Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Này, không biến thái sao lại nhìn rồi còn sờ thế?
Dư Sơ còn muốn mắng anh nhưng tác dụng của thuốc đã bắt đầu phát huy, môi cô cứng đờ đến mức không thể động đậy, cuối cùng vẫn bị lâm vào hôn mê.
Cảm giác này không phải là nằm mơ.
Cô tỉnh lại, ngây ngốc nhìn trần nhà khoảng ba mươi giây, đột nhiên “chồm lên” ngồi dậy, giơ cánh tay lên vén tay áo, trên nền da thịt trắng nõn là chấm đỏ kiều diễm do bị đâm vào khiến mắt cô cay cay, nước mắt trong trẻo như hạt châu tụ lại nơi vành mắt, run run sắp chảy xuống, đôi môi anh đào teo tóp, cô khóc nức nở: “Tôi sẽ không chết, tôi chưa muốn chết mà!”
Cô còn trẻ như vậy, chưa từng nói chuyện yêu đương, chưa hề theo đuổi nam thần, thậm chí chưa đi đến miền Provence, chưa được ngắm biển Aegean, cô còn rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, thật sự không muốn chết đâu!
Lâm vào cảm xúc oán hận ray rứt, Dư Sơ cúi đầu xuống, tay ôm lấy hai chân, chiếc cằm tinh xảo tựa trên đầu gối, khung xương vốn bé nhỏ của cô co rút thành một khối, lách cách leng keng.
Tần Hề ngồi trên ghế, đặt laptop màu bạc trên đùi, anh không nhìn chằm chằm vào màn hình mà chỉ lẳng lặng nhìn cô khóc một hồi lâu, không có dấu hiệu ngừng lại, bờ vai cô cứ dựng thẳng lên theo tiếng nức nở, rất giống một con thú nhỏ gầy yếu vô tội đang xù lông giơ móng vuốt và cào vào lòng anh.
Anh im lặng một lát, an ủi cô: “Theo lý mà nói, cô sẽ không chết.”
Dư Sơ ngẩng khuôn mặt lã chã nước mắt, mái tóc xoăn tự nhiên không được buộc gọn, buông xuống rối bời ở trước ngực, sau lưng và đầu vai, cô khóc và quát to lên: “Câm miệng, anh cút đi, cút ra ngoài, anh là tội phạm giết người, cho dù tôi hóa thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh!”
Tần Hề không nói gì nữa, chỉ nhìn thẳng vào cô, đôi mắt ngưng đọng lại, ánh mắt và vẻ mặt trầm tĩnh khiến người ta hốt hoảng. Một ý nghĩ lành lạnh thấm vào tận xương cốt, Dư Sơ ngừng tiếng khóc, hoảng sợ như chú chim cút nhỏ, cô ngây ngốc nhìn thẳng vào anh, miệng teo tóp lại, mắt trợn tròn, vầng trán trơn bóng, đầu óc bị dọa nạt.
Cô lén chà xát tay mình, thầm nghĩ có phải cô đã đắc tội tên biến thái này không, bây giờ anh sẽ giết chết cô rồi xử lý cho xong hay là... tiền dâm hậu sát?
Đương nhiên, những gì cô nghĩ đều không xảy ra, chỉ là khi giải thích với cô, giọng điệu của anh không được vui: “Khoa học cho thấy, trên thế giới không hề có quỷ, cái gọi là quỷ hồn hẳn là một loại từ trường, từ trường mang ký ức.”
“Còn nữa, tôi không phải tội phạm giết người.”
“Lúc đó điều khoản trong thỏa thuận đã được phân rõ ràng, cô Dư bày tỏ sẽ gánh chịu phản ứng của thuốc dù nguy hiểm đến thế nào, bao gồm cả tử vong. Anh Tô đã trích thù lao ba trăm vạn Nhân dân tệ, đó là toàn bộ khoản tiền chi trả, mong cô Dư có thể thực hiện nghĩa vụ của mình.”
Nghe anh nói vậy, Dư Sơ còn dấy lên hy vọng, cô dùng mu bàn tay lau vài giọt nước mắt, chóp mũi đỏ bừng hít hít mấy cái: “Tôi không có ký thỏa thuận quỷ quái nào cả, anh hoàn toàn tìm lầm người rồi, thật đấy, tôi không hề nhận tiền của anh, không tin anh có thể tra xét tài khoản của tôi.”
Tần Hề gõ vài cái trên bàn phím, sau đó xoay laptop để cô đối mặt với màn hình: “Đã tra xét.”
Trong thoáng chốc, sắc mặt cô hóa tro tàn, tử khí lượn lờ vây lấy người cô.
Giữa sự yên lặng ấy, Dư Sơ mở miệng trước: “Tôi đói bụng.”
Tần Hề đáp một tiếng “ừ” nhẹ nhàng, đóng laptop lại rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Dư Sơ thấy anh kéo cửa ra, sóng mắt cô xoay chuyển mấy vòng, vội vàng kéo hết tóc xoăn đã xõa tung ra phía sau, bây giờ muốn chạy trốn chỉ có thể nghĩ tới một cách, giết chết anh hay mê hoặc anh, nhưng chỉ dựa vào sức của cô, chắc chắn không tài nào đạt được mục đích, cho nên...
Đồng tử căng tròn tựa hạt ngọc của cô bỗng chuyển sang ghế dựa của anh.