CHƯƠNG 15
Lén lút nhìn xung quanh, Kiều Bảo Nhi đến cửa thư phòng, trái tim thình thịch thình thịch! đầy kinh hoàng.
Chủ tử mặc dù không ở đây nhưng nó vẫn sợ muốn chết.
Một tay mang theo túi gấm, một tay sờ sờ phía sau, đẩy nhẹ cửa phòng ra, thân thể nhoáng lên, nó lảo đảo lẻn vào trong thư phòng. Lo lắng kéo túi gấm rơi cách đó không xa, nó nhanh chóng đóng cửa lại, chân tay mềm nhũn mang theo túi đi ra sau tấm màn sơn thủy, cẩn thận tránh giá gỗ, vội vội vàng vàng tìm kiếm rương gỗ theo rí nhớ.
Lúc tìm được, cả người nó đã đẫm mồ hôi, ngay cả trái tim cũng như đổ mồ hôi.
Xác định rằng khóa vẫn chưa cài, Kiều Bảo Nhi dùng hết khí lực nhấc, thả lại một đống kim nguyên bảo vào trong, chỉ để lại một thỏi trong người. Nó lập tức khép rương lại, không dám thèm muốn thứ thuộc về chủ tử.
Cầm theo túi gấm, nó chui ra ngoài tấm màn sơn thủy, thừa dịp chủ tử ra ngoài mà lén lút trả lại kim nguyển bảo về chỗ cũ.
Trong lòng bỗng nhiên thấy kiên định, Kiều Bảo Nhi ra khỏi thư phòng, đưa tay lau mồ hôi trên mặt, một thỏi kim nguyên bảo thoáng chốc rơi ra khỏi túi, lộc cộc lăn trên hành lang.
“A!” Nó kinh hãi, vội vàng tiến lên, chợt ngẩn ra, hai chân cứng ngắc.
Lê Sinh khom lưng nhặt lên một thỏi kim nguyên bảo, diện vô biểu tình chìa thỏi kim nguyên bảo ra.
“Của ngươi?”
Kiều Bảo Nhi mặt như xanh như tàu lá mà lắc đầu, nhưng rồi lại lập tức gật đầu, “Là của ta, nó là của ta.”
“Ân, lấy đi, đừng làm rơi nữa.” Lê Sinh liếc liếc mắt nhìn thư phòng, hỏi, “Gia ở trong đó?”
“Không.” Kiều Bảo Nhi lấy lại kim nguyên bảo nhét vào túi, sợ Lê Sinh hiểu lầm, nó giải thích, “Kim nguyên bảo này là phần thưởng của chủ tử.”
Lê Sinh cười cười với nó, trấn an nói, “Ngươi yên tâm, ta không hoài nghi lời ngươi nói.” Lát sau, y liền xoay người rời đi.
Trong lòng thấy nghi ngờ chính là – trong tay tiểu nô tài là túi gấm mà không phải là khăn lau; gia không ở trong đó, tiểu nô tài như nó vào thư phòng làm gì?
***********************
Sắp tới chạng vạng, Mạnh Diễm mang theo hơi men đầy người và một cái hũ nhỏ nhốt châu chấuhồi phủ.
Tục ngữ nói: binh bất yếm trá. Hắn muốn mệnh tiểu tử kia, đương nhiên sẽ không tiếc chút thủ đoạn nho nhỏ mà đùa giỡn.
Bởi vì loại tử hoàng rất ít, nếu không tốn ít thời gian thì thật không thể thắng được. Bất quá hắn tìm khắp các cửa hàng bán dế trong cả khu vực Phan lâu, rốt cuộc cũng tìm được một con có bề ngoài và màu sắc có thể làm giả châu chấu.
Đã chuẩn bị đâu vào đấy, hắn không tin tiểu tử kia có thể đánh thắng hắn được nữa!
Hừ nhẹ, Mạnh Diễm hồn nhiên không phát giác trong đầu mình đều là tiểu tử kia, thậm chí còn đang nghĩ xem giờ này nó đang làm gì…
******************
Kiều Bảo Nhi làm việc trong trù phòng, giúp Nguyên Kế đổ nước và cách việc vặt khác.
Mu bàn tay phải mơ hồ đau, năm ngón không được linh hoạt, có lẽ là do làm việc quá sức, nhất là cả ngày nay nó phải quét tước chà lau cả chủ lâu lẫn sân trong. Nghiêm tổng quản thấy nó bên giếng, thuận tay giao lương bổng do trướng phòng kết toán cho nó, đồng thời cũng giễu cợt quan hệ giữa nó và chủ tử, bỏi vì có quan hệ đó nên nó không bị khấu trừ lương bổng.
Đổ nước vào lu, vài giọt nước bắn lên làm ướt xiêm y nó. Đặt thùng gỗ xuống, nó cúi đầu nhìn lòng bàn tay có hơi thô ráp của mình, thấy trên đó chằng chịt đường ngang dọc.
Đường số mệnh như bụi gai, cong cong kéo dài đến một điểm rồi phân thành hai nhánh, dài ngắn không giống nhau.
Thấp thỏm bất an, nó sợ cái mạng nhỏ của mình rơi vào tay chủ tử sẽ bị bóp chết.
“Tiểu Bảo Nhi, tay ngươi làm sao vậy a?” Nguyên Kế hỏi.
“Không có gì.” Nó rầu rĩ lẩm bẩm, “Ta đến phòng tắm đun nước.”
Quay đầu lại nhìn trù tử đại thúc, cả người đầy mồ hôi, nó nhớ lại trước đây trù tử đại thúc đã gánh thay cho nó không ít việc là lại thấy dấy lên cảm kích trong lòng.
Mở ***g hấp nhìn há cảo có vài phần quen thuộc, Nguyên Kế theo sư phụ học trù nghệ (nấu ăn), bất luận là hình thức hay hương vị cũng đều giống.
Đóng nắp ***g lại, Nguyên Kế tiến lên, “Ngươi đừng đi vội, chuyện lần trước sư phụ nói với ngươi, ngươi quyết định thế nào?”
Kiều Bảo Nhi lặng lẽ không nói gì, cúi đầu, nó định trao đổi với Tiểu Cẩu Tử để lấy lại tiểu thạch đầu, tuy rất muốn rời khỏi đây, nhưng… nếu chủ tử phái người truy tiềm, nhất định sẽ liên lụy đến trù tử đại thúc.
Nó do dự, bởi vẫn còn rất nhiều vấn đề cần giải quyết.
Bàn tay no nhỏ không tự chủ mà nắm chặt túi. Hôm nay nó đã nhận được lương bổng, có thể nuôi một phần gia đình; ngân lượng này làm nó thấy yên tâm thoải mái, là công sức do nó nỗ lực kiếm được.
Nghĩ đến đa nương mong đợi, các đệ muội đều vây quanh nó tươi cười, nó nghĩ đến lúc mình hồi hương mà không phải lén lút vụng trộm không dám nhận ai.
Đột nhiên, một tiếng gọi vụt qua trong đầu – “Đừng đi…”
Bỗng nhiên thở không nổi, nó đưa tay đẩy Nguyên Kế ra, không nói gì mà vụt chạy khỏi trù phòng.
Nguyên Kế ngây ngốc đứng bên la hoảng, “Làm gì vậy a, muốn rời khỏi thì phải nói chứ, sư phụ đã chuẩn bị xong hết rồi a!”
**********************
Nghiêng người dựa vào cửa phòng tắm, đôi mắt ngà ngà say nhìn bóng lưng gầy yếu trước bếp đun. Đột nhiên, ánh lửa như hun đỏ khuôn mặt nhìn nghiêng. Hắn lặng im, có vẻ cô tịch.
Nhíu mày, tức tốc xóa đi biểu hiện giả dối đập vào mắt ─ tiểu tử kia không phải Phù Dung; chỉ là một tên yêm cẩu tùy thời sẽ cắn ngược lại chủ tử; là con mồi mà hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay, là thứ mà hắn có thể đánh cược thắng thua!
A! Vài tên phó dong lục tục đi qua; vô luận là lúc đến trù phòng dùng bữa hay là lúc muốn đi tắm rửa, bọn họ luôn luôn tránh được bao xa thì tránh bất xa dáng dấp âm trầm của chủ tử.
Kiều Bảo Nhi hồn nhiên không biết nhãn thần hung ác đang giám thị mình từ phía sau. Nó ngồi trên ghế đẩu thêm củi vào, xung quanh nó đã nóng rực cả lên, xương cốt tê dại chậm rãi cảm thấy đau đau.
Nhẹ nhàng xoa xoa, rụt lui thân thể. Một lúc lâu sau, đợi đến lúc nước gần sôi, nó đứng dậy quay đầu lại, lập tức bị dọa sợ. “Ngài… Đã trở về.”
Mạnh Diễm không mở miệng, chậm rãi bước tới trước mặt nó, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nho nhỏ giả vờ kinh hoàng, thấy thế nào cũng không nhìn ra nửa bóng dáng của Phù Dung.
Tuấn nhan tiến sát đến cổ nó, ngửi ngửi mùi mồ hôi nồng nồng, đường nhìn hạ dần xuống, nhìn chằm cằm vào cổ áo nó, đưa tay cởi cúc cài, lộ ra xương quai xanh gồ lên.
Một giọt mồ hôi từ cổ chảy xuống, theo đường mạch máu chảy vào xiêm y. Kiều Bảo Nhi không dám nhúc nhích, chỉ có trái tim đập như nổi trống, tiến thẳng vào màng nghĩ nó.
“Ngươi nên học cách làm sao để hầu hạ ta.” Ngữ khí ngả ngớn, Mạnh Diễm không nhịn được bật cười.
Kiều Bảo Nhi cứng đờ, như lâm đại địch, muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Thu hồi lại dáng vẻ tươi cười, Mạnh Diễm than nhẹ bên tai nó, “Không có bạn, ra ngoài thật buồn chán.”
Đôi mắt trợn tròn, thoáng nhìn một phần gương mặt chủ tử bị những sợi tóc che lấp, nhẹ nhàng cọ cọ dụi dụi vào nó, Kiều Bảo Nhi xoay người hít vào một hơi, mùi rượu nồng nặc ngấm vào tim phổi.
Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp dán lên lưng mình, chậm rãi dao động; đầu ngón tay sờ đến chỗ nào, thân thể nó đều tràn ngập cảnh giác, sắc mặt dần dần trắng bệch, thấp giọng nói, “Đừng…”
Mạnh Diễm không để ý tới, hai tay bỗng xé, tiểu tử kia lập tức đánh lên vai hắn.
Khuôn mặt nhăn nhó, đè nén cái mũi phát đau…
Mạnh Diễm dùng tay ước lượng tấm lưng thon gầy, bả vai gầy còm, thân thể dệp dệp hệt như thân hình Phù Dung khi được mười tuổi; tuy ốm yếu nhưng rất xinh xắn, vậy mà khi đó lại suýt chết.
Kí ức và hiện thức thoáng chốc thay phiên nhau lướt qua đầu hắn. Mạnh Diễm ôm chặt thân thể trong lòng, nói lời thật lòng, “Tiểu tử, đừng cắn ngược lại ta.”
Kiều Bảo Nhi buồn bã nói không nên lời, chỉ có thể phản bác trong lòng, ‘Ta không có…’
************************
Mưa đêm lất phất, mưa phùn ngoài cửa bay bay.
Bên trong phòng, trong màn trướng hiện lên hình ảnh hai thân thể quấn vào nhau, chốc chốc lại truyền ra tiếng nức nở cùng với tiếng nam nhân gấp thở dốc.
Mạnh Diễm nắm chặt thắt lưng tiểu tử, dục vọng liên tục thẳng tiến, xâm lăng thân thể nóng hừng hực lại chặt chẽ, mang đến cực hạn hưởng thụ.
Kiều Bảo Nhi như miếng giẻ rách mặc cho chủ tử va chạm ở nơi riêng tư, nửa người dưới tê dại, lục phủ ngũ tạng như muốn vọt ra khỏi cổ họng; tay che miệng, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn.
Thật lâu sau, Mạnh Diễm ôm tiểu tử vào lòng, trên môi tràn ra tiếng thở dài nhẹ nhõm, tán thưởng hôn lên mặt nó.
Quay mặt đi, Kiều Bảo Nhi đợi chủ tử xoay người rồi sẽ bỏ qua cho nó.
Được một lúc, thấy không hề có động tĩnh gì nữa, dư vị của rượu phà nhẹ qua tai, sức nặng đè ép trên người làm nó có cảm tưởng như bị bị đè đến vụn nát. Nó đẩy nhẹ tay, ý như chống cự, cố gắng đẩy ***g ngực ẩm ướt đầy mồ hôi kia ra.
Mạnh Diễm nhéo nhéo tay nó, ép chặt lại bên tai, cảnh cáo, “Đừng lộn xộn.”
“Thả… Bỏ…” Kiều Bảo Nhi rầu rĩ nói từng từ rời rạc.
“Không thả.” Hắn nhắm mắt lại, chuyên chế không cho phép nó phá hỏng dư vị sau khi phát tiết.
Nghe thấy hơi thở không đều của tiểu tử, Mạnh Diễm nghiêng người đổi lại vị trí, ôm lấy nó vào lòng, than nhẹ, “Ta vốn chướng mắt đám hoa nhai liễu hạng (gái làng chơi), hoàn phì yến sấu* (người đẹp muôn màu muôn vẻ) gì gì đó cũng đều không làm người ta dậy nổi chút hăng hái.”
(hoàn phì yến sấu – 环肥燕瘦: Hoàn phì: chỉ Dương Ngọc Hoàn, người đẹp nổi tiếng của triều Đường với thân hình đẫy đà (đừng hiểu nhầm, đó là tiêu chuẩn của vẻ đẹp thời đó ^^). Yến sầu: chỉ Triệu Phi Yến, người đẹp với kĩ năng nhảy múa điêu luyện, và dĩ nhiên là… gầy – cũng là tiêu chuẩn cái đẹp thời đó thui)
Kiều Bảo Nhi khẽ run lên, cảm nhận được bàn tay chủ tử đang đặt trên thắt lưng nó bỗng kiềm chặt, như muốn bóp chặt trái tim nó, làm người ta khó mà bỏ qua ý tứ trong lời hắn nói.
“Hoa nhai liễu hạng… là nơi nào?”
“Là nơi nam nhân tìm vui, đời này ngươi không có hội nếm thử đâu.” Dừng một chút, hắn trào phúng, “Không phải ngươi thiếu mất một miếng thịt sao?!”
Lời nói từ sau lưng đâm vào lòng nó, tước đoạt tôn nghiêm vốn đã không còn lành lặn của nó. Thân thể co lại như con tôm, muốn thoát khỏi độ ấm phía sau.
Môi Mạnh Diễm dán bên tai nó, hung ác chất vấn, “Ngoại trừ ta ra, ngươi còn bị ai chơi đùa nữa?”
Oanh! Cả người Kiều Bảo Nhi chấn động như bị sét đánh, đôi mắt mở to nhớ lại hình ảnh ngăn ngủi bị khi dễ trước kia –
Đại thúc say rượu đánh nó, khi nó chạy trốn đến chỗ tối tăm, có một nam nhân xa lạ cũng vì say rượu mà bắt ép nó…
Lắc đầu gạt bỏ cuộc gặp gỡ khủng khiếp đêm đó, chôn chặt nó vào góc tối tăm nhất trong tâm hồn, dần dần quên đi; chỉ lưu lại một miếng tiểu thạch đầu đẹp đẽ làm bạn với nó vô số đêm, đạo quang do nó phát ra đã làm nguôi ngoai ý muốn về nhà của nó.
“Sao không nói gì?” Mạnh Diễm khẽ cắn vành tai nó, muốn kích thích.
Kiều Bảo Nhi run run môi, do dự một lát mới miễn cưỡng nói, “Ta đã quên rồi.”
Mạnh Diễm bỗng nhiên im lặng, giây tiếp theo liền thẹn quá hóa giận đẩy nó ra. Tiểu tử này vốn chính là thứ bị người ta đùa bỡn, chỉ cần có lợi là có thể nắm được rồi.
Cắn răng, hắn cố đè nén xung động muốn bóp chết nó.
Kiều Bảo Nhi di chuyển đến cạnh giường, sờ sờ tìm kiếm xiêm y trên đệm, đợi đến khi nó quơ được bố liêu (vải vóc) quen thuộc liền khoác hờ lên người.
Cẩn cẩn thận thận rời khỏi chủ tử, đợi đến tận nửa đêm, xác định rằng chủ tử đã ngủ say, có thể nghe được hít thở đều đều, nó mới lặng yên quay đầu lại, mơ hồ có thể thấy được nằm nghiêng người, chỉ ngủ với một tư thế duy nhất.
Nó nắm chặt xiêm y, lén lút nhấc màn trướng lên rồi bò xuống giường.
Vô cùng hoảng sợ, nó vội vàng mặc lại xiêm y, quơ tay mò dưới giường, bỗng nhiên cũng chạm được vào một vật lạnh léo, hình như là một cái lọ gì đó.
Không dám lấy bất cứ đồ vật gì của chủ tử, chốc lát sau lại đụng đến cẩm đoạn (vải gấm), nó vội vàng ôm vào ngực, nhưng lại lo lắng liếc về phía màn trướng, xác định chủ tử vẫn ngủ say như cũ.
Nó bước lùi dần, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi sương phòng.
Trên giường, Mạnh Diễm chậm rãi mở mắt, lập tức xốc đệm chăn lên, cũng đứng dây xem xem tiểu tử kia giở trò quỷ gì.
*********************
Kiều Bảo Nhi dầm mưa, lần mò đi đến chỗ Tiểu Cẩu Tử, đứng trước cửa phòng, len lén đẩy cửa đi vào.
“Tiểu Cẩu Tử.” Nó thấp giọng gọi.
Tiểu Cẩu Tử đang ngủ nhưng nghe tiếng, lập tức giật mình tỉnh giấc. “Tiểu Bảo Nhi?”
“Là ta.”
Tiểu Cẩu Tử nhảy vội xuống sàng, cáu kỉnh tức giận, đè thấp giọng quát, “Giờ ngươi mới đến, thường ngày cũng là ngủ chết phải không!”
“Ta cầm kim nguyên bảo đến trao đổi tiểu thạch đầu với ngươi.” Nó lấy túi gấm ra, nói rõ, “Đây là chủ tử cho ta, ngươi nhanh trả tiểu thạch đầu cho ta, ta phải về phòng ngay.”
Tiểu Cẩu Tử đột lấy túi gấm, nhanh nhẹn thắp sáng nến trong phòng. Một thỏi kim nguyên bảo lóe sáng, nhưng vô pháp thỏa mãn lòng tham của nó.
Khóe miệng nhếch thành nụ cười nhạt, xoay người cất kim nguyên bảo xuống dưới gối dầu, tới y quỹ lấy một bao dược ra giao cho tiểu Bảo Nhi.
“Này, cầm lấy bao dược này. Đêm mai ngươi bỏ dược này vào vãn thiện (bữa tối) của chủ tử. Chủ tử ăn vào sẽ mê man trong nửa canh giờ (aka một tiếng). Đến lúc đó, ta sẽ đến tìm ngươi.”
“Ngươi… Muốn làm gì?” Khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên trắng bệch, mồ hôi lạnh hòa vào nước mưa còn đọng trên người chảy ròng ròng, tâm càng lúc càng hoảng, cảm giác bất an mãnh liệt trào lên.
“Tiểu Cẩu Tử, ngươi đừng có không biết đủ. Một thỏi kim nguyên bảo này đã đủ cho ngươi có cuộc sống tốt hơn rồi, ngươi muốn đi thì cứ đi đi, vì sao còn bắt ta phải hạ dược?!”
Tiểu Cẩu Tử bất mãn, “Hừ, ngươi cho là một thỏi kim nguyên bảo này có thể sống sung sướng được bao lâu? Không phải ngươi cho rằng ta ngu ngốc đến mức sống sung sướng ít lâu rồi lưu lạc đầu đường xó chợ làm một tên khất (ăn xin) cái đó chứ?”
Y hung hăng chọc chọc cái đầu ngu xuẩn của tiểu Bảo Nhi, “Nếu ngươi không có gan trộm gì thì ta chỉ có thể nghĩ ra biện pháp hạ dược để giải quyết. Thứ đáng giá sẽ do ta đích thân tìm, chính tay ta lấy.
“Chờ đến lúc ta rời khỏi đây, ngươi vui vẻ bán đứng ta thế nào cũng mặc kệ. Dù sao khi vật đó nằm trong tay ra rồi, ta sẽ chạy đến nơi xa nhất tránh khỏi sóng gió ở đây; sau này sẽ mua cả một tòa trạch tử , mua ruộng đất, làm đại gia, cả đời ăn ngon mặc ấm. Đến lúc ta xem thử kẻ nào dám coi thường ta!”
“Tiểu Cẩu Tử, trộm đồ sẽ bị người ta coi thường… Ta không dám hạ dược, nếu ta hạ dược cũng sẽ phạm tội như ngươi. Ta không thể!” Nó cao giọng cự tuyệt, nhất thời làm Tiểu Cẩu Tử tức giận.
Túm chặt áo nó, Tiểu Cẩu Tử bất chấp tất cả đã nhét gói thuốc vào vạt áo tiểu Bảo Nhi, ngoài miệng mắng, “Ngươi thực sự là ngu muốn chết! Ngươi chỉ cần nói người hạ dược là ta thì sự tình sẽ được phủi đi sạch sẽ, không phải sợ gì nữa cả.” Nổi giận đùng đùng, y túm tiểu Bảo Nhi, lại đẩy nó ra khỏi phòng.
“Ngươi mau về đi. Muốn lấy lại tiểu thạch đầu thì phải làm theo lời ta!”
Cửa phòng đóng lại, Tiểu Cẩu Tử lập tức khóa lại.
“Ngươi mở cửa ra…” Kiều Bảo Nhi ở ngoài đập mạnh, đè thấp giọng gọi, “Mau trả lại nó cho ta, trả lại cho ta…”
Tâm trạng vừa tức vừa vội; Tiểu Cẩu Tử đã lật lọng! Kiều Bảo Nhi ảo não đánh lên cửa, cả người trượt dọc xuống cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào giữa hai chân, rầu rĩ nói, “Trả tiểu thạch đầu lại cho ta… Ngươi đã nói sẽ trả cho ta… Trả lại cho ta…”
*******************
Một tiếng nhỏ vụn nghẹn ngào từ khúc quanh truyền đến tai, sắc mặt Mạnh Diễm càng lúc càng âm trầm, trừng Lê Sinh bên cạnh, chợt nhảy ra ngoài hành lang, lặng yên vô tức rời khỏi.
Lê Sinh theo sau.
Động tĩnh vừa rồi trong phòng, hai người họ nghe được rõ ràng. Đi một đoạn ngắn, Lê Sinh tiến lên, đi song song với chủ tử, bỏ qua hết các phép tắc. “Gia theo ta thấy, tiểu nô tài của ngài không quen ngủ trong phòng ngài, bằng không sẽ không nhân lúc ban đêm mà chạy lại về phòng gia nhân.”
Phực! Thần kinh đã bị chòng ghẹo chợt đứt đoạn, Mạnh Diễm gầm lên, “Câm miệng.”
“Thuộc hạ còn có việc xin chỉ thị, tạm thời không thể câm miệng.” Lê Sinh tiếp tục động thổ trên đầu thái tuế, “Gia, thuộc hạ muốn đưa tiểu nô tài về phòng ngủ.” Y bồi thêm câu chót, “Để tránh bị kẻ khác tiếp tục khi dễ.”
Mạnh Diễm liếc y, cười lạnh, “Ngươi dám?”
Lê Sinh trả lời rành mạch, “Ngài đồng ý thì ta có gan.”
“Hừ, ta đợi đến lúc tiểu tử kia hạ dược, ngươi phụ trách tóm tên yêm cẩu dám chạy.”Hạ mệnh lệnh, Mạnh Diễm quăng người lại phía sau.
Trở lại trong phòng, nhanh chóng cởi y bào, lau lau mái tóc ẩm ướt rồi nằm thẳng lên giường, chợp mắt.
Một lát sau, Kiều Bảo Nhi như du hồn, ngơ ngẩn trở về phòng.
Đôi mắt ngập nước nhìn quanh nội thất, nó do dự, không biết có nên nói thật cho chủ tử biết hết hay không… Nhưng nếu vạn nhất Tiểu Cẩu Tử liều chết không tiếp thu, thậm chí còn cắn ngược lại nó… Hách! Chủ tử nhất định sẽ giẫm nát tay nó, đánh gãy chân nó.
Cả người bỗng lạnh đến phát run, huyết sắc trên mặt dần biến mất, Kiều Bảo Nhi mềm nhũn cả người trượt xuống cạnh cửa, không chịu nổi ủy khuất và chuyện rắc rối này nữa.
“Ta ghét các ngươi… Tiểu Cẩu Tử đáng ghét…
“Cũng ghét cả chủ tử… thật đáng ghét…”
Lời nỉ non trầm thấp vang lên trong ban đêm vắng vẻ, đâm xuyên qua bình chướng, chậm rãi rơi vào trong đầu; từng câu từng chữ lởn vởn vài lần, phút chốc hóa thành lưỡi dao sắc bén cắt vào mỗi dây thần kinh của hắn. Nháy mắt, máu cuồn cuộn chạy ngược, như bài sơn đảo hải mà đánh về phía lòng tự tôn kiêu ngạo của hắn –
Hai mắt Mạnh Diễm không chớp, tim đập nhanh và loạn nhịp hồi lâu, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ – tiểu tử kia ghét hắn?
Hắn bị tiểu tử kia đáng ghét… Bỗng nhiên thở mạnh, nhiệt huyết toàn thân sôi trào!
Đáng chết! Cái tên vừa hèn kém vừa đê tiện kia đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?!
*******************************
Cả đêm không ngủ, Mạnh Diễm trừng mắt nhìn tiểu tử co quắp bên cạnh, đè xuống cơn tức giận trong lòng, hắn vén chăn ra, xuống giường chỉnh trang.
Không kinh động đến tiểu tử đã ngủ quên kia, Mạnh Diễm tới trước cái tủ nhỏ tìm kiếm đồ vật của tiểu tử. Trong ngăn kéo chỉ có mấy bộ xiêm y để thay đổi hàng ngày, trong túi là lương bổng, cũng không thấy kim nguyên bảo nào nữa, không biết nó đã giấu đi đâu.
Nhanh chóng kiểm tra y phục ẩm ướt mà tiểu tử thay đêm qua, mi tâm nhăn lại, lập tức thả lại y phục về ghế dựa, quay đầu nhìn giường, xác định chắc chắn dược vật đang ở trên người tiểu tử kia.
Có phải vì căm ghét hắn mà nó có ý định hại hắn không… Mạnh Diễm không tự chủ được mà đi đến gần, trong mắt như có luồng hỏa diễm muốn thiêu đốt sự tồn tại của nó. Rõ ràng đây là kẻ làm người ta căm ghét, đê tiện, lại không hề có giá trị!
Không quăng nổi phiền não ra được, hắn để tay lên ngực tự hỏi” vì sao lại chú ý như vậy…
Híp mắt nhìn, Mạnh Diễm cúi người, dần dần ép sát vào gương mặt tái nhợt của tiểu tử, môi hắn cảnh cáo sát bên vành tai xinh xắn, “Đừng hại ta… Bằng không, ngươi chết chắc!”
****************************
Cả ngày, Kiều Bảo Nhi đều thấp thỏm không yên, như người mất hồn mất vía. Càng gần vãn thiện, trong lòng nó càng hoảng hốt. Nên làm gì bây giờ…
Chốc chốc lại lén nhìn sắc mặt âm lãnh của chủ tử, im lặng khác với khi trước của chủ tử càng làm tăng thêm cảm giác áp bách cho nó.
Bàn tay nho nhỏ thò vào trong túi, lấy ra ít đậu để xuống bàn trà, bất an. Kiều Bảo Nhi vốn không phát hiện chủ tử đã đánh tráo tử hoàng. Đóng hộp lại, đứng dậy bỏ lại trên bàn bát tiên, trong lòng đầy ưu phiền, từ lâu đã mất đi hứng thú với trò chơi.
Mạnh Diễm lấy một cây đũa trúc vót mỏng chọc chọc vào đất, đùa giỡn với con dế, không để mẫy trò hề của các nô tài có chân khác (aka phản bội/không trung thành) vào mắt.
Mưa phùn ngoài cửa sổ vẫn dai dẳng, dư quang nơi khóe mắt thoáng nhìn thấy tiểu tử kia đóng khung cửa sổ được điêu khắc tinh xảo lại. Bên trong tối dần, mơ hồ có chút u ám.
“Tiểu tử, đốt đèn lên.”
Kiều Bảo Nhi phải mất đến một lúc mới phản ứng, “Vâng.”
Mạnh Diễm lấy dế và châu chấu đặt vào trong hộp, chủ tớ hai người với hai tâm tư khác nhau, cách nhau gần trong gang tấc, nhìn đối phương.
Trong hộp, châu chấu vốn chỉ ăn cỏ không hề có ý chí chiến đấu; đối mặt với con dế đang tới gần, nó chỉ chạy vòng quanh hộp mà tránh né; như bị dồn đến đường cùng, nó lập tức nhảy ra khỏi hộp.
Kiều Bảo Nhi không phát hiện, thấy khóe miệng chủ tử dần dần nhếch lên.
Mạnh Diễm đưa cái hộp đến trước mắt tiểu tử, cười lạnh, “Tử hoàng không chiến mà chạy, mạng của ngươi là của ta.”
Hách! Giật mình một cái, nó vội vã cúi đầu, thấy trong hộp chỉ còn một con dế duy nhất, không phải tử hoàng…
“Sao có thể…”
Mạnh Diễm nhướng mày thưởng thức bộ mặt không còn chút máu của nó, hai môi run lẩy bẩy. Hắn tàn nhẫn nhắc nhở, “Ngươi thua.”
“Không đâu, vừa rồi ta không thấy rõ.” Kiều Bảo Nhi lập tức cúi người xuống, không ngừng tìm kiếm, hoang mang hoảng hốt cầm lấy cái hộp đặt trên ghế cổ bằng gỗ lim, mở ra, nhưng không thấy tung tích tử hoàng đâu.
Nội tâm quýnh lên, nó kinh hô, “Tử hoàng không thấy nữa.”
“Không thấy coi như xong.”
Mạnh Diễm ngồi xuống ghế dựa, không thèm quan tâm con châu chấu kia đã nhảy đến chỗ nào. Nhấc khăn bàn lên, lấy tay nhéo nhéo tiểu tử, hô lớn, “Lại đây!”
Kiều Bảo Nhi đột nhiên đụng vào trước ngực chủ tử, chớp mắt đã cắn phải đầu lưỡi. “Úc… Đau quá.”
Hai chân Mạnh Diễm kẹp chặt thân hình nhỏ gầy, giam cầm nó. Cúi người nâng cằm nó lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế nhăn nhíu.
“Tiểu tử, đêm nay ăn cái gì?”
Kiều Bảo Nhi trợn trừng mắt, ấp úng đáp lời, “Trù tử đại thúc có… canh, còn có cá hấp, rau cải…”
“Ân. Mang hết các món của bữa tối lại đây.”
Mạnh Diễm nắm lấy cằm nó, ép sát vào dưới khố, đồng thời ra lệnh, “Lấy lòng ta.” Ý đồ muốn làm nhục tiểu tử rất rõ ràng
A! Khuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trắng bệch, lúng túng cự tuyệt, “Không…”
Mạnh Diễm ngoài cười nhưng trong không cười, vén y bào lên, cười lạnh, “Ngươi cũng không phải chưa thấy qua, đã bị ta thượng vài lần, giờ chỉ là đổi chút phương thức chơi đùa thôi mà.”
Ngữ khí hung ác, siết chặt cằm nó, cầm cự vật to lớn nhét thẳng vào miệng nó.
Hai tay đẩy loạn chủ tử ra, muốn tránh khỏi kiềm chế. Nó căm ghét hành vi ghê tởm kì quái này của chủ tử.
Mạnh Diễm cúi người cảnh cáo, “Tiểu tử, đừng cắn ta.” Hai tay ép chặt khuôn mặt đỏ bừng của nó, độc ác lay động trước sau. Viền mắt ướt át của tiểu tử kia bức ra vài giọt nước, nước mắt lưng tròng, rất đáng thương.
Dục vọng chật căng trừu tống trong khoang miệng mềm mại ướt át, tiếng nức nở đứt quãng quanh quẩn bên tai, như loại thuốc thôi tình, trong đầu hắn dần quên đi ác ý ban đầu. Mạnh Diễm nặng nhọc thở ra, hưởng thụ sung sướng lúc này.
“Ô…” Bàn tay nhỏ bé níu lấy bàn tay cứng như sắt. Bị người chế trụ, nó không giãy dụa vô ích nữa, cũng không hiểu tại sao chủ tử bỗng dưng lại khi dễ nó…
Một lúc lâu sau, ngạnh vật trong cổ họng nó phóng ra dịch thể nóng bỏng. Cằm bị nâng lên, nó bị bắt ép phải nuốt dịch thể tanh nồng.
Mạnh Diễm nhìn đôi môi tươi đẹp khẽ khép mở của nó còn có dịch thể bạch trọc tràn ra chảy xuống, đầu ngón tay cũng bị dính một ít, tới tới lui lui chơi đùa trên môi nó, nội tâm không thấy chút thỏa mãn nào. Tiểu tử kia dù căm ghét hắn nhưng vẫn không dám phản kháng.
Nếu… dùng ngân lượng, lợi ích đến thỏa mãn tiểu tử tham lam kia, đổi lấy sự ngoan ngoãn hầu hạ bên người cũng không phải là không được.
Bỗng nhiên nghĩ nghĩ này nảy sinh trong đầu làm hắn nảy sinh cảm giác không muốn lột da tiểu tử này nữa.
“Bây giờ ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng?”
“Không muốn…” Nó chỉ cần chủ tử buông tha cho nó. Nó chỉ càn chạy trốn khỏi người này!
“Giả mù sa mưa.” Mạnh Diễm hừ lạnh, lập tức buông ra kiềm chế.
Đứng dậy gom lại y bào, quay đầu liếc nhìn tiểu tử đang ngã rạp dưới đất, hắn hạ lệnh, “Đừng ngu ngốc mà thất thần nữa, mau mang vãn thiện vào trong phòng. Ta đi lấy thứ ngươi muốn.”
Cửa phòng lại mở, bên trong rơi vào vắng vẻ.
Kiều Bảo Nhi chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt mờ sương ngón nhìn cửa phòng, thì thào lẩm bẩm, “Ta không muốn ngân lượng… cũng không muốn mang vãn thiện đế đây. Các ngươi chỉ biết bức ta…” Uế khí dâng lên đến tận cổ, “Ọe –”
Bất ngờ không kịp đề phòng, nó cúi gập người nôn đến thất điên bát đảo, cả nước chua trong bụng cũng nôn ra, vừa nôn vừa ho sặc sụa không ngừng.
Lát sau, nó che miệng, sợ đến lúc chủ tử về sẽ thấy nó làm dơ hết cả phòng.
Sắc mặt trắng bệch, Kiều Bảo Nhi lập tức bò lên, chạy vào nội thất, cầm lấy y phục đêm qua mà chà lau uế vật trên đất.
Vội vội vàng vàng mở cửa phòng, chạy tới bên cạnh giếng định giặt sạch xiêm y. Dầm mưa, cả người nó lạnh đến phát run. Lần thứ hai chạy về phòng lau lại những uế vật còn sót lại trên mặt đất.
Một bao dược vật bất ngờ rơi xuống đất. Trong nháy mắt đó, Kiều Bảo Nhi ngừng động tác chà lau, cúi người nhặt bao dược lên, trong đầu không ngừng vang lên lời uy hiếp của Tiểu Cẩu Tử, “… Ngươi bỏ dược này vào vãn thiện của chủ tử. Chủ tử ăn vào sẽ mê man trong nửa canh giờ. Đến lúc đó, ta sẽ đến tìm ngươi.”
“Đừng tới tìm ta… Ngươi chỉ biết nói dối lừa gạt ta… Ngươi không chịu trả tiểu thạch đầu cho ta… Các ngươi đều xấu xa…”
Nó ghét Tiểu Cẩu Tử, cũng ghét cả chủ tử. Nó sẽ không hạ dược… nhất định sẽ bị chủ tử đánh chết, bóp chết như một con kiến…
Suy sụp cúi đầu, hoang mang lo sợ, nó ngã quỵ trên mặt đất, không biết nên làm thế nào cho phải.
“Lạnh quá…” Hàm răng va vào nhau lanh canh, như con chim sợ cành cong mà quay đầu nhìn khắp phòng – ngoài kia có phải có một thân ảnh quen thuộc đang đến gần hay không…
Cực kì sợ hãi, không còn đường trốn… Nó căm ghét bị ép buộc… Thà cho chó ăn như khi trước còn hơn là hầu hạ chủ tử… Bàn tay phát run đưa lên, cầm bao dược nhét vào miệng, cắn xé lớp giấy bao ngoài, nuốt toàn bộ thuốc bột trong đó xuống, từ từ từng chút đắng chát rơi vào bụng.
Cố nén cảm giác buồn nôn, nó ôm chặt bộ y phục ẩm ướt trốn trong góc tối âm u, cả người run rẩy, khép chặt hai mắt, cả người co ro lại trong góc, hy vọng rằng từ nay về sau có thể ngủ mãi không tỉnh thì thật tốt biết bao…