Yên Chi Thượng Hoa

Chương 27: Chương 27




Lại nửa tháng trôi qua, Dịch Ngạn Chi thủy chung vẫn không tới, tinh thần của Tình Khuynh từ từ trở nên sa sút, có đôi khi ngồi dựa vào cửa sổ thật lâu, Tùy Tâm Tùy Ý, Kim Hạp Ngân Hạp đều khuyên bảo, nhưng Tình Khuynh vẫn như vậy, Oản Oản thấy thế, cũng không nói nhiều, chỉ là lúc trời nổi gió, khoác thêm tấm áo cho hắn, lúc hắn khát nước đưa đến một chén nước ấm, lúc hắn không nhớ giờ ăn cơm, mang điểm tâm nóng lên cho hắn.

“Oản Oản tỷ, lang quân tìm tỷ.” Tùy Tâm vừa vào cửa, Oản Oản vừa đút cho Tình Khuynh một chén cháo trắng xong, hôm nay dạ dày hắn không tốt, gần đây cũng không ngủ ngon, tinh thần khó tránh khỏi có chút suy sụp.

“Tìm ta?” Oản Oản không hiểu, nàng vẫn luôn cực ít tiếp xúc với Đông lang quân, nàng là một nha đầu, Tình Khuynh tiếp khách cũng không để nàng đi theo, nàng đến đây lâu như vậy, vẫn luôn chỉ sinh hoạt tại trong viện nhỏ này, hầu hạ Tình Khuynh chính là công việc của nàng.

Nhìn Tình Khuynh còn đang ngẩn người, Oản Oản có một loại dự cảm không tốt, vì thế đứng dậy đổi vị trí cho Tùy Tâm, một mình ra cửa, tìm Tùy Ý đang chơi ở ngoài dẫn đường, một đường tâm sự nặng nề rẽ qua hành lang gấp khúc, đi đến Thị Thanh viện.

Đông lang quân khác với Lan phu nhân của Tầm Hương lâu, một mình Lan phu nhân ở tại một sân viện biệt lập trong Lâm Hà viện, mà Đông lang quân lại ở tại Thị Thanh viện của sồ quan nhi, nghe nói hắn thấy nơi đó cách xa tiền đường, yên tĩnh thanh nhã, ít người quấy rầy, lại có thể bồi dưỡng những đứa nhỏ mới tới, nhất cử lưỡng tiện.

Viện này khác với nơi của Lan phu nhân, phòng của Lan phu nhân là cầu thang gỗ, đi lên cầu thang phải cởi giày, nhưng chỗ của Đông lang quân, là cầu thang khắc đá, đi vào cửa phòng chính mới phải cởi giày.

Vào phòng chính, được gã sai vặt của Đông lang quân giúp, Oản Oản cởi giày vải, sửa sang lại áo khoác một chút, lúc này mới cúi đầu đi tiến vào. Phòng chính của Đông lang quân đơn giản hơn của Lan phu nhân nhiều, không có có nhiều đồ trang trí, một cái cửa vào, một hai tấm bình phong gấp, vài chiếc bàn kê hoa hình thức mộc mạc dựng ở cửa, trong phòng không đặt huân hương, cây đèn dầu kiểu chân đế cao bằng đồng đặt bên cạnh sạp lớn, phía sau sạp lớn kê một chiếc tủ trưng nhiều đồ lặt vặt quý giá, sử dụng như là bình phong, toàn bộ đại sảnh chính rộng mở sáng ngời, trên án thư (bàn đọc sách) ở trên sạp còn đặt mấy cuốn thẻ tre, cho thấy Đông lang quân thường xuyên đọc sách.

“Xin thỉnh an lang quân.” Lang quân không phải quý nhân, không cần dập đầu, Oản Oản cúi đầu, cúi người quỳ gối, đưa tay gập lại, hành lễ tiêu chuẩn.

“Ừ, ngồi đi.” Ngồi sau án thư, Đông Sơ ấm áp nhìn tiểu cô nương trước mặt, tuổi mới 15, đúng là tuổi của hoa nở, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn ra một tia hoạt bát trên người đứa trẻ này. Trong những lần gặp gỡ ít ỏi trước đây, hắn đều nhìn thấy vẻ bình tĩnh trấn định, trầm mặc và thành thục của cô nương này.

“Tạ lang quân.” Oản Oản không lên sạp, chọn một tấm phản đơn ngồi xuống, bày tư thế đúng mực, nghe Đông Sơ nói tiếp.

“Gần đây khỏe chứ?” Buông sách xuống án thư, Đông Sơ nhìn nhìn áo khoác trên người Oản Oản một chút, còn mới tinh, xác nhận Tình Khuynh mới đặt làm cho nàng.

“Tạ lang quân quan tâm, sống vô cùng tốt ạ.” Oản Oản thành khẩn nói, nàng đến đây một thời gian, trừ sát thủ lần trước náo loạn một trận, nàng quả nhiên sống rất yên bình, cũng là cuộc sống mà nàng muốn.

“Vậy là tốt rồi... Ngươi yên tâm, nơi này của chúng ta không có cô nương tiếp khách.” Như nhìn thấu nỗi lo lắng của Oản Oản, Đông Sơ cười ấm áp, âm sắc như tiếng đàn nào đó, hơi khàn khàn, lúc cao giọng lại thật trong trẻo.

“Đa tạ lang quân.” Oản Oản hé miệng cười, cũng không thập phần vui sướng, cũng không quá mức bình thản, nụ cười kia vừa phải, khiến Đông Sơ nhìn cực kì thoải mái.

“Đây là cần phải vậy, nếu ngươi đã lựa chọn hầu hạ Tình Khuynh, như vậy ta cũng sẽ tương đối che chở cho ngươi.” Đông Sơ lắc lắc đầu, điều này không có gì đáng phải cảm kích, mọi người chỉ làm vì nhu cầu của mỗi người.

Oản Oản không lên tiếng trả lời, Đông lang quân khác hẳn Tình Khuynh, hắn càng lớn tuổi, kinh nghiệm sõi đời hơn, hai người vừa nói chuyện, đã đại khái hiểu biết lẫn nhau, đều là người thành thục trưởng thành, ai cũng không dụ được ai, có đôi khi dưới loại tình huống này, còn không bằng thẳng thắn với nhau.

“Tình Khuynh... Mấy ngày nay thế nào?” Lúc Đông Sơ nói lời này có chút ngập ngừng, hàng lông mày hơi nhạt lơ đãng nhăn lại, mặc dù không dày rậm, nhưng hàng lông mi lại thật dài che kín đôi con ngươi phai nhạt hơn vài phần so với người thường kia.

“Tâm tình không tốt lắm, thân thể tất nhiên cũng sẽ không quá tốt.” Oản Oản thẳng thắn nói, nói vậy vì đây cũng là mục đích mà Đông Sơ cho gọi mình, Tùy Tâm tuy là đứa trẻ, nhưng ở trước mặt Đông Sơ sẽ vì Tình Khuynh mà che lấp một hai.

“Hắn đã nghỉ ngơi lâu rồi.” Đông Sơ hé ra bờ môi hồng nhuận, môi của hắn khác với bờ môi phấn hồng mê người của Tình Khuynh, làn da của hắn cũng trắng nõn, nhưng bởi vì sắc môi đậm hơn đến sắc mặt có vẻ hơi xanh, bất quá cũng may hắn môi mỏng, khiến không hiện vẻ nữ tính, lại hợp với hàng lông mày như khói, đúng là bộ dáng thư sinh nho nhã, không giống như lang quân của tiểu quan quán.

Oản Oản không đáp, vị Dịch nhị công tử kia không tới bao lâu, Tình Khuynh liền nghỉ ngơi bấy nhiêu.

“Có một chuyện này, ta không nên nói với hắn.” ngữ khí Đông Sơ cân nhắc một chút, lại nói: “Nhưng lại không thể không nói, đành phải làm phiền cô nương.”

“Lang quân không cần khách khí, có chuyện gì căn dặn, Oản Oản sẽ làm theo.” Mí mắt không hiểu vì sao giật mạnh vài cái, Oản Oản ngừng thở, cẩn thận lắng nghe.

“Dịch gia nhị công tử đính hôn, đại hôn được định khoảng tháng ba sang năm...” Đông Sơ tránh đi ánh mắt đột nhiên nâng lên của Oản Oản, chậm rãi nói.

“Thật không.” Oản Oản lại gục đầu xuống, mí mắt không còn giật.

“Hôm nay các vị quan của phủ Thừa tướng muốn đi thuyền hoa du hồ ở Nguyệt Hồ, bảo Tình Khuynh chuẩn bị đi.” Đông Sơ nói xong liền không nhìn Oản Oản nữa, đứng dậy đi vào buồng trong.

“Dạ, lang quân.” Đã biết không có đường thương lượng, Oản Oản đứng dậy thi lễ với cái án thư trống trơn, rồi lui ra ngoài, móng tay trong tay áo đã bấm vào trong thịt.

Một đường trở về, Oản Oản vẫn trầm mặc, bất luận Tùy Ý hỏi thế nào, nàng cũng không lên tiếng, mãi đến lúc đứa bé hồn nhiên như Tùy Ý, cũng thấy sự tình không đơn giản, thì Oản Oản đã trở lại Hoàn Sơn viện, rẽ vào sân viện của Tình Khuynh rồi.

“Oản Oản tỷ.” Tùy Tâm vốn đang cười, nhưng nhìn thấy Oản Oản đi tới, sắc mặt xanh mét chưa từng thấy, hắn liền biết chuyến này đến tiền viện hẳn là gặp chuyện khó rồi.

“Đừng hỏi, đi chuẩn bị một chút đi, lang quân bảo công tử buổi tối đi thuyền hoa tiếp khách.” Bước chân Oản Oản không thuận theo mình, chỉ lúc bước qua Tùy Tâm, nhỏ giọng dặn dò nói.

“Thời tiết này? Thuyền hoa? Trên hồ đều sắp kết băng rồi.” Tùy Tâm cả kinh, quay đầu hỏi lại, Oản Oản đã bước vào nội thất, đóng chặt cửa kéo.

Nghe thấy tiếng bước chân Oản Oản, Tình Khuynh không nhìn nàng, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như trước, suy yếu hỏi: “Là muốn ta tiếp khách sao?”

“Dạ.” Oản Oản ngồi quỳ ở bên người hắn, cho hắn một chén nước mật ấm.

“Cũng đúng, cũng đã hơn một tháng , nếu ta không tiếp khách, cũng không thể ăn nói.” Tình Khuynh cười khổ, rốt cục thu hồi tầm mắt bên ngoài, nhìn vẻ mặt không vui của Oản Oản.

“Ngoại trừ Dịch nhị công tử, trong lúc đó còn tiếp nhận những người khác sao?” Oản Oản đưa nước cho hắn, vờ như nói chuyện phiếm hỏi.

“Tiếp nhận, chỉ là... Có thể vào giường của ta, chỉ có hắn.” Tình Khuynh nhấp một ngụm nước, thật ngọt, uống vào cũng thật đắng.

“Đêm nay nhiều người, chú ý một chút, đừng để cho người khác được tiện nghi.” Oản Oản không nhìn hắn, đứng dậy muốn đi giúp hắn thu thập đồ đạc, bất chợt, cánh tay áo bị hắn nắm chặt.

“Oản Oản, ngươi có việc gì giấu ta.” Tình Khuynh buông chén nước xuống, lảo đảo đứng lên.

“Không có việc gì, ngươi đừng nghĩ nhiều, hôm nay dạ dày ngươi không tốt, trăm ngàn lần uống ít rượu, có thể từ chối thì từ chối, cũng không phải chỉ một mình ngươi đi, đến lúc đó bảo lang quân để ý giùm ngươi một chút.” Oản Oản không biết mình phải làm sao để nói ra, nàng luôn luôn bình tĩnh ổn trọng, nhưng hôm nay không hiểu sao lại đánh mất sạch, ngược lại để Tình Khuynh nhìn ra.

“Oản Oản, ngươi chưa bao giờ gạt ta điều gì.” Một phen giữ chặt Oản Oản, Tình Khuynh dùng sức xoay vai nàng lại, nhưng Oản Oản vẫn luôn cúi đầu.

“Thật sự không có chuyện gì, ngươi đừng đoán mò, chỉ là nghĩ đến thân thể ngươi không tốt, còn phải đi tiếp khách, sợ ngươi có gì sơ xuất.” Oản Oản càng muốn trấn định xuống, tim đập lại càng nhanh, nàng không rõ, bản thân vì sao lại muốn giấu diếm, cũng không hiểu lý trí của mình, làm sao lúc này lại không khống chế được? Nhưng chính nàng cũng cảm thấy, nàng không thể nói cho hắn, một khi nói cho hắn, hắn sẽ giống như mình ở kiếp đầu tiên, si cuồng vì tình.

“Có phải có tin tức của Sĩ Học [tên tự của Dịch nhị công tử] hay không?” Tình Khuynh nắm chặt bả vai Oản Oản, giọng nói run rẩy.

“Không có, ngươi đừng suy đoán.” Oản Oản lạnh lùng trả lời.

“Oản Oản...” Tình Khuynh lần đầu tiên nghiêm túc dùng loại giọng điệu mê hoặc dính ngấy dụ dỗ nói: “Nói cho ta biết được không?”

“Không có chính là không có.” Oản Oản vừa nghe ngữ khí này, nộ khí vốn vẫn đang dồn nén, bỗng chốc liền dâng lên, vung cánh tay giãy khỏi Tình Khuynh, xoay người bước đi.

“Là hắn đính hôn phải không?!” lời nói ra tựa như một hơi thở dài, sống lưng Oản Oản cứng đờ, chân cũng dừng lại.

“Ta đã biết.” Tình Khuynh vậy mà không nổi giận, cũng không thương tâm, chỉ trầm thấp nói một tiếng, nhưng Oản Oản lại nghe tiếng trái tim mình bị bóp nghẹn chặt.

“Buổi tối ta phải đi tiếp khách, ngươi cứ ngủ sớm một chút, đừng chờ ta.” Tình Khuynh giống như hoàn toàn bình thường, đi qua bên người Oản Oản.

“Ngươi... Đừng tự hành hạ mình.” Phản xạ giữ chặt ống tay áo của Tình Khuynh, Oản Oản nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu này, thiếu chút nữa cũng không thở ra được.

“Được.” Trong một lát, Tình Khuynh xoay người lại, ôm chặt Oản Oản, liền kéo ống tay áo của mình ra khỏi tay nàng, bước đi không hề quay đầu lại.

Oản Oản không ngẩng đầu, cũng không theo sau, chỉ nghe tiếng bước chân của hắn biến mất trong phòng, rồi bước chân lảo đảo, thong thả trèo lên giường ấm, vươn tay kéo hạ màn che, một mình nép trong góc giường, kéo chăn gấm che kín, ngửi mùi hương quen thuộc trên chăn, nước mắt trong hốc mắt lẳng lặng trào ra. Từ lúc nàng đến thế giới này, chưa từng có một lần rơi nước mắt, bởi vì không đáng, nàng vẫn luôn có thể chịu được, những chèn ép đau khổ này đối với lão yêu quái như nàng mà nói, căn bản không là cái gì cả, ngay cả chết nàng còn không sợ , còn có điều gì có thể kích động được trái tim đã sớm chết của nàng.

Nhưng thế sự khó liệu, chính là khiến nàng gặp phải một người như vậy, đối với tình yêu chấp nhất, đối với tình yêu cuồng nhiệt, giống như nàng ngày trước vậy, nàng cũng từng nâng niu một người trong lòng bàn tay, cũng từng toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, chỉ cần là chuyện gì của hắn, nàng đều muốn tham dự vào, khi đó, người kia chính là thế giới của nàng, cũng giống như Dịch nhị công tử đối với Tình Khuynh vậy, hắn chính là bến bờ của hắn. Chỉ tiếc, các nàng đều bị bỏ rơi giống nhau...

Oản Oản không ngừng rơi lệ, không rõ nước mắt này rơi vì Tình Khuynh, hay là vì bản thân...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.