Lời của Vương Thiết Thành như lãnh đạo giáo
huấn cấp dưới, kiêu ngạo vô cùng, trong giọng nói
còn có giọng điệu thuyết giáo, khiến cho người nghe
cảm thấy vô cùng khó chịu.
Những người họ hàng khác đều rối rít hùa theo.
"Thiết Thành nói đúng đấy, con trai hai mươi mấy
tuổi đầu chính là lúc phải cố gắng, bản thân có nhiều
tài nguyên như thế mà không dùng thì thật là lãng
phí".
"Nhà ta có người họ hàng như Thiết Thành đúng
là tốt, công việc của con trai tôi cũng không phải lo
nữa".
"Tiểu Tần à, Thiết Thành chủ động giúp cậu một
bước lên trời, sao cậu lại từ chối, đây chẳng phải là
không biết điều sao?"
Mấy người họ hàng này nói hùa theo lời của
Vương Thiết Thành, hơn nữa trong lòng bọn họ cũng
nghĩ như vậy.
Tần Lâm cưỡi nhạt nói: "Một bước lên trời? Vào
công ty vận tải là một bước lên trời?"
Vương Thiết Thành nhíu mày.
"Sao nào, còn chất vấn thực lực của công ty
chúng tôi à?"
"Chẳng nhẽ cậu chưa từng nghe qua công ty
chuyển phát nhanh Đông Phong sao? Vào được công
ty chúng tôi là kiếm được khối tiền, dựa vào học lực
của cậu, cùng lắm chỉ kiếm được ba nghìn năm nghìn
tệ tiền lương, nhưng đến công ty của chúng tôi, chỉ
cần cậu nỗ lực, một tháng có thể kiếm được đến
mười nghìn! Đây chẳng phải là một bước lên trời
sao?"
Tần Lâm cưỡi thất thanh, tiền lương mười nghìn tệ
một tháng mà là một bước lên trời á, đây đúng là ếch
ngồi đáy giếng mà.
Tần Lâm lắc đầu: "Thôi đi, sản nghiệp của nhà họ
Phùng tôi đã có một cái rồi, cũng không thề cứ lấy đồ
của họ mãi".
Lời của Tần Lâm khiến mọi người sững sờ, có chút
khó hiểu.
Vương Thiết Thành nhíu mày.
"Cậu nói linh tỉnh cái gì vậy? Cậu có sản nghiệp
của nhà họ Phùng? Chẳng nhẽ cậu quen ông chủ của
chúng tôi?"
Tần Lâm nói: "Tôi quen mà, Phùng Thụ Cường
đúng không?"
Nghe thấy Tần Lâm nói ra chính xác tên của ông
chủ, Vương Thiết Thành sững sờ, lập tức cười nhạt.
"Đừng có cho rằng cậu nghe được tên của ông
chủ chúng tôi trên thời sự là có thể chém gió, tên của
tổng giám đốc Phùng ai chẳng biết, một bác sĩ bé
nhỏ như cậu sao có thể quen được tồng giám đốc
Phùng?"
Tần Lâm gật đầu: "Tôi không chỉ quen, ông ta còn
tặng tôi cửa hàng trang sức Phùng Thị”.
Tần Lâm nói xong, Vương Thiết Thành lại sững sờ
mất mấy giây.
Sau đó cười lớn, cứ như nghe được chuyện cười
buồn cưỡi nhất thế giới vậy.
"Ha ha ha...người anh em à, cậu biết làm trò ghê,
cậu chém gió quá đà rồi ấy".
"Cửa hàng trang sức Phùng Thị? Cậu có biết cửa
hàng trang sức Phùng Thị buôn bán cái gì không?"
"Sản nghiệp lớn nhất của nhà họ Phùng chính là
cửa hàng trang sức Phùng Thị nồi tiếng cả nước, cậu
biết một cửa hàng trang sức đáng giá bao nhiêu tiền
không? Tặng cậu? Cậu nghĩ mình là ai ha ha ha ha..."
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: "Không tin thì thôi
vậy".
Những người họ hàng khác đương nhiên không
tin, mặc dù bọn họ không biết doanh nghiệp kia lợi
hại đến đâu, nhưng cửa hàng trang sức đáng giá lắm,