Yên Chi Trảm

Chương 105: Chương 105: Tiên Yêu Đấu Pháp 2




Nhưng mà Doãn Trường Ninh căn bản không có ý định mang tay lấy ra, Thất Thất chỉ phải sử dụng kế sách kéo dài thời gian lấy lòng nói:“Tướng quân gia, đại công chúa đến đây, có thể đổi ngày khác hay không, hay đổi chỗ khác?”

Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“Chỗ này có điểm nào không tốt, nam bắc thông suốt, rộng mở sáng ngời, hôm nay mùng tám, cũng là ngày tốt nha, đại công chúa đến đây thì thế nào, ta thích tiểu hắc nô của mình một tý, chẳng lẽ nàng còn dám không cho sao? Nói sau thay đổi ngày khác, ta không có cảm giác thì làm sao bây giờ?”

Thất Thất lại lấy lòng nói:“Đúng rồi tướng quân gia, đại công chúa đương nhiên… Đương nhiên không dám không cho, nhưng mà nô tỳ về sau sợ là không lăn lộn được nữa!”

Doãn Trường Ninh nở nụ cười hôn Thất Thất một cái nói:“Ta thật sự là yêu nhất bộ dáng này của ngươi, nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi theo ta, đại công chúa không động được một cọng lông tơ của ngươi, ngươi tin hay không tin!”

Thất Thất liên tục hèn hạ gật đầu nói:“Tin tưởng, tin tưởng!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Vậy để cho ta nếm thử cái mông nhỏ quý giá này của Thất Thất tiểu hắc nô là cái mùi vị gì!”

Thất Thất vừa nghe dạo qua một vòng vẫn là quay lại trên việc này, liền đáng thương nhìn Doãn Trường Ninh, Doãn Trường Ninh thấy cuối cùng cũng buông lỏng tay ra nói một tiếng:“Không có một chút hứng thú!”

Thất Thất lo không nổi cái gì có hứng thú hay không, vội vàng đem quần xách lên, còn không có buộc lại, chợt nghe tiếng đại công chúa truyền đến :“A, Vương gia ở trong này nha, bản cung tìm cả nửa ngày!”

Doãn Trường Ninh tựa vào trong ghế dựa miễn cưỡng trả lời:“Mấy người hầu này làm sao vậy, ngay cả công chúa đến cũng không báo, bổn vương không cắt đầu lưỡi bọn họ là không được!”

Thất Thất mặc dù không buộc xong dây lưng, nhưng đứng nơi đó cũng không dám động, chỉ là phía sau áo lót mãnh liệt đổ mồ hôi, một trận gió mát, Y Phương dìu đại công chúa đi vào phòng khách, Thất Thất theo Doãn Trường Ninh này đã lâu, là lần đầu xem Doãn Trường Ninh dùng loại tư thái này đối đãi với đại công chúa, đại công chúa ngược lại cũng không giận, Y Phương dìu nàng ngồi xuống sau, mới hành lễ dập đầu, Thất Thất cũng nhớ đến mình cũng phải hành lễ với đại công chúa, cũng vội quỳ xuống, đại công chúa không phân phó cho nàng đứng lên, Doãn Trường Ninh cũng miễn cưỡng ngồi không có phân phó cho Y Phương đứng lên, Thất Thất từ trong lòng đem đội vợ chồng quái dị này mắng máu chó phun đầu: Các ngươi cả ngày sống an nhàn sung sướng, không phải ngồi chính là nằm, cứ thích lấy Đồng Tiền tiểu cô nãi nãi một người cả ngày đều bận như vậy ra trêu đùa!

Mắng chửi là không làm nên chuyện gì, đại công chúa kia nhẹ mở môi ra hỏi:“Vương gia mấy ngày nay đều bận những gì?”

Doãn Trường Ninh nghe xong lấy tay xoa xoa đầu nói:“Bổn vương mấy ngày nay rất thoải mái mãn nguyện, có ái phi cùng Hương phi vốn đã là chuyện nhân sinh không tiếc nuối, chỉ còn cảm thấy không có con nối dòng là chuyện không được hoàn mỹ, cho nên mấy ngày nay bổn vương mãi suy nghĩ, hẳn nên chọn thêm một ít phụ nữ dễ sinh đẻ đến hầu hạ!”

Thất Thất còn chưa từng nghe qua lời nói vô sỉ như vậy đâu, hắn rõ ràng có một khối sắc tâm lại khăng khăng lấy danh nghĩa muốn con nối dòng, rõ ràng chỉ muốn đi đạp hư phụ nhân đàng hoàng, trong lòng Thất Thất ngọn lửa giận kia dập cũng dập không tắt, lại nghe đại công chúa vẫn như trước nhẹ giọng nói nhỏ:“Vương gia suy xét quả nhiên là đại sự, chuyện con nối dòng tuyệt đối là chuyện đại sự không thể lơ là, vậy Vương gia có người để chọn không?”

Thất Thất từ trong lòng khen ngợi đại công chúa này thật sự là hiền tuệ trong nhà, đổi lại là chính mình, không cho một cái tát đi qua chào hỏi là không được, nhưng vừa nghĩ đến làm sao lại đổi thành chính mình, đối với đôi vợ chồng đê tiện nguyện ý giả nhân giả nghĩa này để cho bọn họ giả nhân giả nghĩa đi là được, Doãn Trường Ninh kia quả nhiên không biết xấu hổ nói:“Có, tính ra cũng có một hai người như thế!”

Đại công chúa vừa nghe lập tức liền hỏi:“Vương gia là người trong phủ hay là ngoài phủ!”

Thất Thất nghe giọng điệu kia của đại công chúa rõ ràng có vài phần khẩn trương, Doãn Trường Ninh cũng không nhanh không chậm nói:“Trong phủ sao, Phán Hề kia miễn cưỡng còn có chút bộ dáng biết sinh đẻ, ngoài phủ tính ra có mấy người!”

Đại công chúa vừa nghe bèn nói:“Phán Hề không phải là phụ nữ nhà đứng đắn, lại là còn là con gái nhà hạ đẳng ở Ô Kim quốc, bộ dáng ngả ngớn, cùng người Đại Chu quốc không quá giống nhau, con nối dòng kia nếu sinh ra không biết sẽ là cái dạng gì!”

Doãn Trường Ninh nhân tiện nói:“Phán Hề không phải phụ nữ đứng đắn, vậy sinh ra không cho nàng nuôi là được!”

Đại công chúa nghe xong lập tức phản kích nói:“Việc này Vương gia sợ là không rõ, người mẹ có cái cá tính gì, trong huyết mạch con cái của nàng ít nhiều sẽ có tính tình này, đến lúc đó thực xảy ra chuyện, vẫn là Vương gia ngài xấu mặt không phải sao?”

Doãn Trường Ninh thở dài nói:“Như vậy cũng đúng!”

Đại công chúa lại nói:“Ngoài phủ là người những nhà nào, Vương gia cũng đừng để cho người ta che mờ mắt, không bằng vẫn là chọn ở trong phủ đi!”

Doãn Trường Ninh nghe xong bèn nói: “Quả nhiên là ái phi lo lắng chu đáo, nhưng mà trong phủ này nhìn làm sao cũng không có ai thích hợp!”

Đại công chúa trách một tiếng nói:“Vương gia, ngài thật là, người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Y Phương không phải rất thích hợp sao?”

Doãn Trường Ninh lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói:“Thật sự vậy, thật sự vậy, quả nhiên, bổn vương làm sao lại quên mất Y Phương tiểu nha đầu này đây!”

Thất Thất nhếch miệng một chút, phát hiện không hề có động tĩnh, vừa nhấc đầu lại nhìn thấy Doãn Trường Ninh đang lấy mắt đánh giá Y Phương, khuôn mặt nhỏ nhắn của Y Phương kia hiện lên màu hồng phấn, Thất Thất đang muốn phát biểu một chút khinh bỉ ở trong lòng, ánh mắt Doãn Trường Ninh lại thoáng cái chuyển tới trên người của Thất Thất, đột nhiên nói:“Ái phi, đừng nói Y Phương này thích hợp, tiểu hắc nô đây cũng thích hợp!”

Thất Thất nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng lên, đại công chúa kia nghe xong lại cực kỳ sẵng giọng:“Vương gia ngài thật là, chọn ai cũng không nên chọn nàng nha, bằng bộ dáng kia của nàng, sinh đứa nhỏ ra sẽ là cái dạng gì, nói sau Vương gia thấy bộ dáng này còn có thể….” Đại công chúa nói xong bỗng nhiên ngừng lại, Doãn Trường Ninh lại trảm đinh tiệt thiết nói tiếp:“Vì chuyện con nối dòng đại sự như vậy, khuôn mặt này dù không tốt như thế nào, bổn vương quyết định cũng phải nhịn một chút!”

Đại công chúa kia nghe xong ha ha nở nụ cười, ước chừng là vì giáo dưỡng tốt, cho nên mới cười thành như vậy, Thất Thất thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn do ngôn ngữ ác độc của Doãn Trường Ninh tên kia làm phát cáu, ai cũng biết mặt mày hiện tại của Tô Thất Thất nàng đây sánh bằng với cục cứt chó thối, có người cư nhiên muốn làm tiện nàng để cho nàng sinh đứa nhỏ, thật sự là thiên đại chê cười, cũng khó trách đại công chúa kia cười đến như nghẹn đậu tương, Thất Thất giận cực kỳ quay đầu vừa thấy Y Phương kia cư nhiên cũng mím môi cười trộm, đối với đại công chúa, từ lúc lần đầu tiên thấy mặt đã biết là một chủ tử cao quý, Thất Thất không dám so sánh với, nhưng Y Phương này cùng mình giống nhau rõ ràng cũng là nô tài, nửa cân đối với tám lượng, vậy nàng dựa vào cái gì đi cười mình?

Thất Thất chỉ lo thở phì phì nghĩ mình bị Doãn Trường Ninh đùa giỡn, ngay cả đại công chúa cùng Y Phương rời đi khi nào cũng không biết, Doãn Trường Ninh nói một tiếng:“Đứng lên đi!”

Thất Thất vội vàng đứng lên, nhưng ở trên sàn đá hoa cương cứng rắn quỳ thời gian lâu lắm, chẳng quản trải lớp thảm mỏng, chân Thất Thất vẫn mềm nhũn thiếu chút nữa không đứng nổi, Doãn Trường Ninh duỗi tay ra đỡ nàng, Thất Thất lại vội vươn tay túm quần, Doãn Trường Ninh liền cười meo meo nói:“Thất Thất tiểu hắc nô, quần này sẽ không cần mặc, chúng ta đem việc đứng đắn sinh nhi dục nữ kia làm, sau đó sinh dưỡng một đống đứa nhỏ!”

Thất Thất máu chợt bốc lên, cũng bất chấp Doãn Trường Ninh là cái Vương gia hay chủ tử gì, vừa nhấc chân liền hung hăng giẫm qua, nghe được Doãn Trường Ninh kêu một tiếng, Thất Thất vội vàng xách quần bỏ chạy về trong phòng mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.