Chị A Khánh đã từng nói với Điêu Đức, tham mưu trưởng đừng vội khích lệ sai, xả thân cứu người không dám nhận. Mở quán trà, mong thịnh vượng, nghĩa khí giang hồ chỉ là một chuyện. Tư lệnh thường lui tới, tôi có lòng dựa gốc cây đại thụ hóng mát…
Tôi đang nghĩ có nên diễn vở cách mạng này cho Bách Lý Du xem không, vì tôi chẳng có cách nào giải thích tầm quan trọng của cái “chỗ dựa” và tiêu chuẩn lựa chọn chỗ dựa này cả, ai bảo từ nhỏ cậu ta đã có chỗ dựa vững chãi nhất trên đời rồi chứ.
“Tiểu Yến, sao ngươi có thể đồng ý với hắn ta!?”
Sao mà tôi có thể không đồng ý được chứ?
Lãnh đạo rõ ràng đã có chủ kiến rồi, nhưng để tỏ ra dân chủ, nên mới thể hiện bằng câu hỏi ý thôi, nếu không đồng ý, lần này không cho cậu sắc mặt tốt, lần sau cho cậu đi giày nhỏ. Cậu nhìn không ra đã đành, tôi suốt ngày suy nghĩ cái này, tôi còn có thể nhìn không ra sao?
(*) cho đi giày nhỏ: ý nói chèn ép, cố tình làm khó
Tôi đành phải não nề thở dài. Nhóc à, thế giới của người lớn tàn khốc lắm cơ… Đương nhiên, em gái chưa chồng cũng rất chi là quan trọng.
Bách Lý Du hiểu nhầm ý, lấy ánh mắt “oa hu hu tuôi bị phản bội ——” nhìn tôi chằm chằm, lập tức tái phát chứng nhũn não, chỉ vào Triệu Thụy Lam dậm chân, “Họ Triệu! Đồ vương bát đản này! Ta cấm ngươi ép buộc hắn!! Ngươi dám ép thử lần nữa xem nào!!”
Triệu Thụy Lam nhún vai đầy vô tội, ý là ta có ép buộc gì đâu, mi bảo ta ép thì ta ép, “Tiểu Yến, ngươi chắc chắn muốn đi cùng chúng ta chứ?”
Bách Lý Du tức giận đùng đùng, kéo tôi ra ngoài, “Tiểu Yến, chúng ta về thôi! Không nói chuyện với hắn nữa. Hắn quanh năm suốt tháng đánh giặc ở ngoài, đánh đến hỏng đầu luôn rồi.”
Triệu Thụy Lam nháy mắt với thị vệ, bọn họ lập tức bao vây hai người chúng tôi thành cái nhân bánh bao. Tên Chung Quỳ kia đột nhiên nắm lấy khớp xương khuỷu tay của Bách Lý Du, Bách Lý Du thét lên “Ui da” một tiếng thả lỏng tay.
Một cái thả lỏng này mất luôn đại thế, nháy mắt cậu ta bị 8 tên cường tráng nâng ra ngoài, chỉ có thể nghe tiếng cậu ta đang gào rú trên hành lang, “Buông ta ra! Buông ta ra! Các ngươi thật to gan!! Ta là Tề Vương!!”
Bách Lý Du chú làm hoàng thúc cũng buồn lắm thay.
Triệu Thụy Lam híp mắt, khóe miệng thấp thoáng ý cười, nếu lè lưỡi ra nhất định giống y một con sói.
Tôi chỉ có thể nghĩ đến hai chữ: Quyền gian.
Nhìn anh rể tôi đi kìa, quả là thần tượng chốn quan trường! (Ai là anh rể thím vậy…)
Anh ta hài lòng nghe tiếng ồn ào của Bách Lý Du ngày càng xa, mới mỉm cười mời tôi ngồi, lại gọi người pha trà cho tôi lần nữa.
Sau đó anh ta giở giọng như đang nói về trẻ nhỏ hư thân trong nhà, “Cũng chỉ có lúc này hắn mới nhớ ra mình là Tề Vương, ngày thường đều tự xưng là du hiệp giang hồ.”
Anh ta nâng chung trà lên, lại không uống, “Ta và hắn cùng nhau lớn lên, hắn nhỏ hơn tiên đế mười mấy tuổi, từ nhỏ đã không thích đọc sách, tám tuổi lẻn ra cung nhận một lão đạo sĩ tha phương làm sư phụ. Dần dà, liền biến thành cái đức hạnh này. Trong cung vẫn mặc kệ hắn, tùy hắn làm tiêu dao Vương gia, chỉ là Thái hoàng thái hậu gần đây nhớ hắn da diết.”
Anh ta khẽ nhấp một ngụm, cười rộ lên, “Nếu là Thái hoàng thái hậu biết hắn để ý một bằng hữu vừa quen, thậm chí ngay cả hồi cung gặp nàng cũng không chịu, chỉ e là sẽ giật mình mất.”Để ý?
Tôi thầm thở dài, tôi cũng để ý mà.
Tôi để ý đến cô bé bị tôi ném lại giữa đường kia, không biết dạo này có ổn không? Thường Bảo có biết ấm lạnh hay chăng? Săn thú liệu có đủ trang trải cuộc sống không? Ôi chao, nghĩ đến lại áy náy, hèn chi gần đây ngủ không được ngon, thì ra là bị lương tâm tra tấn.
Lúc hoàn hồn về thì Triệu Thụy Lam đã đổi chủ đề.
“Nếu Tiểu Yến nguyện ý đi theo, vậy chúng ta không cần trì hoãn nữa, thu dọn một chút sẽ khởi hành ngay trong ngày.”
Anh ta gọi vị sư gia kia lại gần, bảo anh ta dẫn theo vài người giúp tôi thu dọn đồ đạc.
“Tiểu Thập Cửu hễ đi là mấy tháng không về, lúc này lại dẫn theo một bằng hữu quay lại. Kì thật ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, Thái hoàng thái hậu nhất định sẽ thích.”
Tôi có phải là con dâu đi gặp cha mẹ chồng đâu, thích hay không thích gì chứ.
Tôi quỳ bộp xuống, “Đại nhân, tiểu dân không dám trèo cao làm bằng hữu, chỉ cầu xin đại nhân cho tiểu dân một cái phận sự mà thôi.”
Tôi không cần làm bạn, bạn bè vĩnh viễn không vào được vòng quyền lực.
Tôi muốn quyền thế, một loại quyền thế có thể khiến tôi không cần ở Lý gia chịu ấm ức, không cần vội vàng trốn chạy, không cần rời khỏi cô bé đầu bánh bao sống nương tựa lẫn nhau.
Triệu Thụy Lam lắp bắp kinh hãi, nói, “Tiểu Yến, ngươi là bằng hữu Thập Cửu coi trọng nhất, sao ta lại sai sử ngươi được chứ!”
Tôi dập đầu thình thịch, “Đại nhân, tiểu dân có nỗi khổ nói không nên lời, cầu xin đại nhân thành toàn.”
Câu này tôi nói thật. Nỗi khổ của tôi chính là: Tôi cực kì mê làm quan.
Triệu Thụy Lam khó xử vô cùng, nhìn thoáng qua sư gia, ngẫm nghĩ, cảm thấy cứ phải đồng ý để tôi đứng lên cái đã, không thì nhỡ đâu Bách Lý Du quay lại, nhìn cảnh này lại tưởng tôi bị bắt nạt, lại nổi điên lên.
“Nếu không thì, Tiểu Yến trước hết cứ theo Văn tiên sinh làm việc đi.”
Đi theo sư gia kia á?
Tôi nhìn trộm anh ta, vì thế không chịu đứng lên, “Đại nhân, tiểu dân nguyện ý đi theo Văn tiên sinh, nhưng khẩn cầu đại nhân cho tiểu dân nhập quân tịch.”
Tôi không thể làm một gã sai vặt bình thường được, tôi phải vào được biên chế.
“Cái gì?” Triệu Thụy Lam mở to mắt.
“Hôm nay ta gặp đại nhân, mới hiểu được cái gì gọi là vinh quang. Hoài Tích là thảo dân, nhưng vẫn có chí báo quốc, nguyện đi theo đại nhân, cầm mấy chục vạn binh, chinh chiến tứ hải, khôi phục u yến, ca khúc khải hoàn tế tổ tiên.”
Anh tưởng chiêu binh mà khó á?
Triệu Thụy Lam do dự nửa ngày, “Tiểu Yến, ngươi đứng lên trước đã.”