CHƯƠNG 13
Đi tới ưng ***, Kiều Bảo Nhi mở to đôi mắt trong suốt nhìn ngó xung quanh rực rỡ màu sắc, ngó nghiêng cái ***g chim trên đỉnh đầu, thấy có một miếng vải đen che lại, còn lại có thể thấy rõ bên trong ***g có một con chim năm màu rực rỡ hoa lệ chói mắt.
Nó không biết con chim đó là gì, chỉ biết tiếng hót của nó rất dễ nghe, từ trong ***g bay ra như muốn thoát khỏi ***g, có vẻ như con chim này cũng rất mong chờ tự do.
“Con chim này có thể giương bay rất cao sao…” Nhãn thần tối sầm lại, nó ngây ngốc đứng lại hỏi.
Mạnh Diễm đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm cái ***g sơn vàng, bên trong thả dế, tỉ mỉ nhìn ngắm thân thể, danh sắc, phân biệt tiếng gáy, cẩn thận lựa chọn.
“Lão bản, dế của ngươi cũng chỉ có thân màu xanh, ba đoạn rực rỡ bao quanh?”
Người này tương đối biết phân biệt dế tốt xấu, lão bản không dám khinh thường, lập tức tiến lên, mặt mày rạng rỡ , “Gia, nhãn lực ngài thật tốt, mấy con dế của ta làm ngài chướng mắt rồi. Xin ngài đợi một chút, ta đi lấy tử hoàng đến đây.”
[9: Một trong những loại dế tốt nhất của Ninh Dương. Theo lịch sử trấn Ninh Dương (vùng Sơn Đông – TQ) thì dế của cửa hàng trong trấn này liên tục được tiến vua, với dế có đặc điểm: chủng loại nhiều (màu xanh, vàng, tím đỏ, đen, trắng), chất lượng tốt, hung hăng, đã đấu là đấu đến cùng, thiện đấu. Trong đó có các loại dế: dế đen răng xanh, cánh xanh, đầu cứng thân xanh, màu xanh hổ phách, đầu đen vàng đỏ, vàng tím (là loại anh vương gia cần đây) là được ghi vào cổ phổ (danh sách từ xưa) vì quý giá.]
“A, ngươi thu vào tay rồi?”
“Đương nhiên, nhiều lần qua tay mới đến được đây a.”
Mạnh Diễm cười cười, tâm tình rất vui mừng.
Tử hoàng là loài vua trong loài, từng xuất hiện tại vùng hoàng châu, quan viên châu huyện muốn nịnh bợ triều đình nên đưa vào trong cung, trong dân gian rất hiếm thấy, lão bản nếu không phải có đường ngang ngõ tắt chắc chắn không lấy được thứ này.
Bởi đấu dế được tổ chức vào mùa thu, lúc ban đầu cũng là từ hương dã truyền đến thành thị, tính chất hiếu chiến, lâu dần tụ tập lại thành chưởng trung tướng quân, cung nữ trong cung cũng rất thích nuôi thành sủng vật, đơn giản là vị tiếng gáy của nó rất dễ nghe.
Thứ ấy làm người ta nói chuyện say sưa, càng lúc càng có nhiều đại thần trong triều lệnh cho thê thiếp quỳ trên đất, lấy việc đấu dế để làm vui lòng khách quý. Hắn cũng từng tham dự một trận đấu thế này, nuôi dưỡng chưởng trung đấu sĩ sất trá đình diêm (đại loại là loại dế hung hăng, gáy to), nghìn vàng không đổi (vô cùng quý giá). Nhưng khi hắn đưa tặng cho hoàng đế vốn yêu thích thanh sắc khuyển mã, không ngờ lại giành được nhân duyên cho Phù Dung.
A, hắn mê muội đến mất cả ý chí… Nghĩ đến thật châm chọc.
Giây lát, lão bản từ trong nội thất mang đến một vại bùn, nói, “Gia, tử hoàng cho ngài đây, ngài đến nhìn thử xem.”
“Ân.”
Chớp mắt, vẻ mặt Mạnh Diễm đã đổi khác, chăm chú nhìn tử hoàng vô cùng hiếm thấy, căn cứ theo kì hạn là khoảng tháng mười mới xuất hiện; nhìn sợi râu trên đầu rất dài, bụng, hai bên sườn, đùi và răng đều có một màu thuần nhất, tiếng kêu thanh thúy nhưng vẫn có tiếng khàn khàn đặc trưng, dế trong vại bùn này đúng là danh phẩm.
Hắn cười mỉm, cực kỳ thoả mãn.”Lão bản, ngươi nói giá đi.”
“Hắc hắc… Gia cho nó có giá bao nhiêu thì xin cho tiểu nhân bấy nhiêu.” Lão bản cũng biết đối phương có lai lịch không nhỏ, ngoài miệng xưng hô một tiếng ‘gia’ là để tránh cho người ta chú ý.
“Ta sẽ theo quy củ cũ cho ngươi.” Mạnh Diễm ra tay hào phóng, từ trong người đưa một tấm ngân phiếu nhét vào tay lão bản. “Nếu không hài lòng thì cứ nói.”
“Gia là khách quen, giá cả ngài đưa ra không phải là ít.” Vẻ mặt mang tiếu ý, lão bản cúc cung cúi người như chó giữ nhà.
Cầm lấy vại bùn, Mạnh Diễm mở miệng gọi, “Tiểu tử.”
Kiều Bảo Nhi bỗng nhiên hoàn hồn, lập tức bước lên trước, nhận lấy đồ vật trong tay chủ tử.
“Cầm cẩn thận.”
“Vâng, được a.” Kiều Bảo Nhi đánh giá vại bùn, không dám khinh thường, ôm trước ngực như đang ôm trân bảo.
Bỗng nhiên, Mạnh Diễm liếc thấy có một cái hang nước nhỏ dưới giá, dưới đám bèo nước lớp lớp, có một con rùa nhỏ nhô đầu ra. Nhất thời, chủ ý xấu xa lại nổi lên, hắn phân phó, “Lão bản, bắt con rùa lại cho ta.”
“Ách, ngài muốn nuôi?” Lão bản rất kinh ngạc, người tới vốn là người chơi dế, cũng không mua gì khác ngoài côn trùng.
“Ta muốn để nó vào ao sen trong viện, chắc chắn rất vui mắt.”
“Như vậy a…” Sau cơn sửng sốt, lão bản lập tức ngồi xổm xuống, mò lấy con rùa đã rụt đầu vào, hồi lâu sau, hết nhìn đông tới ngó tay cũng không tìm ra thứ thích hợp để đặt con rùa vào.
“Cứ đưa nô tài của ta cầm được rồi.”
“A, được không ạ? Rùa cũng sẽ cắn người a.”
Kiều Bảo Nhi không đợi chủ tử đáp lại, đưa tay ôm lấy con rùa lão bản đưa đến trước ngực, cũng coi nó như bảo bối mà che chở. Nó ngẩng đầu nhìn chủ tử, chờ phân phó tiếp theo.
“Giữ lấy con rùa trong ngực ngươi cho tốt, nếu làm mất, ngươi cũng khỏi có bạn luôn.” Lại bắt đầu châm biếm, tiểu tử kia cũng là rùa.
“Rùa là cho ta nuôi sao?” Hai mắt Kiều Bảo Nhi sáng ngời, trong nội tâm thầm ước ao có một sủng vật (aka thú kưng) có thể thuộc về chính mình.
Nó sợ chó, nhất là chó hay cắn người, cũng rất sợ chủ tử (coi chủ tử như… chó???!!!>_