Ta đi khắp kinh thành tìm nàng, đã ba ngày ta không thấy nàng lại ở chỗ cũ bày hoa. Cảm giác nhức nhối đến phát hoảng thôi thúc ta phải đi tìm nàng. Ta lo sợ nàng sẽ biến mất....
" Tiểu cô nương, sao nàng lại ở đây?" Ta thấy nàng ở bên ngoài cổng thành, cả người mệt mỏi hướng mắt về phía xa như trông ngóng điều gì.
" ta chờ Đông ca ca của ta..." mắt nàng lấp lánh lệ khiến tâm ta nhói lên. Bộ dạng xinh đẹp, hăng hái hàng ngày trở nên rã rời mệt mỏi, ta vén nhẹ sợi tóc mai rối bời cho nàng, nàng vẫn im lặng không nói.
" nàng đã chờ bao lâu rồi?"
" Từ lúc Đông ca ca nổi giận bỏ đi... Ta cũng không biết nữa..."
Nàng mệt mỏi bất tỉnh trong tay ta. Nàng là mệt mỏi chờ nam nhân khác... Một cảm giác bức bối xâm chiếm tâm trí ta, tại sao nàng lại chờ nam nhân khác...Ta siết chặt tay đem nàng ôm vào ngực. Tiểu cô nương suy yếu trong tay ta, nàng vì kẻ khác trở nên như vậy, tâm ta thật có chút không thoải mái.
" thế tử, cô nương...."
" chăm sóc nàng thật tốt!" ta để nàng ngủ trong phòng mình, dặn dò hạ nhân rồi đi tới thư phòng.
Cành mai cạnh cửa sổ vẫn thật tốt, đã ba ngày rồi nó vẫn chưa héo rủ... Mỗi ngày ta đều đến lấy hoa từ nàng, ta chọn hàn mai không phải vì ta đặc biệt thích nó mà để làm nàng ấn tượng. Sau vài lần đến thì nàng luôn để riêng một cành hàn mai cho ta, nàng bắt đầu quen thuộc ta... Cứ như thế ta bước vào cuộc sống của nàng và nàng cũng dần chiếm lấy tâm trí ta.
" Hạo nhi, ngươi đem nữ nhân về phủ?"
" đó là nữ nhân của ta!"
Ta cũng không biết chính mình đang nói gì, nhưng ta lại càng hiểu rõ sự khao khát độc chiếm nàng của bản thân.