ta đi xem tiếp”.

Tần Lâm vẫn đứng im, anh nói.

“Nếu cô thích thì tôi sẽ tặng cô”.

Lúc nói Tần Lâm lấy thẻ ngân hàng ra chuẩn bị thanh toán.

Trần Thục lập tức sửng sốt, vội nói.

“Đừng mà, con xe này hơn ba triệu đấy, đừng vì giữ thể diện mà làm bừa”.

Cho dù Tần Lâm có mua nổi hay không thì Trần Thục cũng không muốn, thích thì thích thật, nhưng cô ấy thích nhiều thứ lắm, có thể mua hết về nhà sao?

Tần Lâm cười: “Giữ thể diện? Cô hiểu nhầm rồi, trước giờ tôi không giữ thể diện với loại não tàn, tôi thực sự muốn tặng cho cô một món quà nhỏ”.

Tần Lâm nói xong liền lấy thẻ ngân hàng rồi gọi nhân viên bán hàng.

“Quẹt thẻ”.

Nhân viên bán hàng lập tức cầm thẻ, tất tưởi chạy đi photo hợp đồng, Từ Bằng lập tức cười mỉa mai.

“Tôi nói này người anh em, anh cũng vẻ quá rồi đấy nhỉ, con xe giá hơn một triệu tệ anh nói tặng người khác là tặng, anh xem chúng tôi đều là lũ ngốc à?”

“Trước đó tôi nghe nói, rất nhiều thương hội kinh doanh trên mạng hợp tác với những công ty bán hàng này, giả vờ mua xe, sau khi chụp ảnh diễn kịch xong thì đưa hai trăm tệ là xong”.

“Không ngờ bây giờ những người bán xe này còn phát triển hình thức kinh doanh mới? Diễn kịch giúp người khác? Cái bộ dạng như anh giống với người mua nổi chiếc xe ba triệu tệ sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.