Yên Chi Thượng Hoa

Chương 20: Chương 20




Trong vô thức, Oản Oản cầm thẻ tre dựa vào gối mềm, đọc mê mẩn đến mơ màng ngủ thiếp đi, đợi đến khi cảm giác trước mắt có ánh sáng, thì mới phát hiện bên ngoài đã tối rồi, mà Tùy Tâm thì đang quỳ gối bên cạnh bàn, đang châm ngọn đèn dầu bằng đồng có hình ‘Mục đồng dắt trâu’.

“Ai nha, giờ nào rồi?” Dụi dụi mắt, Oản Oản cảm thấy cánh tay tê rần, liền nắn bóp một chút, quỳ lên.

“Đến giờ dùng bữa tối rồi.” Tùy Tâm dẩu môi, nhìn cái gối mềm Oản Oản vừa mới gối lên, mím môi nói.

“Làm sao vậy?” Oản Oản nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của hắn, khó hiểu hỏi.

“Cái gối mềm kia là của công tử.” Tùy Tâm đã đi tới, than thở nói.

“Ách...” Oản Oản sửng sốt, đột nhiên nhớ lại lúc trước Tùy Tâm đã từng nói với nàng, công tử có vài phần thích sạch sẽ, đồ đạc của mình không muốn người khác dùng, trước đây có một vị khách dùng chung chăn với công tử, hôm sau vị khách kia vừa rời đi, công tử liền kêu người đem đốt, ngay cả hiện tại Dịch nhị thiếu gia có đến, đều dùng chăn riêng, cũng chưa bao giờ đắp chung với công tử.

“Vậy, phải làm sao bây giờ...”

Oản Oản rất là ảo não, nàng rõ ràng là người rất cẩn thận, làm sao bỗng chốc lại lơ là rồi, vừa định hỏi Tùy Tâm tìm biện pháp, liền nghe thấy tiếng của Kim Hạp bên ngoài, lập tức Tình Khuynh đi vào, Oản Oản và Tùy Tâm vội vàng đi ra phía trước, cúi đầu hành lễ.

“Ừ.” Nghe giọng nói, dường như tâm tình của Tình Khuynh không được tốt lắm, Oản Oản cùng Tùy Tâm hạ mắt xuống, Tùy Tâm vội lên tiếng chào rồi ra ngoài nhận bữa tối.

“Bên ngoài lạnh không?” Oản Oản không dám rước xui xẻo, chỉ tiến lên cởi áo choàng, gợi chuyện nói.

“Cũng tạm.” Tình Khuynh xoay người lên sạp, Oản Oản nhìn cái gối mềm kia bị mình nằm lên, trong lòng định nói ra. Cũng may Tình Khuynh chỉ dựa lên, cũng không nói gì.

“Uống chén nước đi.” Oản Oản rót chút nước từ trong bình sứ, lại cầm một cái ấm đồng được hâm nóng trên bếp lò bằng đất màu đỏ, rót ra chút nước nóng, làm nguội một chút, điệu điệu, cuối cùng thêm vào một chút mật hoa quế từ trong bình gốm. Tình Khuynh không thích uống trà, lại thích đồ ngọt, hoàn toàn không ăn được đồ chua, đặc biệt là mấy quả quít linh tinh gì đó đều dứt khoát không đụng vào, vì để Tình Khuynh có thể uống nhiều nước, Oản Oản liền nghĩ cách thêm vào trong nước chút mật ong hay vài loại mật hoa.

“Ừm.” Nhận lấy chén nước, vẻ mặt Tình Khuynh có hơi không tập trung, Oản Oản lại không tiện hỏi hắn, chỉ có thể quỳ ở một bên, chờ Tùy Tâm trở về.

Đợi Tùy Tâm trở về, Oản Oản hầu hạ Tình Khuynh dùng bữa xong, liền chuẩn bị đổi ca với Tùy Tâm, nàng nên ăn cơm tối rồi về phòng nghỉ ngơi, chuyện còn lại để Tùy Tâm lo, đặc biệt là thời điểm có khách, vì thế, nàng hầu như chỉ cần hầu hạ lúc buổi trưa, còn lại đều là Tùy Tâm.

“Ăn tối xong liền lại đây.” Tình Khuynh quỳ gối trên sạp, nhìn bóng lưng Oản Oản nói.

“Dạ?” Oản Oản quay đầu, không hiểu nói.

“Sau này ngủ ở trong phòng ta.” Tình Khuynh cúi đầu, không nhìn Oản Oản.

“Nhưng... Nếu có khách thì làm sao?” Oản Oản còn chưa đến mức hiểu lầm Tình Khuynh bảo nàng phục vụ đặc biệt gì.

“Ngủ ở gian cách vách.” Tình Khuynh nhàn nhạt nói.

“Được.” Chưa bao giờ hỏi nhiều, Oản Oản vẫn luôn như thế, dưới tình huống không có cách nào phản kháng, nói nhiều hơn nữa càng thêm rối rắm, trước nay nàng chưa bao giờ tự buồn bã tự hối tiếc, cho dù có trở ngại nào, chỉ cần đối mặt là được.

Ăn xong bữa tối, không dám trì hoãn, Oản Oản ôm chăn đệm, trở lại trong phòng Tình Khuynh, cũng may phòng ngủ của Tình Khuynh không nhỏ, ngoại trừ giường ấm, còn có sạp lớn, nàng chỉ cần trải đệm lên sạp, buổi tối cũng có thể ngủ.

Bởi vì không biết Tình Khuynh có ý gì, cho nên Oản Oản chỉ có thể bảo Tùy Tâm trở về phòng của hắn, tự mình lấy nước rửa mặt cho Tình Khuynh dùng, cũng may hôm nay không có khách, nàng cũng không cần chuẩn bị nước tắm linh tinh, chỉ cần cuối cùng giúp hắn thay quần áo, nhét hắn vào trong chăn, kéo màn che xuống, liền xong xuôi ổn thỏa.

Cũng không biết có phải có tâm sự gì hay không, cả đêm Tình Khuynh không lộ khuôn mặt tươi cười, càng không như mọi ngày tựa tiếu phi tiếu trêu chọc mình, mà thành thành thật thật bị Oản Oản dời qua dời lại, sau đó ngoan ngoãn lên giường nằm xuống, Oản Oản thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, liền cũng kiếm chút nước, rửa ráy qua loa một chút, lúc này mới tháo tóc, cởi áo váy chui vào trong chăn trên sạp, chỉ chốc lát sau liền ngủ mất.

Mấy ngày liên tục, Oản Oản đều ngủ tại trong phòng Tình Khuynh, mà đã nhiều ngày, cũng không có người tới gặp Tình Khuynh, ngay cả bóng dáng của Dịch nhị công tử cũng không xuất hiện, nhưng Oản Oản rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Tình Khuynh sa sút, tựa hồ đầy bụng tâm sự. Nhưng Oản Oản không dám hỏi, cũng không dám đoán, chỉ dụng tâm làm tốt bổn phận của mình, phần lớn thời gian đều bồi ở bên người Tình Khuynh.

Một hôm, trời đã tối, đã đến giờ đi ngủ mà Tình Khuynh còn chưa trở về, nghe nói là ở chỗ Đông lang quân dùng bữa tối, sau khi Oản Oản dùng bữa ở phòng bếp, liền an tâm ngồi trên sạp xem thẻ tre mà Tình Khuynh để lại, giết thời gian.

Bỗng nhiên, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh gì đó rất nhỏ, bởi vì không rõ ràng, cho nên Oản Oản không chú ý, nhưng từ từ, trong không khí tràn ngập một mùi hương rất nhạt, nếu là người khác, chỉ sợ sẽ không phát hiện đến mùi hương này, nhưng Oản Oản thì ra, nàng mấy đời đã tự do ở trong chốn trăng hoa, loại hương này rõ ràng là loại mê dược được thổi từ ống mà người giang hồ thường dùng. Trong lòng Oản Oản cả kinh, cũng không dám lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ bình tĩnh nín thở, từ từ xuống sạp, cầm lấy cái chén trên bàn, xoay người tiến vào giường ấm của Tình Khuynh, còn cố ý buông màn che xuống.

Đợi vào trong màn che, Oản Oản vội lấy nước trong chén thấm lên khăn tay, bịt miệng và mũi lại, rồi xoay người tiến vào tấm màn che trong cùng giường ấm, lách mình ra phía sau bình phong, nơi đó có một góc chết, nguyên bản vốn định dùng để dựng kệ trưng bày đồ quý giá, sau Tình Khuynh lại ngại phiền toái liền không làm nữa, vừa vặn có thể giấu một người, dùng màn che chắn trên cơ bản sẽ không nhìn thấy, nằm sấp xuống còn có thể từ vách tường được bình phong che chắn, nhoài người đến tủ âm tường bên cạnh, là một chỗ ẩn thân tốt.

Chỉ chốc lát sau, quả nhiên có vài tiếng bước chân rất nhỏ, Oản Oản nằm nép sát xuống thấp hơn, tiếp theo màn che bị người vén lên, lập tức truyền đến một tiếng “A” nghi ngờ.

“Người đâu?” Lên tiếng hẳn là một người già, giọng thô khàn âm trầm, khiến Oản Oản có cảm giác dựng tóc gáy.

“Rõ ràng vừa rồi thấy trong phòng có người.” Người tiếp theo lên tiếng, hẳn là một nam nhân trẻ.

Oản Oản nghi hoặc, không biết có phải những người này tìm Tình Khuynh hay không, chẳng lẽ Tình Khuynh cũng có kẻ thù, hoặc là những người này nhìn trúng nhan sắc của Tình Khuynh, chuộc không được, liền muốn bắt ra ngoài?

“Lục soát toàn bộ một chút, ta không tin sẽ không tìm thấy người.” Lão già kia hình như nổi sùng rồi, thấp giọng rống lên.

Trong thoáng chốc, một loạt tiếng bước chân rung động, hẳn là có không ít người đến.

“Chết tiệt, không có!” tên trẻ tuổi tìm một hồi lâu, Oản Oản đều có thể nghe thấy tiếng bàn ngã lật, tủ âm tường bị cạy ra, dường như bọn họ cũng không muốn che giấu, mà là gióng trống khua chiêng tìm kiếm.

“Cho dù có hủy cả chỗ này, cũng phải tìm ra cho ta, nhìn xem có mật thất hay không.” Lão già đè nén cơn tức, lại dặn dò nói.

Oản Oản ôm trái tim muốn nhảy lên tới cổ họng, màn che bị người chém ra, bình phong cũng bị xe một lỗ lớn, Oản Oản chỉ có thể ôm đầu lui ở trong góc, khẩn cầu trời xanh, nhanh chút có người trở về. Ngay tại lúc tiếng bước chân chậm rãi tới gần nàng, có lẽ là Ông trời thật sự nghe thấy Oản Oản cầu xin, có lẽ là người ở đây gây động tĩnh quá lớn, bỗng nhiên có người ở bên ngoài hô một tiếng, người trong phòng nhất thời bị kinh động.

“Không xong, bị người phát hiện.” Lão già kia khẽ hô, ngay sau đó lại nói: “Chúng ta đi nhìn xem một chút, ngươi ở trong này canh chừng, nếu phát hiện mục tiêu, trực tiếp loại bỏ.”

“Vâng.” Người trẻ tuổi trịnh trọng trả lời.

Oản Oản không biết ai là mục tiêu, càng không biết người này ở trong phòng sẽ đợi đến khi nào, nàng rất sợ những người này là tới giết Tình Khuynh, dù sao hiện nay Tình Khuynh là kim chủ của nàng, nàng không muốn mất đi công việc này, cùng với sự bảo hộ của hắn thoạt nhìn cũng không đáng tin. Cho nên lúc này Oản Oản cũng không hy vọng Tình Khuynh xuất hiện, nàng chỉ hy vọng động tĩnh vừa rồi, có thể dẫn hộ vệ trong vườn tới, mặc kệ thế nào, dọa cho tên này bỏ đi, nàng mới có thể xoay chuyển.

Nhưng, Tình Khuynh quả thật không trở về, mà người khiến Oản Oản càng lo lắng hơn, lại xuất hiện vào lúc này.

“Oản Oản tỷ tỷ? Tỷ có ở đây không?” Tùy Ý rón ra rón rén đi vào, hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần, còn bất chợt nhìn ra sau, khe khẽ cười.

“Này! Ngươi là ai!” bước chân vừa bước vào phòng, Oản Oản gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, nàng muốn đứng lên bảo Tùy Ý chạy mau, nhưng lại sợ tên sát thủ kia phát hiện mình đang ẩn nấp, nhưng đang lúc do dự, Tùy Ý đã đi vào.

“A!!! Ngươi... Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Ô ưm...” Oản Oản chợt nhắm mắt lại, quả nhiên người nọ bắt Tùy Ý, còn bịt miệng thằng bé.

“Cô nương, xuất hiện đi!” Tên sát thủ kia thanh âm hơi đắc ý, giống như hoàn toàn xác định có người trốn trong phòng này.

Oản Oản không dám cử động, chỉ là kinh hoảng không thôi, cô nương? Bọn họ đang tìm một cô nương? Là mình sao? Như vậy tìm mình thì có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ có liên quan đến phụ thân sao? Nhưng vì sao lúc ở Tầm Hương lâu lại không có người tìm đến? Rất nhiều cái dấu chấm to đùng đập vào khiến Oản Oản choáng váng, nhưng tại lúc tên sát thủ kia uy hiếp, tỉnh táo lại.

“Xuất hiện đi, bằng không... Ta bóp chết đứa nhỏ này.”

Oản Oản hít sâu một hơi, hai tay phát run, nàng thật muốn bỏ mặc đứa bé kia, nhưng nghĩ tới đứa bé mềm yếu kia, nhớ lại miếng thịt nai trong hộp cơm, cùng với hai tròng mắt trong suốt trong đôi mắt kia, lúm đồng tiền nho nhỏ... Oản Oản thừa nhận, trái tim nguội lạnh của nàng, đã mềm yếu...

“Ngươi đừng làm bậy, ta đi ra!” Oản Oản vẻ mặt lạnh lùng, từ dưới đất bò dậy, phóng tầm mắt nhìn qua, quả nhiên một mảnh hỗn độn, cơ hồ không còn một chỗ nguyên vẹn.

“A, thật sự là một mỹ nhân.” Tên sát thủ kia che mặt, không chút nào che giấu vẻ kinh diễm trong mắt.

“Đừng vô nghĩa, ta đi ra, ngươi buông thằng bé ra.” Oản Oản giơ tay lên, đề phòng nhìn nam nhân này, nếu tên nam nhân này đến giết nàng, hoặc là có ý đồ gì với nàng đều tốt, chỉ sợ hắn sau khi đạt được, còn diệt khẩu Tùy Ý.

“Thật không ngờ, con gái của tướng quân cư nhiên lại xinh đẹp như vậy, khó trách...” tên sát thủ kia cười hai tiếng bỉ ổi, không kiêng dè đánh giá cao thấp nàng.

“Ngươi muốn làm gì?” Con gái của tướng quân ư? Chẳng lẽ thật sự là tìm đến mình hay sao? Oản Oản thất kinh, trên mặt không chút nào giấu giếm.

“Không làm gì, đưa ngươi đi ra mà thôi.” Tên sát thủ kia một tay bịt miệng Tùy Ý, không để thằng bé phát ra âm thanh, cánh tay kẹp lấy thân mình nho nhỏ của thằng bé, mặc dù Tùy Ý đạp chân qua lại, cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hành động của hắn.

“Ta đắc tội với các ngươi sao?” Oản Oản nhíu mày, cha nàng cũng bị chém đầu rồi, cớ gì còn tốn công tốn sức tới giết nàng?

“Ha ha, sự tồn tại của ngươi, chính là đắc tội chúng ta.” Người nọ cười khẽ, mang theo Tùy Ý từng bước một đi tới, một tay khác để không, chậm rãi rút ra một thanh kiếm sắc không chút thu hút từ vỏ kiếm đeo bên hông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.