Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hầu như những chuyện xảy ra sau đó đều vượt quá dự kiến của Đường Tô Nhã. Cô cười nhạo Nguyễn Tâm Kỳ có đẳng cấp thấp, ngược lại cô mới là người bị hố một phen.
Suốt cả tuần lễ, bên này là sân nhà của Nguyễn Tâm Kỳ, không có đất diễn cho cô, Cố Tử Châu đành thả để cô theo kịp thông cáo của Duyệt Lai, một mình cô đi đến thành phố A.
Cảnh được dựng bên hồ Nguyệt Minh đầy gió và tuyết, làm đi làm lại năm sáu tiếng đồng hồ, mặt mũi và tay chân cô bị cứng đờ đến mức sắp vỡ. Ban đêm ở khách sạn năm sao, ngâm nước ấm nửa tiếng mới trở lại bình thường một chút, nào ngờ lúc này cửa bị người ta gõ vang. Cô mở cửa, thấy Cố Tử Châu xuất hiện, mặc áo gió màu đen, trong tay cầm một chiếc ô dài màu đen nốt.
Anh không nói chuyện, đi thẳng vào, cởi áo gió, tuyết bám đầy áo bị rơi xuống.
“Sao anh lại đến đây?” Đường Tô Nhã rót một ly nước ấm cho anh.
Anh cầm lấy và nâng niu trong tay, mặt mày trầm xuống, giọng điệu uể oải: “Em có biết, biết vì sao anh đến...”
Cô không ngọt ngào được, biết rõ còn cố hỏi: “Vì sao?”
Cố Tử Châu lắc đầu, cúi xuống rồi cười: “Nhớ em, bất cứ lúc nào cũng nhớ em, gấp gáp muốn gặp em, một khắc cũng không thể chờ, đợi đến khi anh phản ứng kịp thì đã mua vé máy bay xong rồi.”
Ăn ý không cần phải nói ra lời, bọn họ đều hiểu, đương nhiên đêm nay là một đêm hết sức triền miên. Bên tai cô, anh lần lượt kể lại tình yêu và nỗi nhớ nhung của mình, đồng thời đạt được sự yêu mến và đáp lại của cô.
Sáng hôm sau, lúc sáu giờ, Cố Tử Châu đã sớm rời khỏi giường. Sắc màu u ám vẫn dày đặc, chỗ này lại lạnh lẽo càng khiến anh đặc biệt lưu luyến mùi hương dịu dàng, hôn lên gò má hồng hào của cô, khẽ vuốt mí mắt cô sắp mở ra: “Ngủ tiếp đi.”
Anh bước đi nhẹ nhàng, ăn mặc chỉnh tề, vào toiler rửa mặt rồi cầm dù ra cửa.
Vừa mở cửa phòng, người còn chưa thò đầu ra, trong hành lang u ám đã có mấy luồng sáng loang loáng chói mắt chiếu thẳng tới, Cố Tử Châu phản ứng nhanh, lập tức đóng cửa lại, ngăn cản một đám đông cứ gọi “anh Cố, anh Cố”. Thế nhưng, tiếp theo đó là tiếng ầm ầm và tiếng người nói ồn ào, liên miên không dứt.
Anh nhìn về phía giường. Đường Tô Nhã ngồi dậy, áo tắm được cởi một nửa bỗng trượt xuống vai, tóc tai lộn xộn, ánh mắt chưa tỉnh. Anh bước qua kéo chăn rồi bao cô lại: “Có phóng viên.”
Cô tỉnh hơn phân nửa, mắt hạnh trợn lớn: “Sao có thể bị phát hiện, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Cố Tử Châu ôm vai cô: “Đừng lo lắng.”
Lúc này, di động của hai người không hẹn mà cùng reo vang.
Đường Tô Nhã nghe điện thoại, là Triển Dương, giọng nói của cô không được vui: “Có chuyện gì?”
Ở bên kia, dường như Triển Dương còn tức giận hơn cả cô, nói lời chất vấn: “Tô Nhã, có phải cô đã nói gì với Linh Linh không, có phải cô còn nói thêm gì nữa không, chuyện của cô và Cố Tử là sao?”
Lời chất vấn giận dữ của anh ta đã thành công chọc cô nở nụ cười, có lẽ vì được hậu thuẫn, cô không muốn xã giao với anh ta: “Tôi ở với ai, anh có tư cách gì mà hỏi? Vui vẻ với người mới, bán đứng tôi, trước đây còn giả vờ tình cảm cao quý thiêng liêng gì đó để đùa giỡn, anh thật sự cho rằng tôi không biết gì hết, để mặc anh lừa gạt.”
“Còn nữa, xin anh đừng có ôm mộng đẹp làm rể hiền của nhà họ Diệp, Diệp Cảnh nói rồi, con hát* mà thôi, công chúa nhỏ của nhà đấy chơi đùa với anh mà anh còn tưởng thật à.”
*Nguyên văn là hí tử, ý chỉ diễn viên với ý coi thường (đào kép, con hát).
Vừa phát tiết xong, cô cúp điện thoại ngay, ném bừa lên trên giường. Mặc dù đang trò chuyện nhưng Cố Tử Châu vẫn nghe rõ rành mạch những lời cô nói, khẽ nhếch môi cười với cô, đôi mắt đen thâm sâu nhìn xem hai má cô nóng hơn, chút hơi lạnh ở nơi này cũng tan thành mây khói. Cô kề sát vào lòng anh, cằm tựa vào ngực anh, ngửa khuôn mặt lớn bằng bàn tay và ngắm nhìn anh.
Cố Tử Châu bỏ di động khỏi tai, cúi đầu hôn “chụt” vào vành tai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn ‘đâm’ em quá.”
Cô ngượng ngùng, đánh anh một cái: “Nghe điện thoại của anh đi.”
Anh lại đặt di động vào tai một lần nữa, cúi đầu trả lời bên kia: “Ừ, biết rồi...”
“Còn phải đợi bao lâu?”
“Cố hết sức nhanh lên một chút.”
“Tốt.”
Sau khi cúp máy, anh nói với cô: “Mặc quần áo, chúng ta đi ngay lập tức.”
Cô chỉ tay vào cửa phòng, nghe được câu đáp lại của anh: “Không sao đâu, hẳn là không còn ai nữa.”
Cố Tử Châu nói không sai, bên ngoài đã không còn phóng viên hay truyền thông nào nữa, anh dùng áo khoác bao lấy cô, dùng thang máy đặc biệt của khách sạn đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm.
Một chiếc Benz gl600 mở cửa ra, cặp đèn chiếu sáng không ngừng lóe lên, ở chỗ tay lái có một bóng dáng màu đen nửa nằm nửa ngồi, đôi chân dài không câu nệ tiểu tiết, duỗi thẳng lên tay lái. Thấy bọn họ tới, người đó nhìn thoáng qua xung quanh một chút.
“Anh, bên này nè.”
Đường Tô Nhã cố nhớ ra giọng nói này: “Diệp Cảnh Chi!”
Cố Tử Châu nắm chặt tay cô: “Ừ, cậu ấy là em họ của anh.”