Thất Thất sống sót giãy dụa giữa sống hay chết, biết tin tức Doãn
Trường Ninh thực có khả năng không quay về Đồng thành, càng thêm chán
chường mà tiêu pha ngày tháng!
Một buổi hoàng hôn cùng mọi ngày không có gì bất đồng, sau khi đong
rượu từ Ô Y Hạng Thất Thất quay về đại tướng quân phủ, thấy một cô gái
yểu điệu che một chiếc ô màu đỏ máu đào từ trước mặt mình ngang qua, thế nhưng có vài phần nhìn quen mắt, Thất Thất sửng sốt một chút, nữ giới
cùng mình quen thuộc không nhiều lắm, trừ bỏ Thiên Tuyết, càng ít có cô
gái nào có tư sắc cùng khí chất như vậy, Thất Thất liền lén lút đi theo, mãi theo đến lúc cô gái kia lên kiệu, Thất Thất lại theo cỗ kiệu đi một đoạn đường, chân đi đến đau , đi tới trước một tòa lầu trống trải, nàng kia xuống kiệu, Thất Thất mới nhìn rõ, người này cư nhiên là Trân đại
nương tử, Thất Thất có gần ba năm chưa thấy qua Trân đại nương tử,
nguyên bản nghĩ nàng đã chết, ai ngờ không những không chết, theo một
thân quần áo thủy sắc kia nhìn qua, hẳn là sau khi chồng cùng con trai
nàng chết, sống một chút cũng không tệ.
Thất Thất ngẩng đầu nhìn Trân đại nương tử đi vào là tòa nhà như thế
nào, không nghĩ tới trên bảng hiệu của tòa lầu cao cao kia viết ba chữ
“Bách hoa lâu”, Thất Thất có phần giật mình, nhìn một thân trang phục
của Trân đại nương tử kia quá tươi đẹp , hiển nhiên không phải ân khách
đi vào, nếu không phải ân khách, vậy Trân đại nương tử sẽ là cái gì đây, đầu bài? Thất Thất nhịn không được nở nụ cười, Trân đại nương tử làm
đầu bài “Bách hoa lâu”, làm thế nào cũng có vẻ có chút chẳng ra cái gì
cả , ngẫm lại tiệm rượu của Trân đại nương tử là đồng tẩu vô khi, vậy
nàng kinh doanh ở “Bách hoa lâu” có thể cũng là đồng tẩu vô khi hay
không đây!
Thất Thất thuở nhỏ vốn không có mẫu thân, hàng xóm láng giềng xung
quanh bởi vì mỗ mỗ nàng, tính ra ít có thân thiết với nàng, Thất Thất
cũng cũng chỉ có ở trong tiệm rượu củaTrân đại nương tử nghe được một ít lời nói dễ nghe, cho nên ở trong cảm nhận của Thất Thất, Trân đại nương tử trừ bỏ nhân phẩm không tệ, còn có thiện cảm mà những phụ nữ khác
không thể thay thế!
Gặp Trân đại nương tử, cuộc sống đần độn đã muốn không còn niềm vui
trên đời của Thất Thất lại có mục tiêu mới, Doãn Trường Ninh sẽ không
trở lại, mình ở lại tướng quân phủ hiển nhiên không còn ý nghĩa gì, sớm
sinh tâm tư rời đi tướng quân phủ, nhưng Tôn Thiếu Bạch hiện tại lại
không hề nhắc tới chuyện đó, mình lúc trước cự tuyệt không chừa đường
sống, Thất Thất cũng không có không biết xấu hổ chủ động nhắc lại. Mục
tiêu mới của Thất Thất chính là suy nghĩ làm như thế nào tiếp cận Trân
đại nương tử, hơn nữa Thất Thất trừ bỏ muốn rời đi phủ tướng quân, còn
muốn tự lập, nàng không quá muốn nhận tiền Tôn Thiếu Bạch cho, mỗi lần
vừa thấy mặt, luôn có vài câu thoại khô cằn không có bất luận cái gì mới mẻ độc đáo, Thất Thất nếu không phải bởi vì không có tiền sống, đã sớm
trốn mất, trông mong cả đời không cần gặp lại Tôn Thiếu Bạch mới tốt.
Lưu quản sự có chút kinh ngạc nhìn Thất Thất cho tới bây giờ ăn mặc
lôi thôi, ngủ đến sáng dậy cực muộn, cả ngày ho đến không ngừng, cư
nhiên ở một buổi sáng tươi đẹp tháng ba, dậy thật sớm, rửa mặt, đương
nhiên khuôn mặt nàng kia rửa hay không rửa cũng không liên quan gì quá
nhiều, chùi một chút cao hoa quế, sau đó mang mái tóc ít khi gội kia,
vấn một cái kế bóng loáng trơn nhẵn, Lưu quản sự không khỏi buồn nôn,
không biết kiểu tóc này của Tô Thất Thất thuộc loại đã kết hôn, hoặc là
đính hôn hay là chưa gả, lại thấy ở trên đầu Tô Thất Thất cắm một chuỗi
hoa nghênh xuân trong viện, Lưu quản sự buồn nôn rét lạnh đến mức có
phần run rẩy, cũng không biết Tô Thất Thất rốt cuộc là muốn người tôn
hoa hay là hoa tôn người, tóm lại thấy thế nào cũng cảm thấy không được
tự nhiên, người càng khó xem, hoa cũng không đẹp như bình thường mọc ở
trong viện, chỉ cảm thấy Tô Thất Thất y như làm nhục chuỗi hoa nghênh
xuân kia, lén cho rằng Tô Thất Thất mặc trang phục thanh y giả làm nam
giới tương đối thuận mắt hơn, nhìn Tô Thất Thất vui sướng như con chim
nhỏ mà đi rồi, Lưu quản sự không khỏi nghĩ: Tôn Tiểu Lăng này có phải
coi trọng thiếu niên lang nhà nào hay không, luận tuổi này cũng thực đến niên kỉ nên tìm nhà chồng , nếu không tìm, tuổi lại lớn, người lại xấu, thật đúng là gả không ra!
Thất Thất tìm cái xe bò xuôi gió đến “Bách hoa lâu”, vài năm trước
nàng đã từng tới nơi này, biết là chỗ đàn ông có tiền thích đến, cô
nương nơi này cũng chỉ đem ánh mắt nhìn ở trên thân đàn ông có tiền,
người giống như nàng vậy, quy nô bình thường sẽ không cho phép vào, Thất Thất liền đừng ở hậu viện, biết nơi đó có cánh cửa hông, là hạ nhân ở
phòng bếp đi, bán đồ ăn đưa đồ ăn cũng từ nơi này mà vào, trong ngày
thường đi ra quản lý nghiêm cẩn, đi vào quản lý lỏng lẻo.
Tôn Thiếu Bạch đối với Thất Thất coi như ra tay rộng rãi, hàng tháng
đều cho nàng hai lượng bạc, nàng trừ bỏ đong rượu ăn cơm, thời điểm tâm
tình tốt cũng có thể để dành chút tiết kiệm, sau lại Thất Thất mới biết
được Tôn Thiếu Bạch bất đắc chí cũng không nghĩ đến đắc chí tiền tiêu
cũng không quá mười lượng một tháng.
Thất Thất xoay người đến trên đường, mua một gánh đậu hủ, trả tiền
xong, liền đối với người gánh đậu hủ kia nói:“Đưa đến ‘Bách hoa lâu’!”
Người bán đậu hủ kia vừa nghe có chút ngạc nhiên nói:“Làm thế nào
Thủy ma ma của ‘Bách hoa lâu’ không quản sự, đổi thành ngươi !”
Thất Thất nhân tiện nói:“Kêu ngươi gánh đi, ngươi cũng nhanh chút, la lối cái gì?”
Bán đậu hủ lập tức gánh đậu hủ đi theo Thất Thất, vừa đến cửa hông,
một người quy nô muốn đi ra hỏi, Thất Thất lại nói:“Thủy ma ma nhà ngươi bảo nhanh chóng đưa tới, nói là cần dùng gấp!”
Quy nô kia còn chưa tới kịp hỏi, Thất Thất đã muốn đuổi người gánh
đậu hủ đi vào trong :“Còn không mau chút, nhỡ việc, cẩn thận không còn
buôn bán để làm!”