Doãn Trường Ninh giả ý cả kinh chống thân mình ngồi dậy nói:“Là thái
tử điện hạ cùng Vận vương, bổn vương thất lễ !” Sau đó lại giả bộ choáng váng đầu chống đỡ hết nổi muốn té ngã xuống, thái tử kia thấy vội
hỏi:“Hâm vương thân thể khó chịu không tất đa lễ, mau mau nằm xuống!”
Thất Thất thật sự không thấy ra Doãn Trường Ninh có ý tưởng muốn
xuống giường hành lễ, đã thấy Doãn Trường Ninh cũng không khách khí liền nằm xuống, chẳng quản thái tử kia hỏi cái gì, chỉ trả lời một câu:“Bệnh cũ, vết kiếm thương đánh giặc lưu lại, phát ra, qua vài ngày là tốt
rồi!” Sau đó lại không mở miệng nữa, rồi nghe thái tử kia nói:“Trước đó
không lâu, Đại Kỳ quốc dùng Thiên Hương công chúa đến hòa thân, Thiên
Hương công chúa là tiểu mỹ nhân nổi danh thiên hạ!”
Thất Thất nghe xong trong lòng chợt lạnh, lại nghe kia thái tử
nói:“Phụ hoàng cho rằng Bạch Viện với ngươi lòng bàn tay hay mu bàn tay
đều là thịt, hứa gả cho ai đều sợ mất công bằng, cho nên phụ hoàng tính
cho ngươi cùng Bạch Viện tỷ thí văn võ một phen, ai thắng có thể ôm mỹ
nhân về!”
Doãn Trường Ninh hữu khí vô lực nói một tiếng:“Nhi thần đa tạ phụ hoàng cất nhắc!”
Thái tử kia vừa thấy Doãn Trường Ninh có hai phần hăng hái, vì thế
lại nói:“Ngày định là 16 tháng 10, ngươi cần phải mau chóng khỏe lên,
nếu không chính là Bạch Viện một mình ôm mỹ nhân về !”
Doãn Trường Ninh lại có khí vô lực ừ một tiếng, sau đó mặc kệ thái tử kia nói tiếp cái gì, hắn đều rất phiền chán càng không ngừng hừ hừ,
Thất Thất này làm nô tài nghe xong còn chịu không nổi, nghĩ làm thái tử
kia, tôn quý quen, khẳng định càng chịu không nổi, quả nhiên thái tử
cuối cùng ngồi không yên, nói mấy lời thoại như nghĩ dưỡng tốt hơn linh
tinh, sau đó liền đứng dậy đi rồi.
Thất Thất từ dưới đất đứng lên, thấy Doãn Trường Ninh gác chân nằm
trên giường đang nhìn nàng, Thất Thất không biết có phải trên mặt mình
mọc hoa hay không, vội vươn tay đi sờ, Doãn Trường Ninh kéo khăn xuống
dịu dàng nói:“Thất Thất tiểu hắc nô, bổn vương thật nghĩ muốn ngươi, nếm thử xem là cái tư vị gì!”
Thất Thất sợ tới mức “Bùm” một tiếng quỳ xuống nói:“Vương gia, ngươi tha nô tỳ đi!”
Doãn Trường Ninh hừ một tiếng nói:“Đáng chết, có biết bao nhiêu người muốn lên chiếc giường này của bổn vương hay không, cho ngươi cơ hội còn không cần!”
Thất Thất liền cười nói:“Vương gia, lên cái giường này của ngài cần dũng khí rất lớn!”
Doãn Trường Ninh đắc ý vỗ giường nói:“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, không lên giường bổn vương sao hiểu được lạc thú cùng bổn
vương ở trên giường!”
Thất Thất nghe xong trên mặt thì cười, trong lòng lại bắt đầu kết
băng, Doãn Trường Ninh ngả ngớn lấy tay nâng mặt Thất Thất lên nói:“Nhìn nụ cười này của ngươi, ngoài cười nhưng trong không cười, muốn bao
nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi!”
Thất Thất nhân tiện nói:“Vương gia không lâu sau sẽ ôm được mỹ nhân về, cũng không cần xem bộ mặt khó coi này của nô tỳ!”
Doãn Trường Ninh nghe xong hừ một tiếng nói:“A, tiểu hắc nô cũng biết ghen tị, chua , thật khó nghe!”
Thất Thất nhân tiện nói:“Vương gia ngài thực biết nói giỡn!” Thất
Thất nói xong những lời này, bản thân mình cũng cảm thấy có chút chua,
Doãn Trường Ninh lại bỗng nhiên bắt được tay nàng đem nàng ôm vào nhập
trong lòng nói:“Chỉ cần ngươi không đồng ý, bổn vương sẽ không đi ôm cái mỹ nhân gì về!”
Thất Thất vội tránh ra nói:“Vương gia, ôm mỹ nhân về mới là chính đạo của ngài, nô tỳ chỉ là một tiểu hắc nô hầu hạ người, nào dám không đồng ý!”
Doãn Trường Ninh có chút thất vọng buông tay ra, nhìn Thất Thất một hồi lâu mới nói:“Ngươi có đôi khi cứ như bài xích ta!”
Thất Thất vội nói:“Vương gia, nô tỳ không có, ngài đa tâm!”
Doãn Trường Ninh lại không đồng ý, không buông tha cho truy hỏi:“Nói
cho bổn vương, làm thế nào mới có thể làm cho ngươi vui vẻ lên?” Nói
xong lại đem Thất Thất ôm vào trong lòng nhẹ giọng hỏi:“Làm thế nào mới
có thể tiếp nhận bổn vương?”
Thất Thất ánh mắt đau xót, trong lòng lại nói: Doãn Trường Ninh ngươi đồ khốn kiếp này, Tô Thất Thất ta hận không thể giết ngươi, có ngươi
lắc lư ở trước mắt, Tô Thất Thất ta có thể vui vẻ lên được mới là lạ !
Thất Thất không biết Doãn Trường Ninh buông tay ra khi nào, dù sao thì mình vẫn ngơ ngác dùng cái tư thế kia đứng yên thật lâu.
Ngày kế tiếp, Doãn Trường Ninh ít ở trong phủ, ngay cả đại công chúa
thích làm ầm ĩ kia cũng ít khi đến kiểm tra phòng, dò xét, Thất Thất
không biết bọn họ có phải đều bận rộn chuyện hòa thân hay không, nàng
cũng hiếm khi có loại thời điểm thanh nhàn này, trời lạnh, nàng ho khan
càng ghê gớm, cũng may phòng Doãn Trường Ninh ấm áp, Thất Thất cơ bản
không dám ra khỏi phòng Doãn Trường Ninh, lúc Doãn Trường Ninh không ở,
nàng liền cuộn người ở một góc phía sau giường, ngồi im lặng, thường
thường ngồi cả ngày chỉ ăn một chút cơm.
Thất Thất ở trong loại cuộc sống này hầm đến 16 tháng 10, ngay cả
Doãn Trường Ninh hơn 10 ngày không gặp rốt cục đã trở về viện, sáng sớm
thức dậy liền ăn mặc gọn gàng chói người, ngay cả con Tứ Bảo kia của hắn cũng bôi một lượt dầu bóng , sau đó Doãn Trường Ninh cưỡi con Tứ Bảo
của hắn kia mang theo một đội vệ sĩ người ngựa chỉnh tề sáng sớm liền ra khỏi vương phủ, Thất Thất nhìn theo Doãn Trường Ninh đi xa , mới thu
hồi tầm mắt, lại nghe có người nói:“Thiên Hương công chúa Đại Kỳ quốc
kia là bóng ma của Vương gia, Vương gia đã thề nhất định phải được!”
Thất Thất nghe ra thanh âm là Quản Phong, cũng không quay đầu nói:“Vậy Quản đại nhân vì sao không đi giúp Vương gia?”
Quản Phong thản nhiên nói:“Văn có Vương gia, võ có Lôi Nhân, Quản mỗ đi là dư thừa !”
Thất Thất cười mỉa nói:“Quản đại nhân văn võ song toàn, không đi rất
đáng tiếc , ít nhất Vương gia thiếu đi không ít phần thắng!”
Quản Phong thở dài nói:“Quản mỗ lại không hy vọng Vương gia thật sự ôm cái mỹ nhân gì về!”
Thất Thất nghe xong có chút giật mình nói:“Nô tỳ còn tưởng rằng Vương gia ôm mỹ nhân về là mục đích chung!”
Quản Phong mở miệng một chút, lại phát không ra tiếng, sau đó sẽ
không lại mở miệng nói chuyện, Thất Thất ngược lại ngạc nhiên hỏi:“Vậy
Đại Kỳ quốc kia đưa Thiên Hương công chúa đến hòa thân, là ai hộ tống
đến!”
Quản Phong nhân tiện nói:“Là binh mã đại nguyên soái của bọn họ Vương Quốc Khánh hộ tống!”
Thất Thất sửng sốt một chút, sau đó lại nghe Quản Phong nói:“Hôm qua
huynh trưởng của ngươi Tôn tham tướng cũng đến Thượng Dần thành!”
Thất Thất hoảng sợ, có chút cà lăm hỏi:“Vậy… vậy hắn biết nô tỳ ở vương phủ không?”
Quản Phong nhân tiện nói:“Hắn hẳn là biết ngươi ở trong này, mới yêu cầu đến Thượng Dần nhậm chức !”
Thất Thất thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, cái gì kêu là bóng đè xua
không đi được, đại khái cái này chính là bóng đè xua không đi được đây.
Thất Thất lại ho quay về cái góc của mình mà ngồi, Quản Phong cũng
không nói tiếp gì nữa bỏ đi rồi, Thất Thất nhìn bóng dáng trên cửa sổ,
đủ loại kiểu dáng , theo mặt trời dâng lên, chậm rãi đều biến mất, sau
đó mặt trời chuyển tới mặt sau phòng, mặt sau kia có một cây du già, lúc này lá cây còn chưa rụng hết, cho nên trên cửa sổ không có ấn ra bóng
dáng gì, sau đó nữa trời chậm rãi tối đi, Thất Thất mới cảm thấy đói
bụng, dường như mình lại một ngày không có ăn cơm, Thất Thất sợ lại ngồi nữa nhà bếp sẽ tắt lửa, ăn cái gì cũng không có , vì thế miễn cưỡng từ
trong góc đứng lên đi ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, một luồng gió lạnh nghênh diện thổi tới, Thất Thất
ngoài ý muốn thấy ngoài cửa để một cái mâm, mặt trên bày sẵn bát đũa,
cùng một thố canh, Thất Thất mở bát ra nhìn, bên trong có hai cái bánh
bao, vừa sờ bánh bao còn nóng canh cũng nóng, vội lấy vào nhà vừa ăn vừa uống, ăn no, mới cảm thấy trên người ấm áp hơn một ít, nhưng xung quanh lại không phát hiện ra người nào.
Thất Thất chỉ phải thu dọn mâm chén trống không, hướng về phía phòng bếp đưa đi, lại nghe có người báo: Vương gia hồi phủ!
Thất Thất nhẹ buông tay, cái mâm kia rớt xuống đất, thố canh cùng mâm đều rớt đến dập nát!