CHƯƠNG 12
Người như Trữ Sính Viễn e rằng không có nổi một ngày bình yên.
Sáng hôm sau, trong kinh thành truyền đến người báo tin tức, đại quân của Tường Phượng đã chuẩn bị tập kết lần hai, hiện nay đang đi đến biên cảnh.
Nghe được tin tức này, Tham Duật chỉ nhíu mi im lặng, hai nước tuy rằng chiến tranh không ngừng, nhưng vẫn luôn biết thời điểm này không phù hợp cho việc xuất binh, hiện tại là mùa bội thu, quốc khố tràn đầy, thích hợp cho việc an cư, cả đôi bên đều không muốn phải giao chiến, tránh để xảy ra sự việc ngoài ý muốn.
Tham Duật suy nghĩ, hai hàng mi như mây đen che phủ, khuôn mặt trầm ngâm khiến mọi người đều âm thầm kinh hãi.
Tham Duật nhiều lần thay đổi mệnh lệnh, khiến Trữ Sính Viễn cùng Lăng Vân chưa kịp quay về kinh, đã phải phụng mệnh đi biên cảnh.
Hai bên giằng co chưa lâu. Trữ Sính Viễn lại phát hiện ra một chuyện hết sức kì quái, vốn dĩ Thượng Quan Chuẩn văn thao võ lược, chẳng những là vị mãnh tướng, lại còn là người giỏi về mưu lược.
Lúc chỉ mới bắt đầu, đại quân Tường Phượng đã nghiêm chỉnh, bố trí đội quân cẩn trọng chu đáo, trận thế rõ ràng, Trữ Sính Viễn một chút cũng không chiếm được ưu thế.
Thế nhưng, nửa tháng nay, cách bày binh của quân đội Tường Phượng hoàn toàn khác xa so với trước. Chẳng những trận địa hỗn loạn, hơn nữa lại đóng quân không chịu ra.
Dường như bên kia đã thay đổi mất chủ soái, mà càng kì quặc chính là, Thượng Quan Chuẩn cũng dấu diếm không chịu xuất đầu lộ diện.
Trữ Sính Viễn âm thầm phái người đi tìm hiểu tin tức,mới biết được, hiện tại quân đội Tường Phượng đã không còn do Thượng Quan Chuẩn chỉ huy. Nửa tháng trước, Thượng Quan Chuẩn bị Thụy Vương (1) trách cứ làm hỏng thời cơ chiến đấu, không tuân theo mệnh lệnh, bị thu lại binh quyền, tạm giam trong nhà lao.
Hiện giờ toàn bộ binh quyền Tường Phượng đều nằm trong tay Thụy Vương, thế nhưng, Thụy Vương lại chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu, cho nên mới khiến trận địa trở nên rối loạn như thế.
Bất quá, dù sao thực lực hai quân cũng tương đương nhau, quân Tường Phượng một mực cố thủ, Trữ Sính Viễn nhất thời cũng không biết làm thế nào.
Cả hai cứ giằng co như vậy trong mấy tháng, vào một đêm, thủ hạ của Thượng Quan Chuẩn xuất hiện, y chính là Phiêu Kị tướng quân dũng mãnh Điền Thanh, y một mình tới gặp hắn.
Trữ Sính Viễn trong lòng thất kinh, hắn cùng Điền Thanh vốn là cũ thức ( người quen cũ), bọn họ quen nhau từ nhỏ, sau đó Trữ Sính Viễn vào cung, còn Điền Thanh sau khi phụ thân y chết sớm, y cùng mẹ mình trở về Tường Phượng, kể từ đó đến nay hai người bọn họ mất liên lạc, lần này tái kiến, đã trở thành đối địch, cũng vô pháp ôn chuyện xưa.
Hiện giờ Điền Thanh lại tới gặp, Trữ Sính Viễn trong lòng nhất thời không biết làm thế nào, dù sao hai quân cũng đối địch nhau, nếu lén lút gặp mặt, thực dễ dàng khiến người khác cho rằng hắn tư thông với địch. Hắn đã bị Tham Hãn nghi kỵ, nên việc này trăm triệu lần không thể.
Nhưng mà, nhìn thấy một Điền Thanh bi phẫn tuyệt vọng, Trữ Sính Viễn lại không thể cự tuyệt.
Đang do dự, Điền Thanh đột nhiên quỳ xuống, quỳ trước mặt hắn để cầu xin. Trữ Sính Viễn quá kinh hãi, biết sự tình không hề nhỏ, đành phải đáp ứng y.
Nghe xong câu chuyện của Điền Thanh, Trữ Sính Viễn mới biết được chân tướng sự việc. Nguyên lai, lần xuất binh này, Thương Quan Chuẩn tuy là tướng quân, nhưng triều đình lại phái thêm một giám phủ sử, ngự mệnh khâm sai, hòng kiềm chế Thượng Quan Chuẩn. Người này bề ngoài là thế, nhưng lại cùng Thụy Vương Vân Mặc đối đầu với Thượng Quan Chuẩn.
Vân Mặc là ấu tử của đế vương Tường Phượng, tính cách ngang ngược, đại thần trong triều đều rất kiêng kị người này, luôn làm theo ý hắn.
Mà Thượng Quan Chuẩn lại là người cương nghị, nhiều lần khuyên răn buộc tội hắn, từ lâu Vân Mặc đã ôm hận, trận đốc quân lần này, Vân Mặc nắm quyền, cố ý gây khó dễ chèn ép Thượng Quan Chuẩn, tự tiện tham gia quân sự.
Thượng Quan Chuẩn tính tình ngay thẳng, kháng ngôn không theo ( không nghe theo mệnh lệnh). Kết quả, khiến Vân Mặc nổi giận, chẳng những phái người về kinh buộc tội Thượng Quan Chuẩn nắm giữ binh quyền tự tung tự tác, còn cầu thánh chỉ đoạt lấy binh quyền của Thượng Quan Chuẩn, bắt giữ y.
Hơn nữa tên giám phủ sử còn giam giữ người nhà Thượng Quan Chuẩn, uy hiếp y. Thượng Quan Chuẩn tự thân khó bảo toàn, nay lại làm liên lụy đến người thân, rơi vào đường cùng, chỉ đành nhẫn nhục quỳ gối, Vân Mặc đắc ý, liên tiếp làm nhục Thượng Quan Chuẩn. Điền Thanh vốn là người được Thượng Quan Chuẩn đích thân đề bạc, cùng Thượng Quan Chuẩn có thể nói là huynh đệ chí cốt, nhìn thấy Thượng Quan Chuẩn bị người khác lăng nhục, trong lòng như có lửa đốt, nhưng biết bản thân thấp bé, ngũ tạng lại như bị thiêu, một chút biện pháp cũng không nghĩ ra, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Đúng lúc ấy, Điền Thanh lại nghĩ tới Trữ Sính Viễn, đột phát một ý nghĩ, kiền mạo kì hiểm, xin sự giúp đỡ của Trữ Sính Viễn, hi vọng Trữ Sính Viễn có thể lấy quân chi viện, cứu Thượng Quan Chuẩn ra.
Việc này có quan hệ đến thanh danh của Thượng Quan Chuẩn, nên Điền Thanh mới không cho người khác biết, đành phải bí mật tới gặp Trữ Sính Viễn.
Trữ Sính Viễn trầm ngâm im lặng, đối với Đằng Long mà nói, đây quả là cơ hội trời cho, nếu như được Quan Chuẩn y tương trợ, việc đánh phá Tường Phượng sẽ dễ như trở bàn tay. Hơn nữa, hắn cực kì kính nể Thượng Quan Chuẩn, tuy rằng hắn cùng y đối địch nhau, nhưng mà, Thượng Quan Chuẩn cơ trí vũ dũng, khó tránh khỏi làm hắn cảm thấy luyến tiếc y.
“ Hảo, ta sẽ giúp huynh, chỉ là,” Trữ Sính Viễn chăm chú nhìn Điền Thanh, nói, “ Việc này ta cần phải chờ báo cáo, bất quá, huynh yên tâm, việc của Thượng Quan Chuẩn, ta tự biết phải làm gì, giờ huynh về đi, đến lúc đó ta sẽ nói cho huynh biết nên làm như thế nào.”
Điền Thanh cũng biết hắn sẽ không giấu diếm chuyện này, hắn nói cho Trữ Sính Viễn nghe chân tướng sự việc, cũng bởi vì, hắn biết Trữ Sính Viễn là người xem trọng tình nghĩa, chỉ có thể thẳng thắng thành khẩn, mới có thể mong hắn trợ giúp mình. Y cũng đã đồng ý sẽ không làm tổn hại đến thanh danh của Thượng Quan Chuẩn, hắn tự nhiên cũng sẽ đáp ứng hết lời nói của y.
Ngày hôm sau, Trữ Sính Viễn liền cho biết, y đã báo cho Lăng Vân biết việc này, cân nhắc nói ra sự thật đằng sau, y nói : “ Ta giúp hắn, một phần vì muốn thắng trận, một phần vì Thượng Quan Chuẩn. Ta coi trọng người này, y là một hảo hán đầu đội trời chân đạp đất, người như vậy, chỉ có thể chết trên chiến trướng, chứ không phải vì bị một tiểu nhân tra tấn nhục nhã mà chết.”
“Vậy làm đi, dù sao cái mà bệ hạ quan tâm là chiến thắng, dù ngươi dùng bất kì phương pháp gì, ta nghĩ người cũng sẽ không để ý.” Lăng Vân thản nhiên nói, nhưng trong ánh mắt lại xuất hiển nan giải, sầu lo.
Trữ Sính Viễn không phí nhiều sức lực, đã cứu được người nhà của Thượng Quan Chuẩn, đưa vào quân doanh, còn Quan Chuẩn cũng được bọn họ an bài, rất nhanh chóng liền thoát ra được.
Vân Mặc giận dữ, không cần cân nhắc, khởi binh tấn công. Chủ soái phẫn nộ không lý trí, quân Tường Phượng tự nhiên sẽ đại bại quay về. Mà trên chiến trường, Vân Mặc cự nhiên lại không để ý đến an nguy của mình, cố ý muốn giết Thượng Quan Chuẩn. Xem ra, hắn thật sự rất muốn giết chết y.
Tin tức chiến thắng rất nhanh được truyền tới kinh thành, Tham Duật nhanh chóng hạ chỉ khen ngợi, cũng lệnh đem Thượng Quan Chuẩn và gia quyến trở về kinh thành. Trữ Sính Viễn rất vui sướng, nhưng cũng do dự, có thể khiến Tham Duật vui vẻ, hắn phấn khởi lắm, chỉ là, hắn lại không thể lĩnh chỉ được.
Ngay đêm đại thắng hôm đó, Thượng Quan Chuẩn mê man cùng đau xót, làm hắn cảm thấy hoảng hốt, nam nhân này, cũng bị cầm chân, mà cầm chân y chính là những khúc mắc. Y, hẳn đã không tự giác được, mà đi yêu thương cái người đã tìm mọi cách tra tấn lăng nhục mình đi? Hắn không nghĩ sẽ truy vấn điều này, cũng không muốn quan tâm, mỗi một người đều có những khúc mắc nan giải của riêng mình,bản thân hắn còn chưa lo nổi, lại còn muốn quản đến chuyện của người khác ư ?
Thế nhưng có một số việc muốn trốn cũng không thể thoát, ngay ngày Tham Duật ra đạo thánh chỉ, Thượng Quan Chuẩn đã đến tìm hắn, dùng lời lẽ bi thương, mong hắn có thể chăm sóc thê tử của mình. Y đã quyết định trở về, đem mạng của mình giao cho người nam nhân hận y đến thấu xương kia.
Trữ Sính Viễn không hỏi hắn vì sao, mỗi một người đều có một lý do riêng, hắn cũng như y đều đang giãy dụa thống khổ trong những mâu thuẫn cùng lý trí. Hắn không hiểu được lòng của Thượng Quan Chuẩn, mà ai có thể hiểu được suy nghĩ của y chứ? Cho nên, hắn không muốn khuyên, mà cũng khuyên không được, người nam nhân này cũng như hắn đang ở dưới đáy vực sâu, việc mà hắn chỉ có thể làm là đáp ứng y, vì y mà chấm dứt hết mọi nỗi lo.
Trữ Sính Viễn đồng ý với phó thác sẽ làm hắn vạn kiếp bất phục.
Nếu chính mình đã không có được hạnh phúc, cơ thể này đã gần như bị hủy hoại, vậy hãy để hắn hoàn thành tâm nguyện của Thượng Quan Chuẩn đi.
Hắn an bài chu đáo chặt chẽ, nới lỏng việc giám sát Thượng Quan Chuẩn, cũng bí mật đưa người nhà y rời đi, vì bọn họ, mà an bài hết tất cả mọi việc.
Lăng Vân trầm mặc chứng kiến hết mọi chuyện. Y không ngăn cản cũng không hỏi vì sao. Cho đến ngày trước khi bọn họ hồi kinh.
“ Ngài có biết ngài đang làm gì không?”
Dưới ánh trăng, Lăng Vân lẳng lặng nhìn hắn, giọng nói bình thản mà nghiêm túc.
“ Biết.” Trữ Sính Viễn thản nhiên tựa như mặt hồ lắng đọng dưới ánh trăng.
“ Ngài làm như vậy, sẽ hại chết chính mình, nếu để bệ hạ biết, việc ngài thả Thượng Quan Chuẩn đi, vậy thì tội danh của ngài…..” Lăng Vân không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn Trữ Sính Viễn.
“ Ta biết, chỉ là có một số việc, thà làm còn hơn không.” Trữ Sính Viễn bình tĩnh thản nhiên trả lời lại Lăng Vân,
“ Ta nếu đã đồng ý với Thượng Quan Chuẩn chiếu cố người nhà y, thì nhất quyết sẽ không thất tín. Y tuy là địch nhân, nhưng ta khâm phục y. Y như bằng hữu của ta, mà đã như vậy thì ta càng không thể bỏ mặc y.”
“ Vậy hãy bảo trọng.” Lăng Vân nhẹ thở dài, nhìn hắn thật lâu, rồi xoay người bỏ đi.
“ Đa tạ.”
Trữ Sính Viễn nhìn bóng dáng Lăng Vân dần dần tiêu thất, một câu đa tạ che dấu đi toàn bộ cảm kích của hắn. Hắn biết, nếu Lăng Vân muốn ngăn cản, hắn đã không thể thuận lợi hoàn thành được. Người này vốn là người do Tham Duật phái đến để theo dõi hắn, nhưng trong khả năng, y lại bảo vệ, che chở cho mình. Trữ Sính Viễn không rõ vì sao, chỉ có thể cảm kích y.
Trăng khuyết, Trữ Sính Viễn một mình đứng trên thổ khâu ( Thổ: đất, khâu: gò đất ); sau lưng hắn, là một vùng quê rộng mênh mông. Người canh gác thay phiên nhau (chém gió^-^), Trữ Sính Viễn nhìn màn đêm nồng đậm ở phương xa. Thỉnh thoảng, một vài đám mây che đi ánh trăng, làm cho thiên địa bỗng chốc trở nên u ám. Nhìn cảnh sắc trước mắt mình, nội tâm Trữ Sính Viễn cũng mờ mịt thê lương. Đối với bản thân, đây có thể là lần ngắm trăng cuối cùng. Kháng chỉ, tư thông với địch, một cái tội danh kia thôi cũng đã lấy đi cái mạng hắn, lúc này đây, Tham Duật chắc đã bị hắn làm cho tức giận.
Bất quá, hắn cũng không để ý lắm tới sinh mạng của mình. Nhìn ánh trăng lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới người nam nhân đã đem hết những mối lo tới phó thác cho hắn-Thượng Quan Chuẩn. Y chắc đã yêu Thụy Vương đi, thần tình đau khổ như vậy, hắn cảm thấy nó thật quen thuộc, trong mắt hắn, phải chăng cũng từng xuất hiện vẻ mặt như thế? Chỉ là, người nam nhân kia tuyệt quyết hơn y.
Y quay về, chính là muốn đem mạng của mình cho hắn, trả lại cho người nam nhân hận y đến tận xương tủy kia, trả lại cho người nam nhân đã làm nhục y, trả lại cho người nam nhân muốn giết y. Có lẽ, Thượng Quan Chuẩn làm như vậy, cũng không phải vì muốn trái tim Vân Mặc, y như vậy, chỉ là thuận theo tâm của mình, muốn làm người nọ được cao hứng. Trữ Sính Viễn cười khổ, chính mình cũng đã như vậy, thuận theo Tham Duật, y muốn thế nào cũng được, hắn lúc nào cũng nghe theo y, hắn nghĩ, chỉ cần y vui là tốt rồi. Hắn không ngại chính mình đau khổ, không ngại bản thân sẽ chết trong tay y, trong thâm tâm hắn, hắn thậm chí còn ẩn ẩn hi vọng, nếu như mình chết trong tay Tham Duật, như vậy y hẳn sẽ nhớ hắn đến mấy ngày đi.
****
Tờ mờ sáng, chân trời xuất hiện một mạc lam sắc trong vắt, từ từ bầu trời dần thay thế khoác chiếc áo màu lam trên mình.
“ Tướng quân?”
Một binh sĩ chạy tới trước mặt Trữ Sính Viễn quỳ xuống, cũng không dám làm phiền người nam nhân toàn thân toát ra vẻ bi thương này.
“ Khái hoàn, quay trở về.” Trữ Sính Viễn cũng không quay đầu lại, y thản nhiên ra lệnh.
(1) Đoạn đầu theo QT ghi là Đoan Vương, nhưng sau lại ghi thành Thụy Vương, vì vậy đành phải sửa lại thành Thụy Vương. _._!