Ý Xuân Hòa Hợp

Chương 14: Chương 14: Chương 15: Anh đừng đè nặng em H




Edit: Lạc Thần

“A. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .”

Mỗi lần anh đâm sâu vào, cô đều phát ra tiếng rên rỉ mềm nhũn như mèo kêu, đôi lông mi dài đậm không ngừng chớp, mí mắt càng ngày càng nặng, ý nghĩ càng ngày càng choáng váng mơ hồ, mệt mỏi quá, buồn ngủ quá.

Đôi mắt đẹp chuẩn bị khép lại, cây gậy lớn một trận điên cuồng ra vào, ma sát vùng thịt mẫn cảm non mềm quá độ, quy đầu ngắm chuẩn hoa tâm, một cái, hai cái, ba cái, mạnh mẽ tiến vào tử cung, lại rút ra, lại tiến vào, lại rút ra, hoa tâm mềm mại làm sao có thể chịu đựng thao tác làm đi làm lại như vậy, thân thể mềm mại của cô lần nữa căng thẳng, tiểu huyệt run rẩy co rút, mật dịch phun ra, lại đạt tới cao trào.

“A. . . . . . . . .”

Rốt cuộc cô cao trào bao nhiêu lần ? Tại sao anh còn không bắn?

Sau khi cao trào anh cũng không để cho cô nghỉ ngơi, vẫn kẹp chặt hông của cô, đưa côn thịt cứng rắn như trước vào trong hoa huyệt, quá mệt mỏi , cô muốn nghỉ ngơi.

“Không cần được không. . . . . . em mệt mỏi quá. . . . . . Hứa Nghiễn. . . . . . Em quá mệt mỏi . . . . . .”

Hứa Nghiễn đè thấp hông của cô, làm cho mông nhỏ của cô đưa lên rất cao, cây gậy lớn có thể thẳng tắp xâm nhập, miệng huyệt nhỏ nhắn sưng đỏ chứa đựng vật thể to lớn, âm đạo cũng co rút lại, co rút làm cho thân thể của anh không ngừng run rẩy, tiếng khóc run rẩy cũng từ từ vang lên: “Ô ô. . . . . . Ô ô. . . . . . Không cần. . . . . . Oa ô ô. . . . . . Tha cho em đi. . . . . . Hứa Nghiễn. . . . . .”

Biết là cô đã đến cực hạn, Hứa Nghiễn hung hăng cắm vào mấy chục cái, quy đầu ở trong huyệt nhỏ: “Phốc phốc phốc” phun ra tinh dịch, trực tiếp phun lên bụng nhỏ của cô.

Cô mềm nhũn gục xuống, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở phì phò.

Hứa Nghiễn lập tức chôn côn thịt ở trong cơ thể cô, cơ thể đè ở trên người cô, thân hình cao lớn che kín thân hình nhỏ nhắn của cô, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nắm lấy bả vai của cô, ngón tay từng chút từng chút vỗ về chơi đùa.

Vốn tưởng rằng có thể nghỉ ngơi thật tốt, cô gái nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ: “Anh đừng đè nặng em, đừng đè nặng em, nặng quá.”

Vừa nói xong, trên người lại nặng thêm một chút, thân thể mềm mại rơi vào trên sô pha mềm mại , côn thịt còn tràn đầy chất lỏng bên trong tiểu huyệt nhảy lên vài cái, cô khó chịu lẩm bẩm: “Hứa Nghiễn, anh đứng lên đi.”

Anh nằm ở bên gáy cô, môi mỏng như chuồn chuồn lướt nước lướt nhẹ qua vành tai , cổ của cô, nhiệt độ của hơi thơ tăng lên.

Cô rụt bả vai lại, làn da mẫn cảm nổi lên những chấm nhỏ, đôi môi hình cánh hoa khẽ nhếch, hai má không thể ức chế nổi lên hai luồng đỏ ửng, nhưng rất nhanh đỏ ửng rút đi, lại là vẻ mặt trắng bệch.

Cô nghe được Hứa Nghiễn nói: “Anh lại muốn rồi.” Anh thẳng lưng dùng quy đầu ma sát bên trong vách tường hoa huyệt: “Lại đến một lần.”

“Oa.” Cú thúc mạnh mẽ nhẹ nhàng trực tiếp dọa cho cô khóc: “Không, ô ô, em không cần, Hứa Nghiễn, không cần, anh đi chết đi, anh đi chết đi, anh đi chết đi.”

Cô khóc khóc, Hứa Nghiễn cười khẽ một tiếng, từ xưa tới nay anh yên lặng nhưng lạnh lùng, trên mặt ít biểu cảm, tươi cười lại khó có được, cái này thật sự làm cho anh cảm thấy cô thư ký nhỏ là dại dột muốn chết, nhưng là cái chết đáng yêu.

Cô nghiêng đầu sang chỗ khác, trên đôi mắt còn vương giọt nước mắt, cô quát anh: “Hứa Nghiễn, thật sự anh là cầm thú sao hả? Đã nói không cần, anh đi chết đi .”

Thật ngốc.

Nếu như không phải còn có công việc cần làm, nghe cô nói chuyện như vậy, thật sự anh sẽ ấn cô lại hung hăng làm cô một chút, làm đến mức cô muốn khóc cũng khóc không được.

Rút ra côn thịt, anh ôm cô đi vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản cho cô một chút, ban đầu cô không thể mặc quần áo được, vẫn là cho cô mặc áo sơmi của anh.

Cô thật sự là mệt muốn chết rồi, ôm cô tiến vào phòng nghỉ thì cô đã ngủ rồi, cái mũi nhỏ khẽ nhăn lại, đôi môi hồng phấn nửa hé mở, ngây thơ khả ái, anh nhịn không được ngậm đôi môi nhỏ non mềm hút hút.

Cẩn thận thả người trong lòng quay về trên giường, kéo chăn đắp lên, anh thu hồi tâm trí, xoay người ra phòng nghỉ. Ngồi trên ghế dựa làm việc, mở máy tính ra, anh theo thói quen nhìn thoáng qua bàn làm việc, vị trí trống rỗng, đôi môi anh mân thành một đường thẳng.

Ngón tay khép lại vuốt vuốt huyệt thái dương, anh đứng dậy đi vào bên trong mạnh mẽ nhưng nhẹ nhàng bế cô còn nằm trong chăn đi ra đặt ở trên sô pha, thay cô gẩy gẩy tóc trên mặt, cô ngủ không được yên ổn, miệng hừ nhẹ đá anh một cái: “Đừng làm em.”

Anh cười cười: “Ngốc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.