CHƯƠNG 18
Tác giả: Nhược Thủy (冰龙)
Thể Loại: Đam mỹ, cổ trang, cung đình, ngược luyến tình thâm, ngược tâm
Tình trạng : Hoàn
Editor: Lạc Thủy
Beta – reader:Lạc Thủy
Đầu đông thời tiết hiu quạnh, trong khuôn viên rộng lớn, lại chỉ có một vài cây hoa hòe nở nụ, mỗi ngày, trên mặt đất đều rơi rụng một số nhụy hoa, không mùi hương, đến nỗi gần như ta không cảm nhận được.
Nó không phải hoa, so với hoa còn mềm yếu hơn, rải rát trên đất, càng thể hiện rõ sự cô quạnh của mùa đông.
Trữ Sính Viễn khoanh tay đứng trong viện, kiện bào sắc xanh nhẹ bay, thân thể đơn bạc, đứng trước gió, tà áo bay phất phơ, khiến cho hắn như trở nên nhỏ bé theo gió bay đi. Mái tóc đen tuyền, dung nhan vẫn tuấn tú tái nhợt như trước, không có huyết sắc, con mắt vô thần, giống như người đang bị lạc vào một nơi hỗn loạn, hắn như vậy, càng khiến người khác cảm thấy thương tiếc cùng đau lòng.
Thời gian trôi nhanh, trong phút chốc, đã hơn một tháng, Trữ Sính Viễn đáp ứng Tham Duật, cố gắng dưỡng thương, cố gắng khôi phục, hơn nữa vết thương nguyên bản cũng không có gì đáng ngại, thế nên, hắn đã có thể nhanh chóng đi lại.
Kể từ ngày đó, Trữ Sính Viễn chưa hề gặp qua Tham Duật.
Còn với Tham Hãn, y cũng thật lâu chưa tới, mà Trữ Sính Viễn cũng không mong y xuất hiện, hắn thật sự không biết phải đối mặt với người nam nhân yêu mình này như thế nào, hơn nữa, gặp nhau đối với bọn họ mà nói,chỉ tăng thêm phần bi thương mà thôi.
Trữ Sính Viễn lẳng lặng nhìn về phía chân trời điểm hồng, ánh mắt mang vẻ mờ mịt. Kể từ sau khi hắn có thể xuống giường, hắn thường lẳng lặng đứng ở nơi này, nhìn ngắm mặt trời lặn dần sau những đám mây, nhìn hoa cỏ, nhìn những chú chim nhạn bay về phía nam.
Mỗi ngày, hắn tịch mịch xem mặt trời mọc và lặn, lẳng lặng đợi Tham Duật, đợi vận mệnh của mình- mà từ rất nhiều năm vận mệnh của hắn đã không còn nằm trong tay hắn nữa.
Hắn không muốn nghĩ đến tương lai, cũng không chờ đợi điều gì, vận mệnh của hắn, đã sớm giao trọn cho người nam nhân khiến mình yêu say đắm, yêu cuồng dại, yêu tuyệt vọng kia, ở trên tay người nam nhân ấy, hắn chỉ cần chấp nhận là đủ rồi.
Lúc này, suy nghĩ đối với hắn mà nói đã không còn cần thiết nữa, nếu không e rằng sẽ chỉ khiến hắn càng thêm thống khổ mà thôi.
Một ngày, Lăng Vân đột nhiên xuất hiện.
“ Ngươi có muốn gặp y không?”
Lăng Vân quan sát hắn, thật lâu sau, y đột nhiên hỏi.
Trữ Sính Viễn trong mắt ánh lên tia sáng, nhưng trong phút chốc lại trở nên ảm đạm.
“ Y sẽ không muốn gặp ta.”
“ Ngươi làm sao biết được.”
Lăng Vân có chút khó lường nở nụ cười.
Vì vậy, Trữ Sính Viễn mạc danh kì diệu bị Lăng Vân dẫn tới xe ngựa,đưa tới một địa phương lạ lẫm.
Nơi đây là một lâm viện rộng rãi, cỏ cây xum xuê, u nhã mà yên tĩnh, bố trí sáng tạo, khiến cho người ta nghĩ bản thân đang đi lạc vào lâm viện ở Tô Châu.
Mà ngoài cửa thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, mới hiểu được nơi này vô cùng trọng yếu cùng tôn quý.
Lăng Vân giống như đã quen thuộc nơi này, y hướng thủ vệ gật đầu một cái rồi đưa Trữ Sính Viễn bước vào đại môn, hai người chậm rãi đi trên một con đường nhỏ phủ đầy đá vụn, kì quái chính là, khu vườn này ngay cả một người cũng không thấy.
“ Đây là đâu?”
Trữ Sính Viễn trầm mặc đi theo Lăng Vân nữa ngày, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nhíu mi hỏi.
“ Nơi này là Mai uyển, ngươi hẳn đã từng nghe qua, năm đó tiên đế vì Vân phi mà xây dựng nên biệt uyển này, sau đó, lại kiên trì đem Vân phi mai táng ở trong đây, cho nên, hiện tại, nơi này được coi là lăng mộ của Vân phi.”
Lăng Vân thản nhiên giải thích.
“ Bệ hạ thường đến nơi này suy ngẫm, mấy ngày này, người đều ở chỗ này, không hề vào cung.”
Trữ Sính Viễn tâm phát lạnh, những bức rứt trong lòng lại như một lần nữa đâm thật mạnh vào tim hắn.
Vân phi, người tuyệt diễm thiên hạ, là nữ nhân vô tội bị hắn hãm hại, nơi đây chính là lăng mộ của người, cũng là minh chứng duy nhất cho tội nghiệt của hắn, hắn và Tham Duật vĩnh viễn cũng không thể vượt qua được rãnh trời này.
Trữ Sính Viễn hít thật sâu một hơi, miễn cưỡng khiến bản thân chấn tỉnh lại. Hắn không biết vì sao Lăng Vân lại dẫn mình tới đây, bất quá, như vậy cũng tốt, hắn có thể đối mặt được với những sai lầm của mình, rốt cuộc cũng tự mình ở trước mặt Tham Duật mà trả lại tất cả.
Hai người trầm mặt đi qua một vườn mai, liền nhìn thấy một phần mộ nhỏ nhỏ.
Tham Duật một thân áo trắng lúc này đang đứng ở đó, dưới bầu trời xanh thẳm lãnh đạm, thân ảnh y cô tịch lạnh lẽo.
Trữ Sính Viễn giống như bị đông cứng, thân hình cứng ngắc di chuyển từng bước. Đã nhiều năm trôi qua, tuy rằng Tham Duật có thói quen lạnh khốc, thế nhưng, tưởng tượng cảnh Tham Duật đứng ở trước mộ Vân phi, tưởng tượng việc có thể bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo thống hận của Tham Duật, hắn liền khống chế không được mà cảm thấy sợ hãi cùng với trái tim đau đớn, thật sự hận không thể chết ngay tại chỗ.
Lăng Vân nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch thương tiếc, liếc mắt nhìn thấy thân hình Trữ Sính Viễn lung lay như sắp đổ, hắn để y đứng yên, cong chính mình lại chậm rãi đi tới gần Tham Duật, ngừng một lát, mở miệng nói.
“ Bệ hạ.”
Tham Duật bất động, một lúc sau mới từ từ quay lại, liếc mắt nhìn Lăng Vân một cái, lập tức ánh mắt chạm đến Trữ Sính Viễn đang đứng ở xa xa, vòng một hồi, mới thàn nhiên nói.
“ Có ý tứ gì?”
Thanh âm Tham Duật bình tĩnh, nghe không ra đang giận hay đang trách.
“ Gỡ chuông cần người buộc chuông, Trữ Sính Viễn và ngài hiện tại vẫn còn nhiều khúc mắt, nơi này có quá nhiều chuyện, cứ như vậy, vĩnh viễn cũng chỉ làm mọi người đau khổ. Hai ngài đã dây dưa với nhau hơn mười năm, còn chưa đủ sao?”
Hắn sâu sắc bất đắc dĩ nhìn Tham Duật.
“ Ngài có yêu y hay không ta mặc kệ, thậm chí, nếu ngài muốn giết y, ta cũng sẽ không nói một lời mà đi thực hiện, ta chỉ cần ngài được khoái hoạt mà thôi. Nhìn ngài như vậy, ta rất đau lòng, rất hối tiếc.Ngài không yêu ta cũng không vấn đề gì, thế nhưng ngài nhất định phải yêu bản thân mình, nếu ngài đã không thể buông tay được, vậy hãy để mọi chuyện được lãng quên đi.”
Tham Duật chấn động, thần sắc lãnh đạm có chút biến đổi, nhanh chóng, hắn giương mi nhìn thẳng vào Lăng Vân, trong ánh mắt, hiện lên một tia ôn hòa hiếm hoi, cùng cảm động khôn xiết.
Lăng Vân ôn nhu cười, hắn thấy rất rõ vẻ xúc động của Tham Duật, hắn thật sâu nhìn Tham Duật, không chút che dấu thâm tình nồng đậm trong đó.
“ Trữ tướng quân không phải là không yêu ngài, chỉ bởi, y vẫn cho rằng cái chết của Vân phi là do lỗi của y, vì vậy mà tự trách quá sâu, cho rằng bệ hạ hận y sâu đậm, mới không dám bộc lộ tâm ý với ngài, một mặt nhẫn nại trốn tránh. Thế nhưng, mấy năm nay ta đi theo bệ hạ, ta cảm thấy oán hận của bệ hạ đối với Trữ tướng quân lại không tương ứng với tình cảm bị lừa gạt mà Trữ tướng quân đối với bệ hạ. Thực tế Vân phi nương nương chết vốn không phải là khúc mắc của hai người.”
“ Kết quả cả hai người không ai chịu thẳng thắng bộc lộ, khiến hiểu lầm càng ngày càng tăng, cũng càng khiến hai người thêm thống khổ….”
Nhẹ thở dài, Lăng Vân ôn nhu nói một tiếng,
“ Thần dẫn y đến, cũng chỉ hi vọng hai người có thể nói ra rõ ràng, đáp ứng thần, cùng y hảo hảo nói chuyện, được không?”
Tham Duật hạ mắt, trầm tư thật lâu, rốt cuộc ngẩng đầu, xa xa liếc nhìn Trữ Sính Viễn, Trữ Sính Viễn khuôn mặt thê lương tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sầu khổ ngay cả nhìn mình cũng không hề né tránh, trong lòng bỗng nổi lên chua sót, trừ lần ấy ra, cơn đau này không thể xem nhẹ.
Đau lòng, chính mình thế nhưng vẫn còn vì người nam nhân đó đau lòng, thật sự khiến hắn có một loại vô lực bất dĩ.
Tham Duật dưới đáy lòng than thở : “Nguyên lai, bản thân có thế nào, cũng không bỏ được y, tất cả mọi đầu mối đều vì y mà tác động.”
– Thương y, đã biến thành một loại đau đớn khắc sâu vào trong lòng.
– Hận y, cũng bởi vì không có được y…
Tham Duật im lặng một lúc, rốt cuộc khẽ thở dài, chậm rãi xoay người, hướng tới thân ảnh người nam nhân nhỏ bé yếu ớt không dám tới gần hắn kia.
“ Đi theo ta.”
Giống như bị thôi miên, Trữ Sính Viễn nhu thuận đi theo sau lưng Tham Duật. Lăng Vân không hề động, chỉ lẳng lặng đứng yên một chỗ, nhìn hai thân ảnh đồng dạng biến mất, trong mắt hắn, hiện lên sự chua sót cùng tịch mịch.