Yêm Nô

Chương 11: Chương 11




CHƯƠNG 11

Túy Hương lâu.

Một vị hung thần ác sát lại tìm tới cửa, quy công đã mù một con mắt hai chân run rẩy, hoảng sợ đứng chết trân ngay tại cửa, muốn chạy cũng không được, không thể làm gì khác hơn là cắn răng đôi diện.

“Vương… Gia.”

Liếc mắt nhìn gã quy công đang quỳ xuống nghênh tiếp, Mạnh Diễm lộ ra nụ cười nhạt, thấy mọi người trong đại thính đều tản ra, hoặc lên lầu hoặc trốn ra phía sau.

“A…” Hắn khép ô, vẩy vẩy nước, cũng không tính bước vào trong Túy Hương lâu.

“Đứng lên đi, ta có lời muốn hỏi ngươi.”

“A?” Mẹ nó, lại hỏi!… Quy công liên tục lắp bắp, “Tiểu nhân không dám đứng dậy, Vương gia có việc muốn hỏi, tiểu nhân nếu biết nhất định sẽ nói hết.” Gã liên tục dập đầu xuống đất, quỳ bên chân Vương gia, nội tâm không ngừng cầu thần linh phù hộ ─ Vương gia đừng đập phá, gã không muốn cả hai mắt đều bị mù.

“Sách, ngươi thật thức thời a. Ta hỏi ngươi, chuyện lần trước, ngươi nói có hài tử xông vào đây. Vậy hài tử đó từ chỗ nào tới? Đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

“Ách… ngài… và hài tử kia… Chuyện này hẳn là ngài biết rõ hơn.” Cửa ngay lầu một, ai có gan dám ra ngoài nhìn. Quy công đổ mồ hôi ròng ròng, nào dám đem chuyện trong khuê phòng ra mà nói.

“Ta hỏi ngươi, có biết hài tử kia là ai không?!” Cơn giận xộc thẳng lên đầu, Mạnh Diễm gầm lên, “Đừng có nói mấy lời vô nghĩa với ta!”

“Vâng vâng vâng.” Quy công liên tục dập đầu vài cái, rốt cuộc cũng hiểu ý vương gia. Gã một năm một mười nói hết lại việc đêm đó…

“Có người đột nhiên chạy vào lâu, mặt mày hài tử đó đều bị xanh tím, phía sau còn có một hán tử nổi danh đuổi theo, ta và tay chân có ngăn gã lại. Gã mở miệng ra là mùi rượu nồng nặc, gào thét muốn tìm hài tử… Sau, ta nhớ ra hán tử kia chính là lão Vương ở đao tử tượng phô.”

Tối hôm qua, lão Vương phiêu kĩ (aka chơi gái *^*) trong ở Câu Lan viện – hẻm nhỏ đối diện Túy Hương Lâu. Nghe nói gần đây gã cực kì may mắn, thắng khá nhiều ngân lượng, bỗng nhiên gã phát tài nên cũng học đại gia đi phiêu kĩ.

Ngẩng đầu nhìn sắc mặt Vương gia, quy công lại bồi thêm một câu, “Tiểu nhân tuyệt không dám có nửa lời dối trá, nếu không xin nguyện cho thiên lôi đánh xuống!” Gã phát thệ.

“Ta biết rồi.” Mạnh Diễm lại bung ô, đi ra đường, không tiếp tục truy vấn lai lịch của tiểu tử kia nữa.

Tiến vào Đao tử tượng phô, Mạnh Diễm vừa ngẩng đầu liền thấy trên đàn quán ở xà nhà có treo kín những tấm bùa có chữ “Thăng”, trong đó đầy đồ vật đợi người đến chuộc, chẳng qua là quan niệm quấy phá của người chết không toàn thây được người còn sống vin vào niềm tin đó mà lừa gạt *.

(*quan niệm xưa: những người chết không toàn thây (ở đây là những người bị thiến không thành công đã chết) thường đến quấy nhiễu người còn sống, nhất là những người đã gây ra cái chết cho mình. Những người làm nghề đụng đến việc sát sinh thường dán những lá bùa có chữ ‘thăng’ (bình yên siêu thoát) để tránh sự quấy phá đó)

Sách, chỗ này chứa đầy những thứ dơ bẩn. Ánh sáng trong phòng u ám ảm đạm, trong không khí phiêu tán khí tứ tanh tưởi. Mạnh Diễm trừng mắt nhìn kẻ đang dập đầu bên chân, “Ai là lão Vương?”

“Là ta.” Người lên tiếng ngẩng dầu lên, giây tiếp theo, người đến đã thẳng chân đá vào mặt gã.

“A ─” Gã hét thảm một tiếng, cả người bay lên.

Rầm! Thân thể cường tráng của lão Vương đập vào cái ghế cách đó không xa.

Đồng bọn bị một màn bất thình lình làm dọa sợ, ai ai cũng lấy làm kinh hãi.

“Ai da… Úc…” Lão Vương xoa xoa cái đầu trên đất, lăn qua lăn lại vài vồng, máu chảy ròng ròng, nhiễm đỏ cả xiêm y lẫn mặt đất. Gã không ngừng ỉ ôi, “Úc… mũi ta a…”

“Gẫy mũi?”

“Vâng… đã gẫy.” Gã kêu rên.

Mạnh Diễm càng thêm căm ghét, cười nhạt, “Gẫy càng tốt.”

Đảo mắt qua, trong phòng vang lên không ít tiếng hít khí. Mạnh Diễm hỏi, “Đao tử tượng, thường ngày ngươi đều dung túng cho thủ hạ tìm hài tử trút giận, đúng không?”

“A… Bẩm Vương gia, không có.”

“Phải không?” Hắn cười nhạt, chậm rãi đi đến, lát sau đã đứng cạnh lão Vương, giẫm mạnh lên ót gã. Bụp! Một tiếng, dưới chân truyền vào tai mọi người tiếng kêu rên.

“Ai da… Ai…” Khuôn mặt bị giẫm đến gần như biến dạng, vết máu từ mũi miệng bắn ra bốn phía. Lão Vương há mồm hít thở, nếu cứ tiếp tục thế này nữa thì cái mạng của lão cũng khó bảo toàn.

Mạnh Diễm diện vô biểu tình, nhíu mày nói, “Ta không quan tâm dưới chân ta có cái tiện mệnh nào sắp chết hay không! Các ngươi đều biết rõ ở đây ai làm chủ, phải xem sắc mặt ai mà sống. Thế nào? Ta mặc kệ đống chuyện nhỏ nhặt này, một đám các ngươi đã muốn leo lên trời?!”

“Tiểu nhân không dám.” Đám người trăm miệng một lời, đều dập đầu, cộp cộp cộp! đồng loạt vang lên.

“Đao tử tượng, đi lấy danh sách trong vòng nửa năm qua đến đây, một quyển cũng không được thiếu.”

Nhấc chân buông tha lão Vương, Mạnh Diễm chọn một cái ghế rồi ngồi xuống, đường nhìn theo lão Vương đứng dậy đi vào phía trong, mơ hồ có thể thấy được một cánh cửa phòng u ám.

Từ trước đến nay, hài tử lưu lạc đến tận đây đều có hai bản ghi chép lại, trong đó có một quyển là do vương phủ giữ, Nghiêm tổng quản cứ mỗi ba tháng sẽ đến đây một chuyến. Nếu hắn đoán không lầm, lúc tiểu tử kia xông nhầm vào Túy Hương lâu thì chắc chắn đã hồi phục sau khi bị thiến, bằng không… trên giường sẽ không lưu lại vết máu như lạc hồng (máu trinh) của xử nữ. Bị hắn gây ra…

Két! Hắn nghiến răng, ánh mắt ngoan lệ trừng lão Vương chết tiệt đã gần như hấp hối. Hắn giết gà dọa khỉ, mỗi một yêm nhân (người bị… thiến) bị chết trong phô tử đều là tổn thất.

Đao tử tượng cầm sáu bản danh sách ra, cung kính trình lên rồi lập tức thối lui qua một bên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Hôm nay Vương gia tới quá bất ngờ, có thể thấy tình hình không ổn. Nhưng chính gã làm việc luôn luôn chặt chẽ cẩn thận, không nghĩ ra được đã sai chỗ nào.

Mạnh Diễm lật từng trang tìm kiếm, tỉ mỉ cẩn thận nhìn tên và bức họa trong danh sách. Thời gian dần dần trôi qua, rốt cuộc hắn cũng lật được đến một tờ ─ Kiều Bảo Nhi.

Thần vận trong họa và tiểu tử kia không sai mấy. Hóa ra là bị phụ mẫu bán đi, có một lão thôn trưởng đứng giữa làm mối, đồng thời trong sổ cũng ghi chép lại quê quán và nơi ở.

Roạt! Hắn xé trang ấy, gấp vài lần, tiện tay nhét vào vạt áo.

Đứng dậy, bỏ sáu bản danh sách xuống, Mạnh Diễm hất hàm sai khiến, “Mang thang đến, lấy đàn quán (hũ đựng cái ấy ấy của bé, chi tiết xin xem lại chú thích ở chương 1)có tên Kiều Bảo Nhi xuống cho ta.”

Đao tử tượng tuân lệnh, lập tức bảo mọi người hỗ trợ, mọi người ba chân bốn cẳng lấy thang ra, leo lên cao tìm cẩn thận, bởi trên đàn quán đều là những vật quý báu, tránh vì quá hấp tấp mà làm rơi đồ xuống, là điềm xấu.

Nửa khắc sau, rốt cuộc cũng tìm ra. Đao tử tượng dùng một cái túi bao lại cẩn thận rồi giao cho chủ tử sau trướng (aka ông chủ ngầm).

Mạnh Diễm cầm đàn quán, đi tới cửa quơ lấy cái ô giấy dầu, thấy mưa bên ngoài đã tạnh nhưng hắn vẫn bung ô, che lấp thần tình tối tăm, hướng tới mục tiêu kế tiếp: ‘Bác Tể dược đường’.

Mạnh Diễm bước vào dược đường, Đỗ đại phu – truyền nhân của dược đường – lập tức nhận ra người mới tới. Y vội vàng chui ra ngoài khỏi quỹ thai (tủ bày đồ aka quầy bán thuốc ngày đó), cung kính mời vị khác nhân có thân phận đặc biệt này đến nội thất.

“Thỉnh Vương gia đợi chốc lát, ta đi thỉnh cha ta đến đây.”

“Đỗ đại phu đừng gấp, ta thấy lão nhân gia người đang khám bệnh cho người khác, có phải chờ cũng không sao.” Mạnh Diễm để cái bọc đang cầm trong tay lên bàn. Vừa vào dược đường, hắn đã không còn dags vẻ tự cao tự đại; đối với Đỗ đại phu mà hắn biết này, cũng dành cho y sắc mặt khá là hòa nhã.

“Đỗ đại phu có việc bận thì cứ đi đi.”

“Được rồi, nếu có gì phân phó thì ngài cứ gọi một tiếng.”

Mạnh Diễm khoát khoát tay, thái độ không cần.

Đỗ đại phu tươi cười đón người, troét chén nước trà trên bàn rồi nhấc rèm đi ra.

Trở lại đại thính dược đường, y nói nhỏ bên tai lão cha vài câu, thỉnh lão nhân gia rời khỏi chỗ ngồi, chính y ngồi xuống châm cứu chữa trị cho người bệnh. Lão đại phu đã cao tuổi, khó khăn đi vào bên trong gặp người trẻ tuổi quen biết. Hai người mặc dù có thân phận cách nhau rất xa, nhưng lão vẫn coi hắn như hài tử nhà mình, trên mặt đầy tươi vẻ cười thân thiết.

Mạnh Diễm thấy người tới, lập tức đứng lên dìu lão nhân gia ngồi xuống. Giờ khắc này, hắn biểu lộ thái độ quan tâm và cung kính với lão nhân gia, không giống như người ta tưởng tượng. Như có chuyện bí mật, chỉ có đương sự mới là người hiểu rõ nhất.

“Lão đại phu, gần đây người có khỏe không?”

“Cũng vẫn như cũ, sinh hoạt không có gì thay đổi. Lớn tuổi rồi nên bị phong thấp, trái gió trở trời là đau ngay ấy mà.” Lão ngồi bên cạnh người thanh niên, than thở, “Có chút bệnh nhỏ mà y thuật cũng không chữa được. Người dù sao cũng là máu thịt, không phải thần tiên a.”

“Lão đại phu uống trà đi.” Mạnh Diễm rót chén trà cho lão, sắc mặt trầm xuống, nhớ đến bệnh phong thấp này của lão cũng do mình gây ra. “Trước đây là ta mang lại phiền toái cho người.”

Để cứu Phù Dung một mạng, lão đại phu mạo hiểm cùng hắn vào cung cứu trị, trạch tâm nhân hậu (tâm tính nhân hậu) nhưng hành động lại đưa tới tai họa. Sau, mấy tên yêm cẩu tìm tới cửa, giày vò người cả một đêm trong tuyết, làm lão đại phu thiếu chút nữa là chết cóng.

“Không đề cập tới chuyện này nữa, ngươi lúc nào cũng nhớ lại chuyện cũ.” Lão đại phu cúi đầu thở dài, bàn tay đang cầm chén bị thiếu mất hai ngón tay, vết sẹo bị cắt đứt khi đó đến giờ vẫn còn lưu lại, nếu để ý thì người đã không vui vẻ khoái hoạt như bây giờ.

Ngẩng đầu suy nghĩ: người thanh niên xưa không bằng nay; lão đại phu cũng hiểu rõ, trước mặt và sau lưng người khác, hắn là hai người hoàn toàn khác biệt.

Trọng tâm câu chuyện vừa chuyển, lão đại phu hỏi, “Hôm nay ngươi đến đây là có việc gì?”

Mạnh Diễm lấy cái bình nhỏ tử vạt áo ra, “Dược do lão đại phu đặc chế có vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Lão đại phu giật mình, bỏ chén xuống, cầm dược bình đến quan sát. Bên trong là dược cao do lão đặc chế, chữa được các vết thương do đao kiếm gây nên, ung độc, các vết lở loét và các bệnh ngoài da khác, vô cùng hữu hiệu.

Không khỏi buồn bực, hài tử này lần trước đến đây rõ ràng nói là do chó cắn bị thương, mà dược cao lão đưa cho hắn rõ ràng có thể chữa được, sao có chuyện gì được?

Lão đại phu mở bình, để mũi sát vào miệng bình ngửi thử, thấy dược cao đã bị biến chất, lại có mùi là lạ, híp mắt nhìn vào trong tháy dược cao bên trong đã bị đổi sang màu khác…

Lão đại phu đứng dậy, đi tới góc chiếc tủ năm ngăn, mở ngăn kéo trên cùng, lấy một ngâm châm ra, để vào trong bình. Chốc lát sau, lấy ngân châm ra đã thấy ngân châm bị đổi màu.

Lão rất ngạc nhiên, “Sao lại thế này…”

Mạnh Diễm thấy lão thổi râu trợn mắt, đương nhiên là lão nhân gia đã bị kích động không ít, “A, lão đại phu, dược người đưa cho ta có quỷ.”

“Kẻ nào dám giở trò quỷ? Ngươi bôi có chuyện gì không? Cái bình này đã qua tay ai?” Liên tiếp đặt câu hỏi vì muốn tìm manh mối, “Bình dược cao của ta tiếng lành đồn xa, sao lại có độc được?”

Mạnh Diễm thong thả bước tới trước mặt lão đại phu, trên mặt là tiếu ý dạt dào, “Ta tin lão đại phu sẽ không giở trò quỷ, vả lại dược cao này cũng không phải ta bôi. Lão đại phu, ta không bị thương.”

“A?” Lão đại phu từ hoảng hốt chuyển sang kinh ngạc, hỏi, “Ngươi muốn đùa giỡn với ta?”

“Không dám.” Hai ngón tay Mạnh Diễm kẹp lại, thu hồi dược bình. Thỉnh cầu, “Lão đại phu, hôm nay đành làm phiền người cho ta một bình dược cao khác vậy, vẫn là chuyên trị nhiễm trùng, vết thương sưng tấy đọng mủ. Ta sẽ không để dược bình qua tay ai khác nữa.”

“Cái này có vấn đề.” Bỏ ngân châm ra, lão đại phu phát hiện có chuyện không thích hợp, ngoài miệng còn lẩm bẩm, “Ngươi lại muốn làm cái quỷ gì…” Thình lình, phát hiện chút bất thường, “Ngươi không phái gia đinh hay Lê Sinh đến đây, chẳng lẽ là do sợ vạn nhất? Rốt cuộc thuốc này cho ai sử dụng hả?”

“Một tên tiểu tử.”

Lão đại phu giật mình, “Sao không đưa người lại đây cho ta nhìn thương thế?”

Mạnh Diễm hừ hừ, “Không cần, chân tiểu tử đó không gãy.”

“Chữa bệnh không thể qua loa được.” Lão đại phu cẩn thận tìm một bình dược cao trong chiếc tủ năm ngăn. Qua nhiều năm hành nghề y, trong tủ của lão ngoài dược cao được điều phối theo phương thuốc thì còn có không ít nhuyễn cao dùng thủy ngân có thể giải được độc tính, công hiệu cực kì.

Lão đại phu lấy ra lọ nhuyễn cao thủy ngân ra, chiết một ít vào bình nhỏ, rồi giao cho người thanh niên.

“Cảm tạ lão đại phu.”

“Hà tất phải khách khí với ta.” Lão dặn dò, “Thuốc này bôi vào, nếu vết thương không tốt hơn thì ngươi phải đưa người đến đây cho ta xem.”

“Không cần đâu.” Hắn không nhân từ như lão đại phu, cũng không dư thừa thiện tâm lãng phí trên người tiểu tử kia. Để lại hai thỏi bạc, Mạnh Diễm cầm lấy cái gói trên bàn , lập tức cáo từ lão nhân gia.

Lão đại phu thấy hắn đã xốc rèm cửa ra ngoài nhưng vẫn lưu lại một dấu chấm hỏi lớn, làm kẻ khác khó hiểu…

***************************

Kiều Bảo Nhi an tĩnh ngồi cạnh cửa, từ buổi trưa chờ tới buổi tối mà không dám bước ra khỏi phòng, cũng không dám đến trù phòng dùng bữa, tâm càng lúc càng hoảng, ôm chặt lấy hai chân, mặc dù bụng đói kêu òng ọc vẫn có chút cảm giác thèm ăn.

Thân thể đơn bạc dựa vào ván cửa, chốc chốc lại lung lay như sắp đổ, nhiệt độ cơ thể từ từ tăng cao. Nó rũ đầu xuống, thở khó nhọc.

Lê Sinh đứng ngoài phòng, bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng tình. Ánh mắt rời khỏi, nhìn tia sáng trên mái hiên và trong thư phòng. Chủ tử đã hồi phủ từ lâu, vẫn đang ở trong phòng.

Y không biết nên đồng tình với tiểu tử ‘được’ chủ tử ‘chiếu cố’ hay là nên thương cảm cho suy nghĩ đang dần trật đường ray của chủ tử mà chính bản thân chủ tử lại không hề phát giác ra.

Lê Sinh tiếp tục giám thị tiểu nô tài, thấy người vẫn dựa vào cạnh cửa, trên mặt đất là bữa tối mà y lấy từ trù phòng tới, không thấy tiểu nô tài ăn cơm.

Thở dài, y đến thư phòng, ba tiếng gõ nhẹ vang lên mới đẩy cửa vào.

Mạnh Diễm ngẩng đầu, liếc mắt nhìn y, hỏi, “Thế nào, tiểu tử kia vẫn ngồi chỗ đó?” Sắp tới giờ tuất (~7-9 giờ tối), hắn ung dung nằm trên ghế quý phi xem thư quyển, hai bên trái phải là cái tủ lùn bằng gỗ lê đặt sách, bên trong kẹp bản danh sách.

“Gia, ngài còn muốn để nó tiếp tục đợi?”

“Ta muốn cho nó thấy rõ trong phòng ta có cái gì.” Hừ, tiểu tử kia giỏi giả vờ thật, còn có thể lừa hắn thời gian dài đến thế, sớm muộn gì cũng lộ sơ hở thôi.

Lê Sinh nhắc nhở, “Bên trong phòng không thắp đèn mà.”

“Nga.” Hơi bất ngờ, công phu sờ soạng của tiểu tử kia không tới nơi tới chốn, động tác lại vụng về, nhưng hắn lại rất mong chờ xem tiểu tử kia sẽ làm cách nào để trộm đồ. Nên chữa thương ở chân nó cho tốt, tăng thêm lợi thế cho tên trộm a. Mạnh Diễm cười cười, cảm thấy vô cùng hoang đường – muốn bắt được kẻ trộm trước thì thợ săn hắn phải tạo điều kiện thuân lợi trước đã.

Tiện tay đặt thư quyển xuống bàn lùn, toàn bộ tinh thần của Mạnh Diễm cũng được xốc dậy – ăn no rồi bố trí bẫy thôi.

Rời khỏi ghế quý phi, đi qua bên cạnh Lê Sinh, Mạnh Diễm bỡn cợt, “Thấy tiểu tử kia chịu đủ kinh hách có phải là rất thoải mái không?”

“Ách?” Lê Sinh sửng sốt, không hiểu nổi ẩn ý của chủ tử là gì.

“Ngày mai bắt đầu, ngươi tiếp nhận việc ở Đao tử tượng phô chuyện đi, chú ý bên trong có tên nào hay động chân động chân với hài tử không.”

“Gia muốn ta phòng ngừahài tử bị thiến bị kẻ khác đánh chết?”

“Đương nhiên. Những hài tử đã qua thủ thuật còn sống chưa kịp kiếm ngân lượng cho ta đã bị giết chết, không phải tổn thất lớn rồi sao?!” Hừ! Thâm hụt sinh ý cũng không ai nói, hắn cũng không phải kẻ coi tiền như rác! “Nguyên nhân chết được viết trong dánh sách này có cả nghìn kiểu. Hừ, ta bất chấp chuyện gì xảy ra, nhưng một đám chân chó dám dương oai sau lưng ta thì không thể tha thứ được!”

Đá văng cửa thư phòng, vẻ mặt Mạnh Diễm băng lãnh tức giận. Tìm ra căn nguyên, hóa ra là đều là cái tên lão vương chết tiệt kia đánh hài tử, bằng không… làm sao hắn lại hồ đồ thêm sai lầm mà cưỡng gian tiểu tử kia!

Mẹ nó!… Hắn nghiến răng rủa thầm.

Mà càng thêm tứ giận chính là – để giải sầu, hắn lại đến đây tìm tiểu tử kia. Rốt cuộc là cái quỷ gì thế này?

***

“Ngươi còn không đứng dậy?” Mạnh Diễm thu lại vẻ mặt tàn nhẫn. Thắp sáng ngọn nến trong phòng lên, xoay người nhìn tiểu tử kia, lại phát hiện nó không có động tĩnh nào.

Hắn bực mình đến trước mặt nó, vươn tay chọc chọc đầu nó. Thân thể mềm nhũn của Kiều Bảo Nhi động đậy, trượt xuống ván cửa.

Mạnh Diễm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy tiểu tử suýt chút nữa là đập đầu xuống đất, thầm giật mình. Khuôn mặt nho nhỏ trong lòng bàn tay hắn nóng rực, nhanh chóng lan vào lòng hắn.

Ôm lấy thân thể mềm nhũn, hắn hô to với bên ngoài, “Lê Sinh!”

Bóng người đang dần đi xa chợt quay đầu lại, hỏi, “Gia còn có gì phân phó?”

“Ngươi…” Sửng sốt, Mạnh Diễm hơi cúi đầu, hai tay ôm chặt sức nặng mềm mại trong lòng, cau chặt mày, nói cũng chưa nói đã chạy vào sau bình phong.

Nhạy cảm phát hiện bất thường, Lê Sinh khom lưng cầm lấy bàn đồ ăn trên mặt đất lên, đứng dậy rời khỏi, tiện tay kéo cửa. Đi ra xa, y ngoái đầu nhìn lại thoáng nhìn, khóe miệng gợi lên chút hứng thú.

Trong nội thất, Mạnh Diễm cố gắng cho tiểu tử kia uống nước, cử chỉ thô lỗ nóng nảy.

“Ngô… ực ực…” Khôi phục một chút ý thức, Kiều Bảo Nhi cố gắng đẩy đẩy cái thứ cưng rắn trên ngực, nước tràn ra khóe miệng làm y phục thấm ướt. Lạnh quá!

“Khụ khụ…” Nó ho sặc sụa, hai tay hữu khí vô lực mà giãy dụa.

Mạnh Diễm bắt chặt gáy nó, thô lỗ cởi y sam. Tiểu tử run rẩy loạn xạ, đôi mắt mở lớn kinh hoảng, hô lớn, “Đừng…”

“Đừng lắm chuyện.” Hắn mò lấy cái khăn trong chậu nước mà vắt mạnh, chà lau thân thể đơn bạc gầy yếu, cố gắng hạ sốt cho nó.

Cảm giác mát lạnh tập trung trên lưng, càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo trong cơ thể.

“Lạnh quá…” Kiều Bảo Nhi đẩy đẩy cằm chủ tử ra, đầu chôn vào hõm vai hắn, không ngừng thở dốc.

Khí tức nóng hầm hập phất qua gáy, Mạnh Diễm dần dần ngừng động tác chà lau lai, giật mình, rốt cuộc ý thức được mình đang làm cái gì…

Tẹp! Ném khăn lau vào chậu nước, nhớ lại vừa nãy còn phân phó trù tử nấu cháo… Hắn mà phải đi hầu hạ tiểu tử này?

Thân thể tựa trên đùi hắn như cái hỏa lò nhỏ, nóng rực. Đột nhiên, hắn hoang mang bối rối – Tiểu tử này cũng không phải Phù Dung ốm sắp chết năm ấy, không cần quan tâm đến sống chết của nó!

Kiều Bảo Nhi nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang bồng bềnh giữa ranh giới của thanh tỉnh và hôn mê, mặc cho chủ tử tùy ý đặt nằm lên tháp, lập tức cuộn mình lại như con tôm, hai chân gập chặt lại.

Mạnh Diễm ngồi bên mép giường, chộp lấy mắt cá chân phải nó, lấy bình nhỏ ra, bôi dược lên vết thương sắp sửa thối rữa.

“Chân sẽ không tốt…” Âm thanh âm ách lẩm bẩm ủy khuất. Kiều Bảo Nhi không rõ chủ tử vì sao còn muốn hại nó. Chui vào bị nhục, trong lòng dâng lên cảm giác chán ghét nhưng lại ngạnh lại trong cổ, không thể nói nói lên lời.

Mạnh Diễm xé một phần y sam của nó, quấn quanh vết thương ở cổ chân, mi tâm nhíu lại, lát sau đã thắt nút lại.

“Nếu chân cứ thế mà bị phế, ngươi cứ bò mà đi.” Giận dữ vì nó có lòng muốn phản bội. Tiểu tử này có thân phận thấp hèn, nội tâm nó rõ ràng còn đê tiện hơn thế.

Đứng dậy, Mạnh Diễm cầm xiêm y ném trả lại cho nó, ra lệnh, “Ta đã sai người đưa đồ ăn đến đây, nếu ngươi không ăn hết, cẩn thật ta lột da ngươi!” Uy hiếp xong, hắn không còn lòng dạ nào ở lại nữa. Bên trong phòng từ lâu đã nhiễm khí tức của tiểu tử kia, dường như nơi này không còn sạch sẽ nữa. Chán ghét, không thèm quay đầu lại, lập tức rời khỏi.

Nghe rầm! một tiếng, Kiều Bảo Nhi lặng yên dịch chuyển thân thể, dựa vào mép giường, sắc mặt dần dần trắng bệch, đưa tay đẩy ghế ra, nước trong chậu bắn tung lên vài giọt. Nó hạ mắt xuống, không nhìn, mà cũng không muốn nhìn. Nước này cũng không thể mang đi thân thể đã ô uế…

***********************

Kiều Bảo Nhi ngủ đêm tại phòng chủ tử, việc này nhanh chóng truyền đến tai mọi người.

Nghiêm tổng quản sáng sớm đã chờ Kiều Bảo Nhi trong trù phòng, ngữ khí vừa chua ngoa vừa cay nghiệt, “Chậc chậc, nhìn xem người nào tới này, thật đúng giờ quá.”

Gã ngoảnh mặt nhìn trù tử còn đang bận làm cơm, “Các ngươi làm nhanh lên, chủ tử chúng ta trong phòng đói bụng a. Gia đã phân phó, ba bữa phải đúng giờ, sau giờ ngọ phải đưa điểm tâm, trà bánh lên, đêm phải có thêm bữa khuya nữa.

“Chậc chậc… Trù tử, bây giờ ngươi không cần phải lén lút phần cơm lại cho tiểu Bảo Nhi nữa rồi. Nó chỉ cần tiếp tục làm ấm giường cho chủ tử là muốn gì được đó. Ta thấy không lâu nữa chúng ta sẽ phải gọi nó một tiếng ‘tiểu gia’ đó.”

(gia: ông chủ; tiểu gia: ông chủ nhỏ :D)

Choeng! Muôi lớn gõ mạnh vào vung, trong lòng trù tử phát hỏa, nhưng không cách nào phản bác.

Kiều Bảo Nhi cúi đầu đi qua, vội vội vàng vàng mang đồ ăn lên. Khi nó quay đầu lại, đôi mắt trong trẻo nhìn trù tử đại thúc, như đang nói, ‘ta cũng là thân bất do kỷ’(không được tự mình làm chủ).

Nguyên Kế lẩm bẩm, “Sư phụ coi thường người như thế…” Y tận mắt nhìn thấy tiểu Bảo Nhi chờ trong phòng chủ tử; có thể nghĩ, tiểu Bảo Nhi sợ chịu khổ, không tiếc bán đứng chính mình.

“Làm người thì đừng có kiếm đồng tiền dơ bẩn. Nếu người thân mà biết chuyện, còn có thể an lòng sao?!” Nguyên Kế lại nói nhỏ một câu.

Kiều Bảo Nhi biến sắc, lập tức đi như chạy khỏi trù phòng.

“Hừ, các ngươi nhìn đi, nó sẽ lại làm bộ làm tịch đó. Qua khoảng thời gian nữa, coi chừng nó còn sai bảo chúng ta là việc cũng không phải làm chuyện lạ đâu.”

***

Tiểu Cẩu Tử thấy người đi qua, lập tức chui ra khỏi lùm cây, ngăn Kiều Bảo Nhi lại.

“Mắt ngươi trợn lớn vậy làm gì? Gặp quỷ chắc?!”

Kiều Bảo Nhi hai tay đều bận bưng bữa sáng, quay khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch qua.

Hừ! Tiểu Cẩu Tử bĩu môi, hết nhìn đông lại nhìn tây, thấy quanh đó không có một ai, yên tâm hỏi, “mấy ngày nay ngươi đều ngủ trong phòng chủ tử, có thấy cái gì có thể cầm được không?”

“Không có.” Nó khó chịu nói, “Đồ vật trong phòng chỉ có thư họa và bình hoa, mà mấy thứ đó không ách nào giấu được.”

“Úc…” Vẻ mặt Tiểu Cẩu Tử thất vọng, “Ngươi khônggạt ta?”

Kiều Bảo Nhi lắc đầu.

Tiểu Cẩu Tử hồ nghi nhìn nó, hừ hừ nói, “Ta không tin. Cả ngày ngươi đều hầu hạ bên cạnh chủ tử, đừng nói với ta là ngươi không có cơ hội tìm kiếm mấy thứ đáng giá trong phòng chủ tử, hoặc là không thấy ngân lượng hay ngân phiếu chủ tử cất chỗ nào.”

Tiểu Bảo Nhi mím môi, dừng trước chủ lâu, dường như nó đang thấy một cái nhà giam, giam giữa một phàn bản chất mà người ta không muốn người khác biết.

Chủ tử muốn nó ăn, dọn dẹp, hầu hạ; nó luôn nơm nớp lo sợ mà vượt qua cuộc sống ban ngày; đến đêm, nó lại trốn trong góc, ngủ cũng không dám ngủ, chỉ sợ âm thanh cửa phòng mở ra, sợ bóng đen đến gần. Cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng.

Nó thu lại ánh mắt, đôi mắt mờ mịt nhìn giai hào (món ăn ngon) trên khay, vị giác đã mất, không cảm giác được bất cứ tư vị gì nữa.

“Tiểu Cẩu Tử, trả tiểu thạch đầu lại cho ta, được không…?” Nó ngẩng đầu, đáy mắt đầy ý cầu xin.

“Mơ tưởng! Ngươi không lấy thứ gì đến trao đổi, ta sẽ ném tiểu thạch đầu vào đốngphân, bán cho Lâm lão bá thu phân.”

Kiều Bảo Nhi hoảng hốt hô, “Không! Không được! Ngươi đừng ném tiểu thạch đầu, ta sẽ lấy… Nhất định sẽ lấy cái gì đó đến trao đổi với ngươi!”

Tiểu Cẩu Tử nhếch miệng cười cười, “Chờ lấy được thì ngươi phải mang tới phòng cho ta. Dù sao lúc nào chủ tử ngủ say, không phải ngươi là người biết rõ nhất sao?!” Ngữ khí châm chọc vừa dứt, Tiểu Cẩu Tử nhón tay lấy một miếng thịt nhét vào miệng, vừa đi vừa nghênh ngang hát, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Kiều Bảo Nhi khập khiễng trờ về ***g giam đang cầm tù mình.

Thân ảnh nhỏ gầy rơi vào một đôi mắt khác. Dương liễu rậm rạp che lấp con đường mòn; Mạnh Diễm cũng vờ như chưa thấy việc gì, tâm trạng rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.