Thất Thất là ho tỉnh, tỉnh lại phát hiện mình nằm ở trên giường, một
nha đầu tuổi không lớn mấy thấy nàng tỉnh, vội nói:“Bưng thuốc uống vào
đi!”
Thất Thất không biết nha đầu này, thấy cũng không phải ở trong gian
phòng của mình sống kia, có vài phần buồn bực, nha đầu nọ thấy nhân tiện nói:“Nơi này là nhà dưới, Lưu quản sự phân phó qua chờ thân thể ngươi
khá hơn ở ngay nhà dưới này làm việc!”
Thất Thất ngây ngô nhìn nha đầu kia, do dự một chút, nếu chết không
được vậy phải tiếp tục sống thôi, mùi vị ho cả ngày lẫn đêm kia cũng
không dễ chịu gì, vì thế vẫn là đem thuốc uống vào, uống thuốc xong,
Thất Thất thấy trên đầu giường có cây quạt “Đồng Tiền công tử” của mình, vừa thấy đến cây quạt, Thất Thất chợt nhớ đến lọ vàng bạc mình giấu ở
trong phòng, mình cực nhọc vất vả trơ trẽn hạ lưu bán đứng người khác,
mới đổi lấy vàng bạc, trong thời gian nháy mắt như vậy đã xuôi theo dòng trôi đi rồi, Thất Thất cáu giận không thôi.
Nghĩ đến vàng bạc của mình đã không còn, Thất Thất đã không còn thứ
gì để trông cậy buộc lòng phải xuống giường, còn muốn chạy ra khỏi phòng nhìn xem chỗ hạ nhân ở này là cái bộ dáng gì, chỉ là đi đường có chút
mệt mỏi, vừa động liền đau, tuy nhiên mùi vị này làm thế nào cũng đỡ hơn nhiều so với ba năm trước đây đã chịu, ấn theo lời nói của Doãn Trường
Ninh chính là: Bộ dạng xấu như vậy, không tư không vị , bổn vương thật
sự là điên rồi!
Thất Thất nghĩ đến nếu là bộ mặt ba năm trước kia, Doãn Trường Ninh
không biết sẽ có tư có vị tra tấn bao lâu, vậy còn có thể đi đường được
hay không cũng là một chuyện lớn, Thất Thất càng thêm thích bộ dáng mình lúc này, thật sự là một bộ phúc tướng, lại âm thầm vì mình có bộ dáng
này mà vui mừng.
Vui mừng xong rồi, Thất Thất lúc bây giờ mới chú ý gian phòng mình ở, chỉ có mình cùng tiểu nha đầu kia, người khác đều là rất nhiều người ở
một gian phòng, thậm chí có mười mấy người ở chung tại một gian, Thất
Thất mới biết được quý phủ này chánh chủ chỉ có loe hoe vài người như
vậy, nhưng hầu hạ vài người này lại có rất nhiều, thậm chí có thể nói
rằng là có chút khổng lồ, Lưu quản sự không có an bài chuyện đặc biệt cụ thể gì cho nàng, ngoài miệng phân phó là giặt quần áo, chỉ là ở nơi này cơ bản đều là phụ nữ làm việc, cũng là giặt những quần áo của các nha
đầu bà tử ở nhà trên, nghe nói mấy món quần áo cực kỳ quý giá của Vương
gia, Vương phi bình thường đều mấy nha đầu bên người giặt, cũng không
đưa đến nhà dưới, các nàng mỗi ngày hầu hạ cũng không phải chánh chủ,
nhưng yêu cầu so với các chủ tử thực sự kia cũng có dư chứ không ít hơn.
Đến nơi này trong tâm lý Thất Thất cân bằng hơn một ít, những phụ nữ
giặt quần áo này hơn chín phần là người trong nhà bán vào, tuy có một ít tranh chấp, nhưng tranh chấp chỉ vì để nhiều hơn một ngụm cháo hoặc là
hơn một thìa đồ ăn thôi, không còn gì hơn, Thất Thất cảm thấy như vậy
rất tốt , một khoảng thời gian, cũng hòa tan lòng báo thù của nàng, thậm chí có chút hết đời vô tranh.
Thân thể Thất Thất khá hơn, Lưu quản sự như trước không an bài cái
chuyện gì cụ thể cho nàng, Thất Thất cũng không không biết xấu hổ mỗi
ngày xen lẫn trong những phụ nữ này ăn không uống chùa, chịu lễ rửa tội
dưới ánh mắt có chút quái dị của mọi người, rồi thuận tay giúp tiểu nha
đầu kia làm chút chuyện có thể giúp đỡ, tiểu nha đầu người ta tốt xấu
cũng chăm sóc nàng không ít ngày, như vậy có thể yên tâm thoải mái lại
có thể tránh đi sự chú ý của các ánh mắt này.
Ngồi ở trên phiến đá, Thất Thất càng không ngừng ho, nàng một khoang
nhiệt huyết đoạt lấy cái chậu của tiểu nha đầu, không nghĩ tới còn chưa
bưng đến bờ sông liền hổn hển không ngừng, làm sao còn có hơi sức đi
giặt, Thất Thất nhìn đống quần áo kia, không nghĩ tới mình thế nhưng có
một ngày ngay cả sức để giặt quần áo cũng không có, Thất Thất có chút ảo não, bản thân mình còn sống chẳng lẽ vì để chịu tội?
Đang ở lúc phát ngốc, Thất Thất bỗng nhiên nghe được có người cười duyên nói:“Vương gia, ngài có tìm được Hương nhi không?”
Thất Thất ngẩng đầu mới phát hiện cách bên kia bờ sông là một mảnh
rừng đào, hoa đào nở sáng lạn đầy trời, cảnh sắc đẹp phi thường, Thất
Thất lại nghe đến tiếng cười của Doãn Trường Ninh:“Tiểu bướng bỉnh, xem
bổn vương bắt được nàng làm thế nào thu thập nàng!” Tiếng nói vừa dứt,
Thất Thất chỉ thấy hai nhân vật như thần tiên từ trong rừng đào đi ra,
thật sự là nam tuấn nữ mĩ, không có ai so với một đôi này càng đăng đối
hơn, Thất Thất vội vàng muốn cất quần áo, nhưng nàng cũng là lòng có dư
mà lực không đủ, càng muốn nhanh, quần áo ngược lại còn rớt vào trong
nước, Thất Thất sợ nước đem quần áo cuốn trôi đi, tiểu nha đầu sẽ bị
phạt, cũng bất chấp nước xuân tuyết vừa tan, vội vàng nhảy xuống muốn
cầm quần áo vớt lên, nhưng nàng chọn chỗ này nước so với nàng nghĩ còn
sâu, Thất Thất không chỉ không bắt được quần áo, thiếu chút nữa còn để
cho nước cuốn mình trôi theo, Thất Thất đành phải luống cuống tay chân
bò lên bờ, trơ mắt nhìn quần áo bị cuốn đi, không cẩn thận liền nhìn
thấy đôi nhân vật tựa như thần tiên kia, tay nắm tay nhìn nàng, Thiên
Hương còn vươn tay chỉ vào Thất Thất cười đến thắt lưng đều thẳng không
dậy nổi.
Gió thổi qua cả người lạnh như băng, Thất Thất thực hận mình ở lúc
này bị mất mặt, một bên ho một bên chật vật đem những quần áo khác cất
vào trong chậu, bưng chậu xoay người liền vội vội vàng vàng đi trở về,
còn chưa tới phòng, nước mắt lại không chịu thua kém chảy xuống dưới,
báo thù dường như thật là chuyện hoa trong gương trăng trong nước , Doãn Trường Ninh cũng không phải đứa ngốc, bản thân mình ngay cả dũng khí
leo lên giường của Doãn Trường Ninh còn không có, còn nói báo thù cái
gì.
Tiểu nha đầu thấy Thất Thất cả người ướt đẫm lại còn khóc, hoảng sợ
tới mức tim đập mạnh, vội hỏi:“Tiểu Lăng tỷ, ngươi làm sao vậy?”
Thất Thất mới nhớ trong phòng còn có người khác, vừa lấy tay lau nước mắt vừa nói:“Quần áo, quần áo không cẩn thận làm cho nước cuốn đi rồi!”
Tiểu nha đầu vừa nghe hoảng sợ tới mức tim đập mạnh, khẽ lật những
quần áo này nhân tiện nói:“Nguy rồi là quần áo của Y Phương nương nương, nàng cũng không phải dễ nói chuyện!”
Thất Thất vội nói:“Vậy làm sao bây giờ?”
Tiểu nha đầu cũng bị dọa, so với Thất Thất nước mắt còn chảy ghê gớm
hơn, Thất Thất vừa thấy lần này xem như phiền toái, là người khác, nàng
còn có thể giả bộ da mặt dày, cùng lắm lăn lộn một trận đòn, nói không
chừng liền trôi qua, nhưng là Y Phương kia, Thất Thất sợ là chịu đòn
cũng không trôi qua được, cho nên Thất Thất nhìn tiểu nha đầu, nàng cũng rất muốn khóc, bị đánh tuy nói rằng hạ sách, tư vị kia nàng từng chịu
không ít, biết rõ không dễ chịu gì.
Hai người đang ở thời điểm vô kế khả thi, chợt nghe có người nói:“Quản sự, kêu Tôn Tiểu Lăng đi ra một chút!”
Thất Thất nghe thanh âm kia có chút giống như Lôi Nhân, do dự một
chút rồi đi ra ngoài, quản sự kia đã kêu:“Tôn Tiểu Lăng đi ra!”
Thất Thất vừa thấy thật là Lôi Nhân, có chút kích động còn có chút
không biết làm sao, Lôi Nhân hướng về phía nàng vẫy tay một cái, Thất
Thất liền ở trong tầm mắt chú ý của mọi người đi theo Lôi Nhân đi rồi.
Đi vào chỗ không có người, Lôi Nhân vội hỏi:“Thật lâu không thấy
ngươi, hỏi Quản Phong, mới biết được ngươi đến nơi này, đã xảy ra chuyện gì?”
Thất Thất miệng khẽ mím, xoay người đôi mắt liền đỏ, Lôi Nhân lại
vươn tay đem nàng xoay lại đây gằn từng tiếng nói:“Có một câu vẫn nghĩ
muốn nói với ngươi, lại sợ ngươi tức giận!”
Thất Thất nghe xong có chút chờ mong nói:“Lôi tướng quân có việc gì, Tiểu Lăng sẽ không tức giận !”
Lôi Nhân nhìn Thất Thất do dự một chút mới nói:“Tiểu Lăng, nếu ngươi
không phản đối, ta muốn đến chỗ đại tướng quân nơi đó để cầu hôn!”
Thất Thất vừa nghe liền cao hứng nói:“Đây là chuyện tốt nha, Lôi
tướng quân muốn thành thân , là chuyện tốt nha!” Thất Thất nói xong lại
hy vọng cô gái Lôi Nhân thích không cần là cái Y Phương gì kia.