“Bác sĩ Diệp tới rồi.” Người đàn ông trung niên mặc đồng phục quản gia dừng bước, đứng cách bức phù điêu trước cửa khoảng một thước.
Cô gái được gọi là bác sĩ Diệp khẽ cau hai hàng chân mày nhỏ nhắn, lông mày tựa như dương liễu mờ mịt trong làn sương khói, sầu mà chẳng bi. Cô có khuôn mặt trái xoan lớn khoảng hai bàn tay, không trang điểm son phấn mà vẫn trắng như tuyết, thuần khiết trong sáng và đôi tròng mắt long lanh, thuần túy không nhiễm một tạp chất nào.
“Cậu chủ nhà ông thế nào rồi?” Diệp Thư mở miệng, giọng nói dịu dàng, an nhiên, điềm đạm, che giấu sự không mong muốn và bất nhẫn của bản thân vô cùng tốt.
“Hôm nay, cậu ba không ra khỏi nhà cả một ngày, nói là trong người không khỏe, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ, chỉ có thể phiền cô đến xem.”
Nói xong, người quản gia trung niên đưa tay gõ cửa, “Cộc cộc cộc.”
Bên trong không có động tĩnh, ông lại gõ thêm, “Cậu ba.”
“Cậu ba!”
“Có chuyện gì vậy?” Cách một lớp cửa có thể nghe giọng nói không vui của người bên trong.
“Trong người cậu khó chịu, ông chủ cho mời bác sĩ đến.”
“Không cần, đừng quấy rầy tôi.”
Quản gia cười ngượng ngùng với Diệp Thư, sau đó nói tiếp, “Là bác sĩ Diệp.”
Diệp Thư hạ mắt, hàng mi rủ dài xuống, đôi môi hồng của cô hóa thành một đường thẳng, thần sắc lạnh nhạt, nhạt đến mức bất thường thường, nếu nhìn kỹ có thể nhìn ra cảm xúc không tốt của cô.
Ai mà thèm quấy rầy anh? Nếu không phải nể mặt ông chủ Khương, cô vốn dĩ chẳng muốn xuất hiện ở nơi này.
Cánh cửa nhỏ vang lên tiếng động, sau đó được mở ra. Diệp Thư nhìn thấy một bóng lưng đàn ông đang khoác áo choàng tắm, bước đi thong thả ở trong phòng. “Vào đi.”
Khương Nhạc nằm xuống chiếc ghế mây, lấy tay cào cào mái tóc rối bù.
Căn phòng được trang hoàng với màu trắng chủ đạo, sạch sẽ tươi đẹp, nhưng lại có rèm che cửa sổ kín mít, khiến cho ánh sáng trong phòng thật ảm đạm, không nhìn rõ góc nghiêng trên mặt Diệp Thư, chỉ thấy chóp mũi của cô lóe lên tia sáng chói mắt.
“Không phải em luôn tránh anh ư? Sao lại chủ động tìm đến đây? Chẳng lẽ em đã bị kỹ thuật hôn cao siêu của anh chinh phục rồi à?”
Diệp Thư nhếch mép một cái rất nhanh, đôi mắt đen để lộ sự tức giận, nhưng anh chỉ khẽ cười, “Không nói gì? Tức là hiểu rồi sao?”
Khuôn mặt của Khương Nhạc rất tuấn tú, trông qua liền thấy đẹp đến không ngờ. Hàng mi dài, con ngươi như được tạo nên từ vô số điểm nhỏ, vừa nhìn vào đã thấy ánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện. Khóe môi anh nhoẻn lên thành hình vòng cung khi cười, vẻ mặt khinh thường của một anh chàng sinh ra và lớn lên trong gia đình phú quý.
“Anh không thoải mái ở chỗ nào?” Cô chán ghét nhưng vẫn cố giảm sự bộc phát tính tình, chỉ hỏi lạnh nhạt.
Anh hít một hơi lạnh, “Em quan tâm anh như vậy sao?”
“Anh không nói thì tôi đi, tôi không rảnh mà lãng phí thời giờ với anh.”
“Ôi... Rõ ràng đã có quan hệ xác thịt mà em còn lạnh lùng với anh như vậy, đúng là tuyệt tình đó nha.” Đôi mắt anh lộ vẻ ngả ngớn.
Diệp Thư trở nên căm tức, “Khương Nhạc, anh đừng nói hươu nói vượn.”
“Anh nói bậy bao giờ? Thứ tư tuần trước, ở trong văn phòng...” Thấy cô thật sự xoay người bỏ đi, Khương Nhạc vội dừng đề tài, nghĩ đến tình cảnh ấn cô vào tường hôm đó, hôn tới mức cô phải cầu xin tha thứ, cho dù anh lau đi mùi thuốc mà mùi hương của cô vẫn nhàn nhạt quanh mình, gợi lên nỗi nhớ thương sâu sắc.
Anh liếm cánh môi, yết hầu khô rát cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng cũng ngứa. Cô xuất hiện trước mặt anh lúc này, chẳng lẽ không có định quyến rũ anh sao?
“Được rồi, anh không nói nữa, nhưng anh thật sự khó chịu trong người, em giúp anh xem thử đi.”
Cách nói chuyện của anh hiếm khi đứng đắn thế này, Diệp Thư rốt cuộc cũng động lòng từ bi của thầy thuốc, “Triệu chứng thế nào?”
“Đau chân.”
“Đau chân? Có bị vết thương ngoài da không?”
“Không có.” Đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, “Đêm qua đã bắt đầu đau rồi, anh đã cố xoa, nhưng hôm nay lại càng đau.”
Diệp Thư nghe xong liền nhíu mày, “Trên đùi có rất nhiều huyệt, đừng tự ý xoa lung tung, dễ gặp phải chuyện không may, để tôi xem thử.”
Khương Nhạc nở nụ cười, hàng mi dài che khuất ánh nhìn gian tà của anh, “Được, em qua đây.”