Hứa Nghiễn sửa sang lại quần áo trên người cho chỉnh tề, dùng sức để vuốt phẳng hết các nếp nhăn trên vạt áo, cài nút lại. Nhờ ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ sát đất, anh sờ cái bụng đang phập phồng của cô. Ánh trăng tô điểm khuôn mặt của anh, khiến nó tăng thêm vài phần trong veo nhưng lạnh lùng.
“Khó chịu?”
Mạnh Khinh Khinh gật đầu nhẹ nhàng, “Khó... khó chịu.”
Ngón tay vừa dài vừa thô thăm dò và cửa huyệt khép kín chặt chẽ, đầu ngón tay mở miệng tử cung ra, chất dịch cũng theo đó mà tuôn trào, thấm đẫm cả ngón.
“Khá hơn chút nào không?”
“Ừm.” Mạnh Khinh Khinh nghe thấy tiếng nói bình thản của anh, đáy lòng tựa như có gì đó trỗi dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng.
Hứa Nghiễn rút ngón tay ra, dùng khăn để lau đi chất dịch ở thân dưới của cô, khoác áo sơ mi của mình cho cô, sau đó còn giúp cô mặc áo vest. Bàn tay mát lạnh của anh sờ lên khuôn mặt Mạnh Khinh Khinh, ngón tay lồng vào tóc để giúp cô buộc gọn nó lên, vén hộ cô vài sợi tóc lòa xòa bên má ra sau tai.
“Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Mạnh Khinh Khinh vòng tay qua cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào ngực anh. Nhịp tim của anh bình tĩnh, có quy luật, nhưng trái tim cô sớm đã muốn nhảy ra ngoài cổ họng, kích động tới mức không biết phải làm thế nào.
Hứa Nghiễn để cô ngồi sau xe, bản thân mình thì chuyển tới ghế lái, đút chìa khóa vào, khởi động, dùng sức đạp chân ga. Chiếc xe hơi màu đen bắt đầu chạy lưu loát, rẽ qua một khúc ngoặt cong cong đẹp mắt.
Bên trong xe, ánh đèn mờ mịt. Thông qua kính chiếu hậu, Mạnh Khinh Khinh có thể nhìn thấy khuôn mặt trầm tĩnh, lạnh lùng xen lẫn âm u của Hứa Nghiễn. Cô không muốn rời mắt khỏi anh, nhưng trận mây mưa vừa rồi đã tốn không ít sức lực, mí mắt cô càng lúc càng nặng, đôi mắt khép chầm chậm cho đến khi chỉ còn một khe hở nhỏ, ngăn cách ánh sáng chiếu vào.
Hứa Nghiễn dừng xe trước cửa chung cư cô ở. Mở cửa xe ra, anh phát hiện cô ngủ ngon lành, nhịp thở hơi nằng nặng, cổ áo sơ mi mở rộng, để lộ nhiều dấu vết đỏ bừng. Ánh mắt anh lại nhìn xuống, đôi chân lộ ra ngoài của cô vừa trơn vừa trắng, vừa thẳng vừa đẹp, cả người cô là một đường cong hoàn mỹ. Gót sen trắng như tuyết, đầu ngón chân tựa những viên ngọc, sạch sẽ không tỳ vết, móng tay màu hồng phấn càng trông có vẻ đáng yêu hơn hẳn.
Hơi thở của Hứa Nghiễn trở nên dồn dập hơn so với cô mất rồi.
Đợi đến khi anh phản ứng kịp, tay anh đã nắm lấy bàn chân nhỏ của cô mà bóp nhẹ, gậy thịt trong quần cương cao lên, vừa tê vừa đau.
Chân nhỏ là nơi mẫn cảm biết nhường nào, nhất là ở chỗ bàn chân. Mạnh Khinh Khinh thấy người không khỏe, cô định rút chân về nhưng không được. Buồn ngủ quá, cô chỉ có thể phiền chán mà đạp chân mấy cái, đạp vài cái chẳng khiến chuyện gì xảy ra đâu, ít nhất đừng để cô phải mở mắt là được.
Đúng lúc ấy, đôi con ngươi như sói như hổ, ánh lên màu đỏ tươi vừa kịp rơi vào tầm mắt cô.
Nắng hè chói chang, ánh mặt trời như muốn thiêu đốt vạn vật. Trong văn phòng Tổng giám đốc của công ty Vân Đỉnh, máy điều hòa lại chạy vù vù, tỏa ra không khí mát lạnh.
Nơi phòng nghỉ chật hẹp, Mạnh Khinh Khinh mặt đối mặt, ngồi trên đùi Hứa Nghiễn, ôm lấy cổ anh, bốn chiếc nút trên áo sơ mi cô sớm đã rơi đầy mặt đất, dây áo ngực bị mở ra. Nút cài màu đen bung ra, động tác của người nào đó không thể ngừng được ngay trước ngực cô.
Cô cau mày, vừa cúi đầu liền nhìn thấy bầu ngực trắng mềm đã in đầy dấu vết màu hồng, màu tím, dấu răng đủ cả, thoạt nhìn còn lớn hơn so với bình thường.
Thảo nào cô cứ cảm thấy bầu ngực nằng nặng, vừa đau vừa tê tái, hóa ra là bị “người ta” mút tới mức sưng lên, ngay cả nhũ hoa cũng giống như to nhỏ bất thường, bị “ai đó” cắn tới mức mất đi tri giác.
Nhưng cho dù đáng thương như vậy, Hứa Nghiễn cũng không buông tha cho bầu ngực đẹp đẽ này. Miệng anh ngậm chặt nhũ hoa, đầu ngón tay cứ liên tục nắm chặt, vuốt ve hai ngọn đồi trắng mềm của cô.
Rốt cuộc vẫn là yếu ớt, Mạnh Khinh Khinh nhịn không được, lên tiếng xin tha, “Hứa Nghiễn... Anh dừng tay... Em đau quá... Đừng chơi nữa được không?”
Bầu ngực vừa thơm vừa mềm như vậy, lại rất linh động, giống hệt như thạch trái cây biết co biết dãn, bảo anh ngậm cả đời anh cũng chịu, sao có thể dừng lại được? Nhưng mà ngậm một hồi, thân dưới cũng anh lại cương lên, dục vọng nóng rực không thể bỏ qua, anh cắn nhũ hoa của cô, “Nửa tháng rồi, phía dưới còn chưa khỏe sao?”
Mạnh Khinh Khinh không hề do dự, đáp lại, “Không có, vẫn còn đau lắm.”
Đêm đó, Hứa Nghiễn chẳng thèm để ý, cho dù ở cửa chung cư có biết bao nhiêu người qua lại, anh vẫn cứ cứng rắn mà ấn cô vào trong xe, mây mưa hơn một giờ, không kiêng nể gì, tiến vào rồi lại đi ra không biết bao nhiêu lần. Ngoại trừ đau, cô không còn cảm giác được gì nữa.
Sau khi anh về rồi, lúc vệ sinh thân thể, Mạnh Khinh Khinh mới phát hiện cửa huyệt của mình bị rách một ít, da bên trong bị xướt, rướm máu ra ngoài. Cô ngượng ngùng tới mức không dám đi mua thuốc trị thương, mãi đến khi đau quá, cô mới mặt dày đi bệnh viện. May mà cô còn trẻ, bôi thuốc ba bốn ngày liền hồi phục.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới sự nhẫn tâm của Hứa Nghiễn khi anh “làm” cô đau đớn, trong lòng cô liền sợ hãi. Trải qua việc vừa rồi, trong lòng đã có nỗi sợ, cô không dám dễ dàng nhận lời mây mưa với anh nữa.