Yên Chi Trảm

Chương 47: Chương 47: Thị Tì Bên Người 2




Sau khi Thất Thất khỏi bệnh, Quản Phong tìm lang trung chẩn đoán quả thật khỏe rồi, sẽ không đem bệnh lây cho Doãn Trường Ninh, nghĩ Thất Thất từng sống ở hồng trướng, còn muốn tìm vài cái lão phụ nhân kiểm tra Thất Thất còn có bệnh gì khác hay không, Doãn Trường Ninh lại nói:“Không cần, để cho nàng chuyển lại đây đi!”

Vì thế Thất Thất cũng không hiểu được mình làm thế nào liền vận cứt chó đến đây, nguyên lai mấy đồ dùng gì đó ngại bẩn cũng không cho phép mang theo, sau đó bị đuổi vào phòng tắm, tắm rửa kỹ càng một phen, đã có người chuẩn bị một thân quần áo nha đầu mới bên ngoài, khi Thất Thất mặc quần áo, cẩn thận từ trong thùng tắm lấy ra cây cung cùng ngọc bài của mình, giấu ở trên người.

Nhà giàu trong hoàng thành đều có một ít người hầu phi thường tốt để sai bảo, có nhiều hơn một người, nhưng Doãn Trường Ninh vẫn không có ai đặc biệt tri kỷ đi theo, Quản Phong vẫn muốn giúp Doãn Trường Ninh tìm vài người, nhưng vẫn chưa tìm được ai mà Doãn Trường Ninh vừa ý, Tô Thất Thất này, hắn cảm thấy không tốt là một chuyện, cũng không cho rằng Tô Thất Thất là người hầu tốt, nhưng Doãn Trường Ninh muốn sử dụng, hắn cũng chỉ có thể vừa tìm người khác vừa nhìn chằm chằm Thất Thất, Thất Thất nghe Quản Phong đem thói quen sinh hoạt cùng yêu thích cá nhân của Doãn Trường Ninh nhất nhất giao phó, mới đi theo sau lưng Quản Phong, cẩn thận đi vào phòng Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh đang ngồi ở bên cạnh bàn viết cái gì đó, Quản Phong ý bảo Thất Thất hầu hạ cho thật tốt, liền lui ra ngoài.

Thất Thất mặc dù nghe Quản Phong nói một đống lớn, nhưng trong lòng thật sự không có nhớ kỹ bao nhiêu, cho nên đứng ở nơi đó nhìn trái nhìn phải, mới nghĩ đến hẳn là nên châm trà cho Doãn Trường Ninh, vội đi đến bên lò, xách lên cái bình nhỏ trắng bạc kia, vừa muốn châm nước, lại nghe Doãn Trường Ninh thản nhiên nói:“Chuyện đó ngươi làm không được, để cho người khác đến làm!”

Thất Thất sửng sốt một chút, loại sự tình này mình đều làm không xong, vậy mình là thị tì bên người hắn còn có thể làm cái gì, một thân binh lại đây châm trà lui xuống, Thất Thất cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng hỏi:“Tướng quân gia, vậy Tiểu Lăng hằng ngày cần làm những chuyện gì?”

Doãn Trường Ninh nghe xong nhìn Thất Thất liếc mắt một cái mới nói:“Chẳng lẽ Quản Phong không từng giao phó cho ngươi sao, thời điểm bổn soái bận rộn không được quấy rầy!”

Thất Thất nghe xong vội hỏi:“Có giao phó, là nô tỳ đã quên, nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!”

Doãn Trường Ninh khẽ hừ một tiếng lại tiếp tục bận chuyện của hắn, Thất Thất trong lòng hừ một tiếng, liền đứng ở một bên, vừa đứng chính là cả một ngày, này xem như nghẹn hỏng Thất Thất rồi, từ nhỏ cho đến khi lớn như vậy, nàng thật đúng là không có khả năng an ổn ngây ngốc bất động nửa canh giờ , giống như hôm nay vậy phá lệ đứng một ngày, thật sự là mặt trời mọc lên từ hướng tây, vấn đề là từ buổi sáng vẫn đứng đến buổi tối, nếu không phải trong phòng vài cái lò sưởi cần châm thêm lửa, nàng cảm thấy chính mình không đứng đến cứng ngắc cũng không được!

Nhưng có thứ làm Thất Thất cực kỳ vừa lòng là, Doãn Trường Ninh làm công sự, hoàn toàn không tránh nàng, nàng cái gì đều nghe được, tuy rằng đứng cả một ngày, nàng nghe không hiểu được bao nhiêu, nhưng trong lòng cao hứng, ít nhiều biết Doãn Trường Ninh đang làm cái gì, có lẽ tương lai sẽ dùng được!

Giữa trưa, Doãn Trường Ninh ăn đơn giản, chưa ăn mấy miếng thì đều thưởng cho Thất Thất, đây chính là chút đồ ăn sau khi Thất Thất bị kéo vào hồng trướng ăn được tốt nhất, Doãn Trường Ninh bận không có thời gian ăn, nàng lại là không có chuyện gì nhàn đến phát hoảng, vì thế ăn cực kỳ sạch sẽ, đến nỗi cho đến thời điểm ăn cơm chiều, nhìn Doãn Trường Ninh dùng bữa tối, thế nhưng không thấy đói bụng!

Doãn Trường Ninh bữa tối xem trọng hơn một ít, thời gian cũng dài hơn, cho nên vừa ăn vừa nghe Quản Phong báo cáo một ít chuyện tình ở Ngô thành, Thất Thất có vẻ cảm thấy hứng thú với những thứ này, bởi vì Tôn Thiếu Bạch nói cho nàng Thiên Hương công chúa kia và phụ hoàng mẫu hậu của nàng đều ở Ngô thành, mà chuyện Quản Phong báo cáo lại đều là thứ Thất Thất muốn biết nhất , chỉ nghe Quản Phong nhỏ giọng nói:“Phòng bị Ngô thành như trước là Tô Tử Nho bố trí, chỉ là Tô Tử Nho hao phí không ít tâm huyết, đêm hôm qua ói ra máu hai lần!”

Doãn Trường Ninh không nói chuyện, Quản Phong lại nói:“Hơn nữa nghe người ta nói, Duệ đế kia cùng Huệ hoàng hậu hiện tại sủng nhất là Thiên Hương công chúa!”

Doãn Trường Ninh híp mắt một chút, chuyển hướng Thất Thất hỏi:“Tôn Tiểu Lăng, ngươi là nữ tử quan gia Đại Kỳ , biết có Thiên Hương công chúa gì không?”

Thất Thất vừa nghe Doãn Trường Ninh cư nhiên hỏi nàng việc này, kích động thiếu chút nữa nói không ra lời, thật vất vả mới đứng vững nói:“Hồi bẩm tướng quân gia, Đại Kỳ quốc trừ bỏ có Thiên Tuyết công chúa nổi danh bên ngoài, Thiên Hương công chúa mới là tâm can bảo bối của Duệ đế cùng Huệ hoàng hậu, nghe nói vẻ đẹp của Thiên Hương công chúa này mới thật là thiên thượng nhân gian không có, Thiên Tuyết công chúa kia mà so với Thiên Hương công chúa chỉ là một đống phân trâu, không cùng một tầng lớp!”

Doãn Trường Ninh nghe xong nhìn Thất Thất liếc mắt một cái mới nói:“Thiên Tuyết công chúa cũng không có không chịu nổi như ngươi nói vậy, tuy rằng cử chỉ thô tục một chút, nhưng bổn soái thật đúng là không tin trên đời này còn có ai có bộ dạng được hai phần tư sắc như nàng!”

Thất Thất nghe xong lâm vào chán nản, cử chỉ của mình ở trong hoàng cung từng trải qua huấn luyện của Lí thượng nghi, làm sao lại thô tục, nhưng lại không thể giúp mình biện bạch, đành chỉ có thể thay Thiên Hương nói:“Tướng quân gia đây là không biết đi, Thiên Hương công chúa kia mới đúng thật là mỹ nhân, cái khuynh quốc khuynh thành gì đó dùng đến trên người nàng đều rất tầm thường!”

Doãn Trường Ninh hừ một tiếng hỏi:“Nói giống y như thật, chẳng lẽ ngươi từng gặp qua!”

Thất Thất ngừng miệng, lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Bổn soái có cơ hội nhất định sẽ kiến thức Thiên Hương gì gì đó, ở trên giường xem có mạnh hơn Thiên Tuyết tiểu tiện nhân kia hay không!”

Thất Thất nghe xong máu thoáng cái xông lên, muốn nhào qua cùng Doãn Trường Ninh liều mạng cho rồi, cứ như vậy rất giày vò !

Lại nghe Doãn Trường Ninh nói:“Tôn Tiểu Lăng mấy món ăn này thưởng cho ngươi ăn đi!” Nói xong buông đũa, tiếp nhận khăn ấm thân binh đưa qua xoa xoa miệng, lại xoa xoa tay, đứng dậy đi ngang qua người Thất Thất chợt dừng lại nói:“Đừng nói, mùi vị Thiên Tuyết kia thực sự khiến người muốn ngừng mà không được nha, chết rồi cực kỳ đáng tiếc !”

Thất Thất từ nhỏ cho đên lớn như vậy, lần đầu tiên trong đầu có chí khí muốn bỏ ăn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.