CHƯƠNG 18
Bát mâm dường như vĩnh viễn đều không rửa xong, một thùng thấy đáy, thùng khác đầy chén bát dính dầu mỡ lại tới, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng giục của trù tử hoặc nha hoàn bưng trà đưa nước, may mà động tác của nó khá nhanh nhẹn, một lát sau là ứng phó được ngay.
Làm việc mấy ngày, Kiều Bảo Nhi rốt cục hiểu ra Noãn Xuân các là nơi gia môn (đàn ông) có tiền là có đến tìm vui. Nó ngồi trong góc trù phong, thỉnh thoảng lại nghe được các trù tử bàn luận trong các có cô nương nào xinh đẹp, vị đại gia nào tán tài mê muội ai…
Được vài lần, nha hoàn liền sai nó lên giúp rót rượu, bưng thứ ăn tới sương phòng các cô nương hoặc hoa thính . Nó thấy các nam nhân ôm ôm ấp ấp các cô nương, vừa sờ vừa hôn… Bọn nha hoàn tựa hồ nhìn lâu thành quen, nhưng nó vẫn không được tự nhiên.
[14: Các kĩ nữ thường không có phòng riêng nên không tiếp khách trong phòng, chỉ tiếp khách ở những phòng được chỉ định sẵn. Khách càng quý thì càng được ở phòng sang và đương nhiên là được… người đẹp hơn ‘hầu hạ’. Trường hợp tiếp khách trong phòng (như thường thấy trong… phim) thật ra khá hiếm, thường là những danh kĩ có tiếng mới có phòng riêng, và người được tiếp ở đây cũng phải có thân phận kha khá, hoặc là khách quen của những người này (mờ đã là khách quen của danh kĩ thì thường… không giàu cũng sang =..=) ]
Tránh né sắc mắt tục tĩu *** ô của nam nhân, nó bỗng nhiên nhớ lại lời đả thương người khi trước, “Ngươi đã cho ai chơi đùa?”
Trái tim như nghẹn lại, đau đớn; trong mắt kẻ có tiền, đùa bỡn và khi dễ chỉ như trò vui thôi ư?
Đã từng có người thưởng cho nó ngân lượng để đùa bỡn độc ác, coi nó như chó mà đối đãi, cho rằng nó không tự trọng…
“Khi dễ ta, vui lắm sao…” Nó thì thào nói nhỏ, nghĩ hoàn cảnh của nó không phải giống với các cô nương ở đây lắm sao? Vì nghèo khổ mà bị bán đi, phải kiếm tiền nuôi gia đình mà sống tạm. Kẻ có tiền sao có hiểu người nghèo khổ cực như thế nào.
Đã biết tư vị bị người coi thường, những ánh mắt, khuôn mặt coi thường khinh bỉ như những lưỡi dao sắc bén đả thương người, nhưng có mấy người chịu nhìn nó như nhìn một con người?
Cúi đầu rửa chén, nó an tĩnh như một cái bóng, dễ dàng làm cho người ta quên đi sự tồn tại của thân hình gầy gò bé nhỏ như nó.
Khác với hoàn cảnh ngày xưa, ngày đêm điên đảo, nó dần dần thích ứng. Ăn ở đều ở đây, ma ma Noãn Xuân các an bài một gian phòng cho nó, thấy nó có quá ít xiêm y, cũng không có giày, bà còn vui vẻ cho nó hai đôi giày, hai bộ xiêm y giữ ấm.
Người ở đây đối xử với nó cũng khá thân thiện, biết nó lưu lạc đầu đường đến đây rửa chén chạy việc vặt, cũng không hỏi tại sao.
Chạng vạng mỗi ngày, công việc bận rộn nhất trong hơn một canh giờ; lúc gần đến hừng đông, nó liền thu dọn trù phòng, cũng lấy thêm củi gạo mắm muối, xong nồi chảo gì cũng chuẩn bị thỏa đáng; quét dọn lau chùi, rửa sạch bụi bặm rác rưởi, để tránh bị coi là vô dụng mà đuổi nó ra ngoài.
Muốn nuôi gia đình, dù đến tận hừng đông nó mới được về phòng nghỉ ngơi nhưng nó cũng không sợ khổ.
Vẻ mặt mệt mỏi, nó cuộn mình trên giường, thân thể mơ hồ đau nhức. Không lâu sau, thể lực đã tiêu hao hết, nó chìm vào hắc ám vô tận.
Ánh sáng mơ hồ chiếu qua cửa sổ, rọi vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt; theo thời gian trôi qua, dần dần lặng yên xua đi màn đêm u tối.
Cửa im lặng mở ra – đôi mắt tham lam nhìn xuyên vào người trên giường. “Chậc chậc…” Đám công tử phát ra tiếng “chậc chậc…” không tốt, thèm nhỏ dãi, theo dõi tạp công mới tới Noãn Xuân các.
Bọn chúng châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ ─
“Tên này còn nhỏ hơn cả tên lần trước nữa.”
“Không biết tư vị chơi đùa thế nào nhỉ?”
“Hắc, còn phải nói sao.”
“Chúng ta chỉ cần chuốc cho nó say, sẽ như lần trước… Ân uy cùng làm (vừ ra ân vừa phát uy), sau đó sẽ nhét cho chút ngân lượng, nó còn không ngoan ngoãn mà ngậm miệng.”
Hiện nay ngoại trừ mấy trù tử ngủ ở sát vách, mấy vị hoàn khố đệ tử bất học vô thuật (aka con nhà giàu không học hành không nghề nghiệp) len lén khép cửa lại, giả vờ như đang say rượu để tránh kẻ khác coi là kẻ trộm.
Chỉ chốc lát sau, bọn chúng đều ra vẻ dịu dàng hòa nhã, trong đầu chỉ nghĩ đên tạp công nhỏ gầy kia, chắc chắn tư vị khi chơi đùa còn sung sướng hơn cả cô nương trong lâu các này…
******************************
Mấy ngày liền tìm kiếm khắp thành bác và thành tây, tất cả các thực tứ và tửu lâu ở cả hai hướng này; Mạnh Diễm kiên nhẫn, đi tới đường phố thành nam, chú ý đến lâu bài (bảng hiệu các nhà) hoặc hoảng tử (bảng quảng cáo), mục tiêu kế tiếp chính là tìm đến Dương Ký thực tứ.
Xuống ngựa, vừa vào đến thực tứ đã thu hút tiếng hít khí bốn phía. Hắn giũ giũ áo choàng đầy bông tuyết, nhãn thần hung ác quét qua chưởng quỹ đang trắng cả mặt. Thế nào? Lời đồn đãi có liên quan đến hắn đã lan ra khắp thành, trở thành tiêu đề trà dư tửu hậu của mọi người rồi sao?
“Khách quan… Mời ngồi.” Dương Tam Điển thật vất vả mới thốt được lời từ trong cổ họng.
Mạnh Diễm híp mắt, thấy thái độ khác thường, đi thẳng đến trước quỹ thai, ánh mắt sắc bén tỉ mỉ quan sát ngũ quan chưởng quỹ.
“Ngươi có huynh đệ sao?”
“Ách…” Trái tim như vọt thẳng lên cổ họng. Trước cái nhìn chằm chằm của đối phương, Dương Tam Điển gật đầu.
“Hắn ở đâu?”
Dương Tam Điển lắc đầu.
Mạnh Diễm hỏi lại một lần, “Hắn ở đâu?”
“Khách quan, ngài tới uống trà hay là dùng bữa a?” Dương Tam Điển miễn cưỡng cười cười, đáp như không đáp.
Cơn giận nổi lên, Mạnh Diễm vươn tay bóp cổ đối phương, kéo đến trước mặt, nghiên răng hỏi từng chữ, “Nói! Hắn, ở, đâu?”
“Nha… Nha… A… Buông… Tay…” Dương Tam Điển mở lớn miệng nhưng chỉ phát ra được vài tiếng, cổ đã bị bóp đến tím tái, gã không ngừng giãy dụa, hai tay nắm lấy bàn tay rắn chắc của khách nhân, cố gắng vặn tay hắn ra.
Hai chân đạp a đạp, tiếp tục thế này, sẽ tắt thở mất…
“Cho ngươi cơ hội, ngươi không nói, muốn chết.” Mạnh Diễm nhướng mày thưởng thức ngũ quan vặn vẹo của chưởng quỹ.
Trong thực tứ, lần thứ hai truyền đến tiếng hít khí, giây tiếp theo, choang! một tiếng, tiểu nhị từ trù phòng đi ra, sợ đến mức trợn mắt há miệng.
Nhãn thần đầy sát ý của Mạnh Diễm phút chốc bắn về phía tiểu nhị, ra lệnh, “đầy sát ý nhãn thần trong nháy mắt bắn về phía hỏa kế, hạ lệnh nói, “Đừng đứng ngây ra đó, đi gọi tên họ Dương ra đây gặp ta.”
Tiểu nhị cứng người, lập tức xoay người chạy ào vào trù phòng, hoảng hốt gọi, “Không hay rồi, có người ăn cướp!”
“Ăn cướp?” Trù tử và Nguyên Kế nghe vậy, lập tức bỏ lại hất đồ vật trong tay, một trước một sau lao ra khỏi trù phòng, đột nhiên nhìn thấy thân ảnh bên cạnh quỹ thai, hai gười giật mình đứng chết trân tại chỗ, mắt không nháy nổi.
“Bị ta tóm được rồi, lão thử (con chuột).” Mạnh Diễm lạnh lùng cười, năm ngón dần buông ra, mặc Dương chưởng quỹ mềm nhũn cả người ngã xuống đất.
Trong thực tứ lập tức vang lên tiếng ho khan mãnh liệt.
Hỏa kế len lén nhô đầu ra nhìn, giây tiếp theo lại lập tức lùi về, cả người cứng còng trốn cạnh tường, trái tim đập loạn.
“Xong… Xong…” Nguyên Kế nhắm mắt lại, suy sụp quỳ xuống xuống đất.
Trù tử không nhúc nhích, như đã có chuẩn bị tâm lý, “Việc ta làm thì một mình ta gánh vác, Ngài đến tìm tiểu Bảo Nhi phải không?”
“Người đâu?”
“Nó đi rồi.”
Tức giận lan tràn, hắn gầm lên, “Giao người ra đây!”
“Ta không gạt ngài.” Hắn cũng không nói dối; chỉ có một lần duy nhất, là do lo tiểu Bảo Nhi được hắn mang ra ngoài sẽ lại mò về vương phủ chịu tội nên mới lừa nó.
“Nó thực sự đi rồi, sợ gây phiền phức cho ta.”
“Phiền phức…” Mạnh Diễm cầm lấy bàn tính trên quỹ thai, rắc!, bóp nát. Cơn bạo phát sắp sửa xông thẳng lên đỉnh đầu, hắn nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi không nên trộm đi tiểu tử của ta!”
Trù tử mặc dù kinh sợ với cơn tức giận của chủ tử nhưng vẫn thản nhiên đối mặt, “Ta không đành lòng nhìn nó bị người chà đạp, ngài không đối xử tử tế với nó.”
“Là ngươi mù mắt chó, tự tiện phá hủy cơ hội để ta đối xử tử tế với nó. Rốt cuộc ta lại nuôi một đám bất trung bất nghĩa!” Ánh mắt băng lãnh, lòng bàn tay mở ra, bàn tĩnh vỡ nát cùng những hạt châu lách cách rơi xuống.
Đột nhiên, hai ngón tay bắn ra, hạt châu trong bàn tính nháy mắt đã văng vào mắt trái trù tử. Thân hình cao to của hắn nhoáng lên, không ngừng run rẩy, cả người ngã vật xuống đất.
Máu, tràn ra đầy tay đầy mặt, chỉ trong chớp mắt mà y sam đã nhiễm đỏ. Trù tử đau đến không chịu nổi, ngất đi.
Nguyên Kế sợ đến dập mạnh đầu, cầu xin, “Tha mạng.”
Các thực khách thấy thế, tiếng hít khí vang lên, tiếng thét chói tai vang dội, mọi người đều nhao nhao rời khỏi ghế, chạy nhanh đến đại môn.
Ngoài thực tứ ồn ào xôn xao, đoàn người tụ tập chỉ trỏ.
Mặt Mạnh Diễm như phủ ba tầng sương lạnh. Lúc này, hy vọng của hắn hoàn toàn tan nát. Tiểu tử kia rời khỏi thực tứ rồi còn có thể đến đâu nữa?
Mi tâm nhăn nhíu, tức giận dần biến thành ưu phiền vô tận – rốt cuộc hắn phải đến đâu tìm đây…
Âm thầm tính toán bước tiếp theo, hắn xa vọng rằng tiểu tử kia cùng đường rồi sẽ hồi hương, để hắn có thể tìm được dễ dàng hơn. Vì cuộc tìm kiếm này mà đã trễ dự định của hắn, hiện giờ hắn phải đến tửu lâu đã được hẹn trước.
Xoay người ra khỏi thực tứ, đoàn người đều dạt ra nhường đường, nhìn bóng dáng hắn nhảy lên ngựa, nghênh ngang đi.
***********************
Noãn Xuân các.
Hôm nay là ngày may mắn. Tú bà mặt mày rạng rỡ nghênh đón một vị đại gia tán tài (giàu có) ─ Cao Hạo. Người này lai lịch không nhỏ, là phàn thân đái thích (có quan hệ hôn nhân/huyết thống) với hoàng thất, là lãng tử có tiếng.
Phía sau y có tùy tùng đứng chờ, vận chuyển một rương kim ngân châu bảo, nghe nói là để đặc biệt thưởng cho các cô nương mà y thấy vừa mắt.
Lại nghe nói, quý phủ của tán tài gia có nuôi một đám ca kỹ, mỹ quyến, mỗi người đều như hoa như ngọc trong thiên hạ, lai lịch đương nhiên không phải vạch trần; tán tài gia này thích lưu luyến bụi hoa, đây là việc mọi người đều biết.
“Chậc chậc…” Hai tiếng, đôi mắt hoa đào của Cao Hạo mang ý cười, lập tức dùng khiếu thẩm mỹ của mình nhìn – tú bà tuổi gần bốn mươi, phong vận do tồn (bộ dáng/sắc đẹp vẫn còn), chỉ tiếc… nàng đã là một đóa hoa héo tàn, kẻ khác không có hứng thú đến hái.
Ánh mắt thoáng nhìn, lãnh đạm lướt qua đại thính tráng lệ, hai bên trái phải đều có bậc thềm dài, thông lên bao sương trên tầng một hoặc hoa thính. Đối với bố cục của câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên) viện, tửu lâu, lầu các, y rõ như lòng bàn tay.
[15: Dạng ghế lô bây giờ; ngày đó thường là những bàn riêng biệt, cách khá xa nhau (nhưng không có vách ngăn giữa các bàn đâu nhá), ngồi trên tầng một (thực ra là tầng lửng), có thể nhìn xuống sảnh. Bàn chuyện làm ăn mà không… xxoo sau đó thì thường ngồi đây luôn cho tiện ^^]
“Ta bao hết hoa thính lầu ba. Ma ma đã chuẩn bị thỏa đáng chưa?”
“Đương nhiên, Cao gia phân phó, ta sao dám không nghe. Các cô nương đa chờ từ lâu rồi đó.” Người đến trước cần đón gió tẩy trần, chuẩn bị nước nóng, bên cạnh phải có mỹ nữ hầu hạ; đây đều là yêu cầu của tán tài gia.
“Tốt.” Cao Hạo nháy mắt một cái, tổng quản bên cạnh lập tức móc ngân lượng ra thưởng cho tú bà.
“Ha hả…” Nhìn một cái, tán tài gia hào phóng a. Tú bà vân vê thỏi ngân lượng trong tay, vẻ mặt vô cùng vui vẻ, eo xoay a xoay đưa người lên lầu hầu hạ.
Một đám mỹ nữ lập tức vây quanh vị tán tài gia, vừa nũng nịu vừa tươi cười tiếp đón.
Vài tên tùy tùng lui sang hai bên, đã quen mắt từ lâu. Chủ tử a, người gặp người thích, mặt người dạ thú… Không, nhân chi thường tình (chuyện bình thường của con người) thôi, người không phong lưu phí hoài tuổi trẻ… Đây là câu thường xuất hiện trên môi chủ tử.
Chỉ cần hai ba cái, Cao Hạo đã bị một đám mỹ nữ lột sạch sẽ, bộ dáng biếng nhác ung dung nằm trong dục dũng, xung quanh y, mỹ nữ như mây, khói nhẹ lượn lờ, giống như tiên cảnh chốn nhân gian mà hưởng thụ.
Một tấm bình phong cách trở, lời y bay ra ngoài bình phong sang quý –
*************************
“Ma ma, còn ở đó không?”
“Ta ở đây.” Đôi mắt bà liếc đến quản gia tán tài gia, càng nhìn cái bộ dáng thành thật này càng thấy thuận mắt.
“Ân, bà xuống lầu chờ đi, ta có hẹn người.”
“Cao gia hẹn vị thượng khách nào vậy?” Bà dỏng tai lên. Có thể người đó bà cũng biết.
“Mạnh vương gia.”
“Mạnh…” Tú bà trợn tròn mắt, thân thể lảo đảo lui về sau, đập vào tường.
Hôm nay là cái ngày vừa hỉ vừa trùng sát (ngày vừa may vừa xui) quái quỷ gì vậy? Một vị thần tài đến cửa, một vị hung thần ác sát ghé thăm…
Bà đứng nghiêm trước cửa, gió lạnh thổi qua, hồn cũng như bay đâu mất.
Hai hàm răng va vào nhau. Từ lâu đã nghe nói vị hung thần ác sát này mà đến tửu lâu thì chưa từng có chuyện tốt xảy ra. Mấy tháng trước, Mạnh vương gia không chỉ có làm mù mắt quy công của Túy Hương lâu còn triệu kĩ nữ tới qúy phủ, chẳng biết thế nào lại suýt chút nữa là giết chết xướng nhi đó.
“Lão thiên gia a!” Hai tay tú bà chắp lại trước ngực, làm động tác bái lạy trước cửa, cầu khẩn – vị hung thần kia tới đây đừng có nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đừng hủy nơi này như đã hủy Noãn Xuân các… Lão thiên gia nhất định phải phù hộ mọi người bình an a, A di đà phật…
Vẻ mặt nghiêm nghị, Mạnh Diễm khí thế bức nhân bước vào Noãn Xuân các.
Tiện tay cởi xuống áo choàng, ném cho tú bà ngoài cửa. “Thế nào, chưa thấy qua nam nhân?” Hắn trừng mắt nhìn tú bà đang trợn tròn cả hai mắt, ngữ khí lãnh liệt có thể đông cứng người ta thành băng trong nháy mắt.
“Thấy… đã thấy…” Nhưng chưa bao giờ bà gặp một nam nhân có khí thế bức người thế này.
“Ta tìm người.” Dứt lời, hắn hoàn toàn không thèm để kẻ nào vào mắt, thẳng đường đi lên.
Tú bà không dám hỏi gì, thân phận của người vừa tới đúng là khách quý của tán tài gia. Bỗng nhiên giật mình, bà cầm áo choàng, lập tức đuổi theo chỉ đường đi lên.
***********************
Kiều Bảo Nhi mơ hồ phát hiện có chuyện bất thường. Tối nay, các trù tử đều bận tối mày tối mặt, sơn trân hải vị lần lượt được bưng ra khỏi trù phòng, nha hoàn cũng hết người này đến người khác ra ra vào vào trù phòng, đương nhiên nó cũng nghe được ít tin tức.
“Tán tài gia thật xa hoa, chúng ta chỉ là bưng đồ ăn đưa nước uống mà cũng được lĩnh thưởng a.”
“A, thảo nào ma ma cũng đợi hầu hạ trong hoa phòng, chỉ sợ tối nay thượng khách không vui a.”
“Đúng vậy.”
Hai nha hoàn cười cười; một người bưng cầm bát trân (món ăn được chế biến từ tám loại chim quý), một người khác cầm bầu rượu; trước khi rời đi thấy trên bàn có vài món mỹ thực, đó là đồ của bao sương của khách nhân khác.
“Tiểu Bảo Nhi, lát nữa lại về rửa bát, tối nay chúng ta không đủ người, ngươi đến giúp bưng đồ ăn trước đi.”
“Nga, được.”
Nó đứng dậy, lau lau tay vào khăn, lập tức chạy đến bàn nhìn mộc bài (tấm bảng nhỏ bằng gỗ, ghi tên món ăn và nơi phải mang đến), biết mấy món mỹ thực nóng hổi này phải đưa đến bao sương trên lầu ba.
Nha hoàn lại nói, “Bưng thức ăn phải cẩn thận nha, canh nóng dễ phỏng tay lắm đó.”
Nó gật đầu nghe theo, “Được, ta sẽ chú ý.”
“Ngươi mang đồ ăn này lên cho khách nhân, phải chú ý gia môn cần thêm gì không, đừng sơ xuất.”
“Mấy đại gia ở Noãn Xuân này các mấy ngày, kiếm được không ít ngân lượng, lại cùng các cô nương uống rượu mua vui, có mấy chén hoàng thang lót bụng, một vài người rượu vào rồi là không hay đâu; nếu làm họ không hài lòng, hạ nhân chúng ta phải nhận lấy sự tức giận của gia môn đó. Tiểu Bảo Nhi, ngươi mới tới đây làm không lâu, mọi việc phải cẩn thận nha.”
“Nga, ta biết rồi.”
“Biết là là tốt rồi.” Nha hoàn cười cười, xem ra rất chiếu cố thiếu niên làm việc vặt mới tới này.
Kiều Bảo Nhi theo sau nha hoàn, tới cầu thang lầu ba, mỗi người đi theo đường riêng của mình.
Bưng một bát canh nóng lên bao sương, Kiều Bảo Nhi không biết ở cầu thang đi thông đến hoa phòng khác, chủ tử trước đây của nó đang ở bên trong.
***********************
Trong hoa phòng, Mạnh Diễm ăn mà không biết vị, đồ ăn thay đổi hết món này đến món khác, ăn hai ba miếng đã bảo người dọn đi; nhưng rượu thì cứ uống một ngụm lại thêm một ngụm. Hắn chống tay nâng cằm, híp mắt suy nghĩ, thấy tên lãng tử đối diện cứ trái ôm phải ấp, được người hầu hạ chu đáo thật.
Bên cạnh hắn có một cô nương dán lại, muốn đưa tay rót rượu, lại bị hắn hất ra. “Tránh ra.” Khẩu khí không chút khách khí thể hiện rõ tâm trạng hắn đang không tốt, không muốn ở chỗ này thêm nữa.
“Diễm, ngươi mất hứng, chê hoa nhi cô nương hầu hạ không chu toàn sao?”
Không nhịn được liếc các xướng nhi ở đây, Mạnh Diễm không thèm nể mặt mà hừ nhẹ, “Ta đến đây nói chuyện mua bán đất dưới quê, không phải đến tìm ngươi uống rượu mua vui.”
Cao Hạo lơ đễnh, há miệng nuốt quả nhỏ do một cô nương vừa đút tới, nhai a nhai, chậm rãi hỏi, “Mấy ngày nay ngươi đều bôn ba bên ngoài, không thấy phiền sao?”
Ngầm nghiến răng, hắn tức giận, “Ta tìm người.”
“Nga.” Cao Hạo giả vờ kinh ngạc, “Ngươi tìm ai?”
“Tiểu tử lạc đường.” Nhíu mày, càng buồn bực hơn.
“Chậc chậc…” Như xem kịch vui, khơi mào vô cùng hứng thú. Y đánh giá Mạnh Diễm nổi tiếng xấu bên ngoài, đồn đãi hắn chơi bời lêu lổng, là người vô tình.
Nhìn hắn không có vẻ gì là biết thương tiếc ngọc, há lại có thể không vô tình. “Vậy tiểu tử mà ngươi để trong lòng là ai thế?”
Mạnh Diễm nhướng nhướng mày, tức giận nói, “Không phải chuyện của ngươi. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, có đổi hay không?”
Đề cập đến chính sự, Cao Hạo lập tức đẩy cô nương ra, ngồi thẳng người lại, nghiêm mặt nói, “Ta không thiếu ngân lượng, nhưng thật ra lại thấy hứng thú với chuyện ngươi muốn chỗ đó làm gì?” Y đã tính toán rồi, thuế trưng thu được ở đó hàng năm cũng không bằng phần đất mà Mạnh Diễm lấy ra trao đổi; Luận giá trị, chắc chắn là hắn bị thiệt thòi.
“Ta muốn chỗ đó, đương nhiên là có tác dụng với ta.”
“Được, đừng nói chuyện trao đổi với ta. Ngươi muốn phần đất ở hương dã đó mà, sao ta lại đem mấy miếng ngân lượng từ thuế đó để vào mắt chứ. Tiện thể cho ngươi luôn.”
“Dứt khoát thế sao?”
“Đương nhiên. Hai người chúng ta có giao tình thế nào, nói chuyện tiền nong làm tổn thương cảm tình a. Nhưng nếu đến lúc nào đó ta bảo ta muốn cái gì, ngươi phải đáp ứng ta. Thế nào?”
“Nếu ngươi đã dứt khoát thế thì ta cũng không nhiều chuyện nữa. Thành giao.”
Hai người nâng chén, uống một hơi cạn sạch, rất ăn ý.
Cao Hạo tiếu lí tàng đao (nụ cười giấu dao/cười nham hiểm), “Chuyện sản quyền của địa tịch (giấy tờ về quyền sở hữu đất) thì ngươi cứ phái Lê Sinh đến phủ ta mà lấy.” (có em chết :D)
“Được thôi.” Mạnh Diễm cười lạnh, nghĩ: Lê Sinh trêu chọc một kẻ đại phiền phức bên ngoài rồi. Hắn cảnh cáo, “Họ Cao, đừng cho là ta không biết chủ ý của ngươi.”
Cao Hạo đáp lễ, “Đây cũng không phải chuyện của ngươi, không phải sao?”
Hừ nhẹ, Mạnh Diễm vẫn tiếp tục uống rượu giải sầu, đường nhìn dời ra ngoài hoa thính, thấy bóng dáng nhỏ gầy đi vào phía bao sương đối diện; mờ mờ ảo ảo như tiểu tử kia…
Chợt rắc!, bóp nát chén rượu trong tay, chậm rãi quay đầu lại, cắn răng thầm bực mình – suy nghĩ cái quỷ gì thế này, uống rượu nhiều quá sinh ảo giác rồi sao…
***
Mấy đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm một tiểu thiếu niên bưng đồ ăn lên. Chúng nháy mắt với nhau, một gã công tử ca trong đó vươn tay ra, cầm lấy bàn tay băng lãnh nhỏ bé, “Tiểu ca, ngồi xuống bồi chúng ta uống rượu nào.”
Kiều Bảo Nhi ngây người, chưa kịp phản ứng thì giây tiếp theo đã bị người ấn ngồi xuống ghế tròn.
Trái phải vây quanh, dù người có chắp cánh cũng không thể bay.
“Ha hả…”
“Chậc chậc…”
Trương công tử và Lý công tử đều khoác tay lên vai tiểu thiếu niên, một người đẩy ly rượu đến, tên còn lại lập tức châm rượu, đôi mắt ánh lên chủ ý xấu xa, muốn chuốc cho người say khướt.
“Uống a, hôm nay lạnh, bồi chúng ta uống chén rượu, thân thể cũng ấm áp a.”
“Ta… Còn phải quay về trù phòng làm việc.” Kiều Bảo Nhi sợ hãi nhìn hai người bọn họ, lại nhìn quanh bàn tiệc, thấy các cô nương và các công tử ca khác đang liếc mắt đưa tình, trong bao sương tràn ngập khí tức *** mỹ.
Tiểu Hồng cô nương cười duyên nói, “Bọn họ thưởng cho ngươi uống rượu thì ngươi cứ uống đi. Việc trong trù phòng cứ bỏ đó đã, ma ma nếu biết bọn họ lưu ngươi lại thì ma ma cũng sẽ không tức giận đâu.” Khách nhân là cao nhất, các cô nương và nha hoàn trong lâu đều phải tận lực lừa kim chủ tới cửa.
“Ác.” Kiều Bảo Nhi không nghi ngờ nàng, nâng chen rượu lên, ực ực! mà nuốt vào mùi vị cay nồng.
Lát sau, mặt đỏ tới mang tai, thân thể cũng từ từ ấm áp hơn.
Nhìn một cái, bọn họ ánh mắt không tồi.
Tiểu thiếu niên mới tới, lại ở ngay trong Noãn Xuân các, dò xét nguyên nhân bên trong, bất quá chỉ là một thiếu niên lưu lạc đầu đường, khó trách nó gầy yếu đến thế. Nhưng bộ dáng gầy yếu này của nó lạ khơi mào tính khí hung ác của người khác – tùy tiện đùa bỡn, tư vị làm nhục nó chắc chắn còn làm người ta thư sướng hơn hẳn các cô nương nùng trang tươi đẹp.
Ý định chuốc cho tiểu thiếu niên này quá chén, Lâm công tử lại tiếp thêm một chén rượu, tâm tư bất lương mà dụ dỗ, “Đến, uống thêm một chén.”
Kiều Bảo Nhi rất do dự, nhãn tình cầu xin giúp đỡ nhìn các cô nương, lúng túng mở miệng nói nhỏ, “Ta… Ta không thể uống được, ta còn phải làm việc.” Nó còn rất nhiều chén bát phải rửa, vạn nhất nếu không đủ dùng…
Văn công tử cắt đứt cố kị của nó, “Bồi chúng ta uống vài chén rượu cũng không phải quá đáng, ngươi không cần lo lắng bị ma ma mắng, phía ma ma bên kia đã có chúng ta chống đỡ.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả.”
“Ta…”
Lý công tử bực mình đập bàn, quát lớn, “Bất quá chỉ là uống một chén rượu, đừng có rề rà nữa. Ít lắm chuyện đi, đây là rượu chúng ta thưởng cho ngươi, uống mau!”
Hát! Nó hoảng sợ.
Cô nương ngồi đối diện cười trêu, “Công tử đừng tức giận, tiểu Bảo Nhi thành thật, các công tử đừng làm người ta sợ na.”
Đồng bọn nháy mắt, Trương công tử lập tức đưa bầu rượu qua, vươn tay chế ngự gáy nó, trực tiếp rót thẳng vào cổ họng.
“Ngô…” Mùi rượu cay nồng làm miệng mũi khó chịu. Kiều Bảo Nhi giãy dụa, hươ hươ hai tay, òng ọc òng ọc! uống vào không ít.
“Ách…” Sắc mặt các cô nương đột biến, các công tử bỗng dưng thành người thô lỗ. Các nàng nhiều lần khuyên bảo, “Được rồi, các công tử bỏ qua cho nó đi.”
“Nó bất quá chỉ là người chạy việc lặt vặt kiêm rửa chén thôi, không hiểu chuyện đâu, công tử đừng trách nó.”
Lý công tử “Chậc chậc!” hai tiếng, cùng mấy người kia như đang xem kịch vui, “Người này quả thực rất non rất mềm, rất thú vị.”
Uống một bầu rượu xong, Kiều Bảo Nhi mềm nhũn cả chân ngã xuống đất, ho sặc đến mức mặt mũi đỏ bừng, khóe mắt ngân ngấn nước.
“Ta phải đi rửa chén.” Nó lảo đảo đến cạnh cửa, cố sức muốn mở cửa. Bất ngờ một bàn chân giơ lên đạp vào cửa. Nó cả kinh, ngẩng đầu lên, lúng tung năn nỉ, “Ta… phải đi rửa chén.”
Trương công tử cúi đầu nhìn, “Chậc chậc… Ngươi không cần phải đi đâu, lưu lại đây bồi chúng ta vui vẻ đi.”
Hách! Nó lắc lắc cái đầu choáng váng, hai tay nắm chặt lấy cánh cửa, cố sức muốn mở cửa chạy ra.
“Hắc…” Lý công tử nở nụ cười *** đãng, đứng dậy đá văng ghế, vươn tay cởi cúc áo, ý đồ bất lương rõ rành.
“Các ngươi muốn làm gì, ta phải đi rửa chén…”
“Sách, khỏi cần rửa, chúng ta muốn ngươi dùng miệng đến rửa lão nhị cho chúng ta!”
Xoát! Khuôn mặt nhỏ nhắn mất hết huyết sắc, đôi mắt trợn tròn nhìn gia môn từ từ xúm lại, “Đừng… Đừng…” Nó thất thanh hét lớn, “Không, muốn –”
Cũng không biết lấy đâu ra khí lực, hai tay Kiều Bảo Nhi giật mạnh cửa, nhưng chỉ nháy mắt, cửa đã bị đạp trở lại.
“A!” Thân thể nho nhỏ trượt xuống, bị người bên trong lôi vào. “Buông ─” Nó sợ đến hồn phi phách tán, hai tay giãy dụa, cào lên đất thành mười đường.
“Đừng giãy nữa.” Trương công tử đạp mạnh vào lưng nó, hai tên đồng bọn của gã lập tức chạy lại lột quần của nó.
Các cô nương thấy thế, sợ đến hoa dung thất sắc (biến sắc mặt), “Các ngươi… Các ngươi…”
Lý công tử quay đầu lại, cười nói, “Hắc, chúng ta chỉ là chơi đùa, không chết người được đâu.”
“Các ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn ngậm miệng lại, đứng bên mà nhìn.”
Văn công tử lập tức móc ra thoại nhi, chỉ huy đám bằng hữu bắt chặt mặt nó, cầm dục vọng đang bừng bừng ham muốn nhét vào miệng nó.
(thoại nhi (话儿): theo ý ta hiểu thì thế này nhá: cái từ ‘thoại’ nghĩa là ‘tốt’, còn từ ‘nhi’ (儿) có ai thấy nó giống cái gì không nào? Chú ý là chữ TQ là chữ tượng hình, không phải chữ tượng thanh như bên mình đâu nhá. Thế nên bi giờ mà ai chưa hiểu nữa thì… cứ lên gg, cop nguyên từ đó ra mà xem nhá)
“Úc, Trời ạ! Thật là thoải mái!”
“Nôn…” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt nước mũi tràn ra, trong bụng cuồn cuộn cảm giác buồn nôn; đôi tay nó bị hai nam nhân nắm chặt, phía sau nó vẫn còn một người.
“Ô…” Vô pháp giãy dụa, nó quỳ trên mặt đất, tùy ý nam nhân xâm lược.
Bất ngờ truyền ra một tiếng thét kinh hãi, “A, người này là yêm nhân!”
Văn công tử mắt điếc tai ngơ, vẫn còn đang hưởng thụ.
Môt tên khác chơi đùa hạ thể nó, như nhìn thấy thứ quái dị mà cười nhạo, “Hóa ra là yêm nhân a, hạ thân trơn nhắn thật, quả đúng là không phải người mà.”
“Cáp, cái thứ ti tiện này có chơi chết cũng không phải lo.”
“Tám phần mười là không được tuyển vào cung mới phải lưu lạc đầu đường thế này.”
Các cô nương đều choáng váng, cực kì kinh ngạc khi biết tiểu Bảo Nhi là yêm nhân.
“Nôn…” Cổ họng tràn đầy nước chua, chóp mũi đầy ngập mùi vị tinh tao của thân thể, nganh vật đang đâm vào thân sau… Nó đang bị xâm phạm… Không! Không hiểu tại sao người khác lại luôn khi dễ nó… Cảm xúc phẫn hận khi bị người người khác khi dễ, cười nhạo mà bạo phát, đột nhiên, nó hung hăng cắn mạnh –
“A a a ─ a ─” Bỗng nhiên truyền ra tiếng khóc thét thê lương.
Nam tử quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy hạ thể, cả người co giật vài cái, đau đến hôn mê.
Đột nhiên xảy ra chuyện, Lý công tử ở sau người nó túm lấy cổ yêm nhân, đập mạnh mặt nó xuống đất; đồng thời đồng bọn gã cũng tiến lên, giơ tay đánh bay nó vào tường.
Bình! Thân thể nho nhỏ rơi xuống đất.
Giận không đè xuống được, lại thêm một gã công tử khác nổi giận đùng đùng đá thêm một cái vào thân hình trên đất.
“Úc…” Kiều Bảo Nhi ôm bụng cuộn người lại, đau đến cả người run mạnh; giây tiếp theo, cả người nó bị người nắm cổ áo kéo lên, như miếng giẻ rách đong đưa lay động.
Nhìn miệng nó đầy máu. “Thật ghê tởm!” Lý công tử căm ghét buông ra, lực đạo hung mãnh giựt trụy tử (trang sức đeo bằng dây)trên cổ nó.
Kiều Bảo Nhi lảo đảo ngã xuống đất, thấy tiểu thạch đầu rơi cách đó không xa, nó thều thào hô, “Nó là của ta…” Vươn bàn tay run run, cố di chuyển thần thể về phía đó để lấy lại tiểu thạch đầu thuộc về mình.
Lúc này, các cô nương mới hoàn hồn lại, thét lên chói tai, “A ─ giết người ─ giết người a ─”
Sợ đến thất kinh, ba người chạy tới cửa, mở cửa bỏ chạy, trong đó có một tú hoa hài đá phải tiểu thạch đầu. Xọt! Tiểu thạch đầu lướt qua khe hở giữa các cột trên lan can hàng lang, rơi thẳng xuống lầu một.
Canh! Vật thể rơi xuống, nháy mắt tạo ra âm thanh thanh thúy, khiến cho những người vừa bước ra khỏi cửa cùng phải quay đầu lại.
Vật thể trơn nhẵn trượt tới cạnh cửa lóe sáng. Mạnh Diễm khom lưng nhặt lên, đầu ngón tay lau lau vết máu, nhận ra đây là viên phù dung thạch nhiễm máu đã mất đi một góc.
Trái tim run rẩy, hắn bất ngờ ngẩng đầu, nhìn người trên lầu hoảng hốt chạy tán loạn. Chẳng lõe tiểu tử kia ở trên…
Chợt, hắn rống lớn một tiếng, “Chết tiệt!”