Ý Xuân Hòa Hợp

Chương 16: Chương 16: Chương 17. Xuống xe, theo anh lên lầu




Công ty Vân Đỉnh, văn phòng Tổng giám đốc.

Hứa Nghiễn nhâm nhi tách cà phê trên tay, nhấp một ngụm, ánh mắt sâu thẳm khẽ liếc qua bàn làm việc của Mạnh Khinh Khinh. Cô búi mái tóc dài lên cao, để lộ cần cổ trắng nõn, tựa như có ánh sáng chiếu vào. Cô nhoẻn miệng cười, ngón tay nhỏ nhắn ấn vào di động liên tục.

Mấy ngày nay, cô thư ký nhỏ của anh có gì đó kỳ lạ, luôn tìm đủ lý do để khước từ những lần “vui vẻ” cùng anh, anh đều nghe theo cô. Lúc đi làm, cô cực kỳ không chuyên tâm, cứ cúi đầu chơi di động, chơi tới mức không thiết để ý gì nữa. Anh buộc lòng phải gõ lên mặt bàn, “Mạnh Khinh Khinh.”

Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt non mềm, trắng nõn ngẩn ngơ. Vừa cất di động, cô vừa nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, “Tổng giám đốc?”

Anh để ý tới những động tác nhỏ của cô nhưng không vạch trần, chỉ nói, “Lại đây, sao chép số tài liệu này rồi phát cho những người khác.”

“Dạ biết rồi, Tổng giám đốc.” Mạnh Khinh Khinh đáp lại, chăm chỉ hoàn thành công việc rất nghiêm túc. Sau khi làm xong, cô lại tiếp tục chơi điện thoại di động.

Hứa Nghiễn cười bất đắc dĩ, không quản cô nữa, cô muốn làm gì thì làm đi. Dù gì đi nữa, từ trước tới nay, cô cũng chưa từng chuyên tâm với công việc của mình.

Vào lúc năm giờ, Mạnh Khinh Khinh bước vào toilet. 10 phút, 15 phút, 20 phút, 25 phút trôi qua, cô vẫn chưa bước ra. Hứa Nghiễn nhíu mày, bước tới toilet gõ cửa, “Mạnh Khinh Khinh.”

Két – Cửa toilet mở ra.

Hỏi cô làm gì trong toilet à? Hóa ra là trang điểm kỹ càng một hồi, ngay cả quần áo ban đầu cũng được đổi thành chiếc đầm màu xanh in hoa và áo khoác dài bằng lông. Cô đội một chiếc mũ quả dưa có những nếp gấp tựa như quả bí đỏ, mái tóc dài xõa ra trên lưn, đuôi tóc được uốn thành từng lọn nhỏ. Chân mày cô được vẽ tinh tế, cánh môi màu đỏ hồng, hàng mi cong dài, đen đậm. Khắp người cô không có chỗ nào không đẹp cả.

“Em có hẹn sau khi tan làm sao?”

“Phải, sao anh biết?” Mạnh Khinh Khinh nháy mắt mấy cái.

Anh biết cô thích trang điểm, nhưng sắp tới giờ tan tầm rồi, cô trang điểm xinh đẹp như vậy để làm gì? Chẳng lẽ để về nhà, tự soi mình vào gương rồi tự thưởng thức?

Hứa Nghiễn cho rằng cô muốn đi gặp bạn, anh cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu, “Hay anh chở em đi?”

Hừ, ai mà cần anh chở đi chứ? Mạnh Khinh Khinh cười ngọt ngào, “Không cần, anh ấy sẽ lái xe tới đón em.”

Tới giờ tan tầm, cô cầm túi xách lên rồi rời khỏi công ty.

Mấy ngày liên tục như vậy, trước khi tan làm, Mạnh Khinh Khinh đều trang điểm xinh đẹp, tâm trạng sung sướng vì sắp có hẹn. Hứa Nghiễn có hỏi, cô nói mình đi gặp bạn thân. Dĩ nhiên là anh không có lý do để can thiệp vào những mối quan hệ xã giao bình thường của cô, chỉ là anh tò mò, không biết bạn thân của cô là người thế nào mà được cô coi trọng như vậy.

Do đó, vào một ngày nọ, sau khi cô xuống lầu, anh đã đứng ở cửa sổ sát đất để nhìn xuống. Tầng lầu của tòa cao ốc rất cao, anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ màu hồng đào của cô. Cô bước tới bên cạnh chiếc xe hơi màu bạc. Cửa xe mở ra, người đàn ông mặc vest màu trắng bước xuống, hai người ôm lấy nhau rất chặt, sau đó lại tách ra rồi cùng nhau lên xe.

Ngón tay Hứa Nghiễn phát ra tiếng “răng rắc”, trong lòng anh như có lửa lớn bốc lên. Anh thở hổn hển mấy hơi, vội vàng chạy theo xuống lầu.

Cũng may khi anh chạy xuống, xe vẫn còn chưa đi. Chân mày Hứa Nghiễn tựa như bị một tầng khí lạnh như sương bao trùm, ánh mắt anh lộ rõ tơ máu. “Thùng thùng thùng!” Anh đập tay thật mạnh vào cửa xe, “Mạnh Khinh Khinh! Mạnh Khinh Khinh!”

Cửa sổ xe hạ xuống, Mạnh Khinh Khinh kinh ngạc vô cùng, “Tổng giám đốc?”

“Bây giờ có việc quan trọng đột xuất, hôm nay tăng ca.” Anh dùng hết sức để khống chế bản thân mình, che giấu cảm xúc của bản thân, chỉ có cánh tay phải run lên đã tiết lộ sự tức giận xen lẫn bất an của anh, “Xuống xe, theo anh lên lầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.