Thất Thất vừa rời khỏi, Quản Phong lập tức để cho người ta mang nàng
đi tắm thay quần áo thu dọn sạch sẽ, sau đó để cho người hầu cận Doãn
Trường Ninh dạy bảo Thất Thất kỹ lưỡng, nhưng người hầu cận này bị Thất
Thất càng không ngừng cúi đầu khom lưng tra tấn có chút chịu không nổi,
trong lòng chướng mắt bộ dáng khúm núm nịnh bợ đến vội vàng của Thất
Thất này, lại thêm thật sự không muốn đối diện với bộ mặt nhìn không dễ
coi kia, lung tung chọn chút chuyện tình không nhẹ không nặng nói cho
Thất Thất, trong lòng biết lấy tác phong làm việc của Doãn Trường Ninh,
không tới hai ngày không đánh chết không xong, an tâm như vậy, người hầu cận kia rất nhanh liền đuổi Tôn Tiểu Lăng đi.
Thất Thất sống sót thề phải làm một tiểu nô tỳ tri kỷ nhất, mặc dù
người hầu cận kia không nói cho nàng thói quen cùng yêu thích của Doãn
Trường Ninh, nhưng không biết là Thất Thất vận khí tốt, hay là bởi vì
thời gian Doãn Trường Ninh nán ở trong trướng thật sự ngắn, cũng không
quá khó xử nàng.
Tuy nhiên mười ngày sau, Thất Thất cũng quen thuộc lên, rốt cuộc đã
biết không ít Doãn Trường Ninh yêu thích, không cần hắn phân phó đã biết hắn muốn làm cái gì, chỉ cần Doãn Trường Ninh không bảo nàng lảng
tránh, nàng cũng không quản Doãn Trường Ninh thích hay không thích, đi
theo làm tùy tùng mà hầu hạ, ngay cả Quản Phong thấy cũng tự biết thẹn
không bằng, thân binh chuyện tình ít đi một nửa, nhưng người người đều
phi thường chán ghét cùng chướng mắt Tô Thất Thất rõ ràng nóng lòng nịnh bợ Doãn Trường Ninh này.
Trở lại quân trướng, có Tô Thất Thất ở, Doãn Trường Ninh cơ bản cũng
không cần sai sử những thân binh này, kỳ thật ở trong mắt Doãn Trường
Ninh, Tô Thất Thất làm việc cùng thân binh so sánh vẫn là kém một mảng
lớn, nhưng căn cứ vào Tô Thất Thất so với ai khác đều cố gắng, so với ai khác đều ân cần, nhận sai so với ai khác đều nhanh, chính mình vừa biến mặt, nàng lập tức liền nhận sai, Doãn Trường Ninh cũng dùng để sai
khiến.
Thất Thất thích ngủ lười hiện tại trở nên đặc biệt chịu khó, sáng sớm ngồi dậy, thường thường mình còn không có rửa mặt liền đem mấy thứ rửa
mặt gì đó cùng nước đã chuẩn bị tốt bưng vào cho Doãn Trường Ninh, sau
đó lại vội vội vàng vàng đem bữa sáng linh tinh bưng tới.
Quản Phong hiện tại sáng sớm có thể thấy một con quay nhỏ bận rộn,
hắn không thể không bảo người ta đem Thất Thất gọi vào quân trướng của
mình, không bao lâu con quay nhỏ ân cần kia đã đi vào, hành lễ rồi đứng
lên còn không ngừng dập đầu cúi người, Quản Phong vội ngăn lại
nói:“Ngươi đừng dập không dứt, bản tướng nhìn choáng váng đầu, bản tướng hiện tại hỏi ngươi mấy câu, ngươi phải trả lời chi tiết!”
Thất Thất trong lòng lộp bộp một tiếng, chẳng lẽ mình đã bị Quản
Phong nhìn thấu, nhưng đến điểm mấu chốt này, nàng cũng không thể lui
về, chỉ có thể kiên trì chờ câu hỏi của Quản Phong, quả nhiên nghe Quản
Phong mặt lạnh nói:“Ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
Thất Thất vội nói:“Quản tướng quân, nô tỳ là Tôn Tiểu Lăng!” Hiện tại Thất Thất cũng đem mình trở thành Tôn Tiểu Lăng, nàng trong lòng không
muốn làm Tô Thất Thất bị người làm bẩn qua, lại càng không muốn làm con
rối Thiên Tuyết công chúa kia, Quản Phong tiếp tục mặt lạnh hỏi:“Ngươi
trà trộn đến bên người đại tướng quân đến tột cùng muốn làm gì?”
Thất Thất vừa nghe vội vàng nói:“Tướng quân oan uổng, oan uổng, nô tỳ không có trà trộn đến bên người tướng quân gia, là tướng quân gia để
cho nô tỳ đến hầu hạ !”
Quản Phong nghe xong mặt nhăn nhíu mày, quả thật là Doãn Trường Ninh
chọn Tôn Tiểu Lăng đen thui xấu xí này đến hầu hạ, nhưng Doãn Trường
Ninh để cho nàng hầu hạ không có gì kỳ quái, chính là cử chỉ Tôn Tiểu
Lăng này lấy lòng Doãn Trường Ninh thật sự quá mức rõ ràng, Quản Phong
vẫn không thể phân phó nàng không cần lấy lòng Doãn Trường Ninh, vì thế
nhân tiện nói:“Tôn Tiểu Lăng, ngươi thành thật một chút, nói một chút
ngươi nóng lòng tiếp cận đại tướng quân như vậy là mục đích gì!”
Thất Thất vừa nghe nhân tiện nói:“Tướng quân oan uổng nô tỳ, nô tỳ thầm nghĩ hầu hạ tốt tướng quân gia!”
Quản Phong vỗ bàn nói:“Tôn Tiểu Lăng ngươi lớn mật, ngươi hầu hạ đại
tướng quân mục đích là cái gì, muốn cho đại tướng quân mang binh đi đánh quốc gia Đại Kỳ ngươi sao?”
Thất Thất nghe xong sửng sốt một chút, nàng thực hy vọng Doãn Trường
Ninh nhanh chân dẫn quân đem Đại Kỳ tiêu diệt, tốt nhất đem phụ
hoàng,“Mẹ cả” nàng kia đều bắt, nhục nhã một trận, hoặc là đem “Mẹ cả”
xinh đẹp có thể coi như trẻ tuổi cùng “Muội muội” băng tuyết thông minh
kia ném tới trong hồng trướng, nhưng lời này nàng không dám nói ra với
Quản Phong , trong não vòng vo hơn nữa ngày mới thấp giọng nói:“Mục đích duy nhất của nô tỳ chính là không muốn lại về hồng trướng , không muốn
lại về chuồng ngựa!”
Quản Phong nghe xong lời này, lại cảm thấy hợp tình hợp lý, thử hỏi
làm một người phụ nữ ai nguyện ý ở trong hồng trướng, chuyện trong
chuồng ngựa cùng chuyện hầu hạ Doãn Trường Ninh vừa so ra, bên nào nặng
là tự nhiên mà biết, Quản Phong trong lòng lại cảm thấy Thất Thất quá
mức xem trọng chính mình , liền mặt mày nàng trước mắt này, đừng nói đặt ở hồng trướng không có người muốn, cho dù đem quần áo của nàng cởi hết, sợ cũng không có người nào cảm thấy hứng thú, vì thế nhân tiện
nói:“Ngươi thật đúng là xem trọng chính mình, liền mặt mày này của
ngươi, còn sợ vào hồng trướng!”
Thất Thất thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng nghĩ đến Tôn Tiểu Lăng
là một tiểu thư khuê các, vội đè nén hành động nhảy dựng lên của mình
giả bộ một bộ dáng điềm đạm đáng yêu nói:“Tướng quân, nô tỳ cũng là vào
trong quân mới không còn dung mạo !”
Quản Phong nhất thời chọn không ra khuyết điểm trong lời nói của Tô
Thất Thất, mặc dù vẫn cảm thấy không thích hợp, nhưng bắt không được
nhược điểm của Tô Thất Thất, chỉ phải nói:“Tôn Tiểu Lăng ngươi thành
thật chút cho bản tướng, nếu để cho bản tướng biết ngươi có tam tâm gì,
bản tướng sẽ khiến ngươi chết cực kỳ khó coi !”
Thất Thất vội giống như gà mổ thóc, giơ tay moi tim móc phổi thề:
Chính mình nếu có thứ nhị tâm gì, trời giáng ngũ lôi oanh đỉnh! Dù sao
Thất Thất trông mong ngũ lôi cũng không thể lập tức oanh chết mình, thề
càng ngoan độc nàng mới cảm thấy không làm thất vọng lương tâm!
Quản Phong không kiên nhẫn đánh gãy Thất Thất chuẩn bị thao thao bất
tuyệt tuyên thệ, vẫy tay bảo nàng đi, ra khỏi quân trướng của Quản
Phong, Thất Thất mới phát hiện tại đây trong cuối mùa thu này, áo lót
trên người mình cư nhiên đều ẩm ướt có phần lạnh lẽo !