Tần Lâm cầm điện thoại gọi cho Vương Nhất Thủy
một cuộc điện thoại.
Vương Nhất Thủy chính là bố của Vương Tử.
Trước đây đã từng khám bệnh ở chỗ của Tần Lâm,
viêm cột sống dính khớp, được Tần Lâm chữa khỏi,
nên phục anh sát đất.
Tần Lâm vẫn còn nhớ, hình như ông ta có làm từ
thiện.
"Tần đại sư, cậu có gì căn dặn?"
"Có người tên là Đinh Minh Lượng đang làm phó
giám đốc ở một công ty từ thiện, ông có quen biết
không".
"Hình như có chút ấn tượng, chỉ cần là người làm
từ thiện, cho dù là công ty nào tôi cũng có tiếng nói,
ý của Tần đại sư là?"
"Người này nhân phẩm không tốt, đuổi đi".
"Được, tôi sẽ hạ lệnh đuồi, hơn nữa sẽ cấm cửa
trong toàn ngành, sau này ở Hoa Hạ sẽ không có ai
thu nhận cả”.
"Ừm".
Sau khi ngắt điện thoại, Tần Lâm cũng khá hài
lòng, Đinh Minh Lượng chẳng phải loại người gì tốt
đẹp, để anh ta làm ở công ty từ thiện, sớm muộn gì
cũng có tai họa.
Tần Lâm đưa Diệp Vãn Nhi về nhà rồi cũng tự đi
về.
Lúc đang đi qua cầu, nhìn thấy một cô gái đang
đứng ngây người trên cầu.
Góc nghiêng của cô gái rất đẹp, buộc tóc đuôi
ngựa, vô cùng thuần khiết.
Đương nhiên, mặc dù xinh đẹp, Tần Lâm cũng
không nhìn nhiều, dù gì thì cũng là đêm muộn, nếu bị
ngưỡi ta hiểu lầm là kẻ háo sắc thì không được tốt
cho lắm.
Xuống cầu chưa được bao xa, có một bé trai ngồi
chồm hồm dưới đất khóc, trông vẫn còn nhỏ, tầm tám
chín tuổi.
Tần Lâm tiến đến hỏi: "Cậu bé, cháu sao vậy?"
Cậu bé chỉ xuống sông rồi nói: "Chú ơi, cặp sách
của cháu rơi xuống đó rồi..."
Tần Lâm cười khổ, gặp chuyện này chắc chắn anh
sẽ giúp.
"Được, cháu chờ chút, chú sẽ giúp cháu lấy".
Sau khi cời tất và quần, Tần Lâm nhảy xuống
dòng sông.
Lúc này, Vương Đông Tuyết đang đứng trên cầu
với vẻ mặt buồn rầu, nếu còn không nộp học phí thì
học kỳ sau cô sẽ bị đuổi học mất.
Hết cách rồi, nếu chỉ dựa vào tiền học bồng thì
thực sự không thể chống đỡ chỉ tiêu của kỳ tiếp theo.
Hơn nữa vì đề giành được học bổng, cô ấy cũng
không có thời gian đi làm thêm, bây giờ phải làm sao
đây.
Đang nghĩ mãi không ra, đột nhiên nhận được
điện thoại của Vương Giai Minh.
"Vương Đông Tuyết, trợ cấp của cậu có rồi, kỳ
sau cậu có thể nộp học phí rồi".
Vương Đông Tuyết ngây người: "Thật sao? Không
phải lúc trước không có mình sao?"
Trợ cấp cho sinh viên khá thiếu hụt, mặc dù nhà
Vương Đông Tuyết rất nghèo, nhưng cô ấy có học
bồng nên không được ưu tiên, bây giờ nghe Vương
Giai Minh lại nói có, đột nhiên vui mừng khôn xiết.
"Đúng vậy, bây giờ có rồi, có một vị đại gia lại
quyên góp cho chúng ta thêm hai mươi triệu nữa, học
phí của cậu đến khi tốt nghiệp đã được trả hết rồi".
Vương Đông Tuyết cười thành tiếng: "Vậy thì tốt
quá! Có cơ hội nhất định phải cảm ơn người ta mới
được..."