Thuốc của hồ ly tinh cho các người có dám dùng đại không?
Cho nên trước tiên tôi cho Chiếu Dạ Bạch dùng thử, sau mười lăm phút quan sát kết quả thực nghiệm, phát hiện con ngựa láo toét kia vẫn đang hớn ha hớn hở. Ôm thái độ nghiêm túc với khoa học, lại hạ nhiều thêm một phần ba, kết quả là nửa giờ sau nó còn có sức đuổi theo một con ngựa cái.
Đi qua thôn trang, gặp một con chó, sau khi uống thuốc được nửa giờ, nó đã đuổi theo tôi được hơn hai dặm đường rồi.
Tôi bảo Cảnh Ngôn, “Ngươi đi doanh lương thực trộm một con gà đi.” Kết quả là con gà mái tinh thần sáng lán kia phọt ra ba quả trứng.
…
“Cảnh Ngôn, ngươi đi trói Văn Chi Hiền lại đi, ta tới liền.”
Văn cáo già nửa ngồi xổm bị trói vào khung cửa sổ trên xe ngựa, tôi gật đầu cười khen Cảnh Ngôn, bé cưng cười ngọt ngào.
“Chi Hiền huynh, rảnh rỗi quá vậy.”
“Hoài Tích huynh,” cáo già giữ tư thế này rất chi là vất vả, “Cớ sao lại vội vàng hành hạ nhau như vậy?”
“Ha ha,” tôi cười hết mực ôn hòa, “Chi Hiền huynh hiểu nhầm rồi, ta không hành hạ ngươi, ta gian ngươi. Ngươi xem tiền dâm hậu sát thì tốt, hay là tiền sát hậu dâm thỏa đáng hơn?”
“Tiền dâm hậu sát thì sao?” Anh ta đáp sau khi đã nghiêm túc suy nghĩ.
“Cũng được. Vậy Yến mỗ không khách khí…”
“Tiểu Yến!” Cảnh Ngôn sốt ruột ôm lấy tôi, “Không thể!”
Tôi thở dài, quay đầu lại xoa xoa tóc cậu ta, đứa nhỏ này thật là không có tâm cơ, nói đùa cũng không nghe ra được.
“Ôi, Văn Chi Hiền à, ngươi lấy đâu ra cái linh đan diệu dược này vậy?”
“À,” cáo già chớp mắt, “Có thể thả ta xuống trước được không?”
“Không,” tôi lắc lắc một ngón tay, “Chi Hiền huynh thanh tuấn nhàn nhã, lại vô cùng liêu nhân, thả ra rồi ta không thể cam đoan sẽ không lập tức đập ngươi.”
Chúng tôi gườm gườm nhau một lúc lâu, cáo già dùng ánh mắt mắng chửi người, tôi cũng không chút khách khí mắng trả lại.
Cuối cùng anh ta nói, “Ta nhận thua, nhưng thuốc kia thật sự là có tác dụng.”
“Tác dụng gì?”
“Tỉnh rượu.”
“Cảnh Ngôn, kiếm của ngươi đâu?”
“A a a!” Cáo già kêu lên, “Dù sao cũng không phải thuốc giả mà!”
Đúng vậy, nhưng mỗi tội tác dụng vừa vặn trái ngược.
Tôi lấy kiếm kề lên đầu anh ta, “Thuốc năm đó ngươi hạ Ngụy Vương đâu?”
“Ối chao!” Anh ta sốt ruột, “Ta không muốn cho hắn tỉnh dậy, nên hạ lượng cho ba người, hết lâu rồi.”
Tôi lại kề bảo kiếm sát thêm 1cm nữa, “Nếu muốn phải tìm ai?”
“Một đạo sĩ gọi là Thần Cơ.”
“Thần Cơ? Vậy chẳng phải là ta sao?” Bách Lý Du thò đầu vào, “Cáo già ngươi tìm ta có chuyện gì à?”
Tôi hỏi Văn Chi Hiền, “Hắn hả?”
Anh ta cười khổ, “Sao có thể chứ, một đạo sĩ đã già rồi.”
“Đạo sĩ già? Gọi là Thần Cơ?” Bách Lý Du có vẻ hứng thú, “Trông như thế nào?”
“Thân hình cao lớn, râu tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén, nhìn tiên phong đạo cốt, nhưng một khi mở miệng, liền có vẻ điên điên khùng khùng… Đúng rồi, trên mi phải có cái nốt ruồi.”
“Vậy chuẩn rồi, sư phụ ta.” Bách Lý Du nói giọng khẳng định.
“Ai!?” Văn Chi Hiền giật mình.
Tôi gặng hỏi, “Tìm sư phụ ngươi ở đâu giờ?”
“Ủa? Muốn tìm ông ta? Úi ——” Bách Lý Du chui vào xe ngựa, thùng xe vốn đã chật hẹp càng thêm bí bách.
“Hơi khó đó, hành tung của ổng mơ hồ, xuất quỷ nhập thần. Trừ phi tự ổng muốn ra, còn không thì người thường thật đúng là không tìm nổi. Ý? Ngươi muốn tìm ổng làm gì?”
Tôi tránh không đáp.
“Ngươi làm gì mà muốn tìm sư phụ ta?”
Tôi nói gần nói xa.
“Sao lại không để ý đến người ta. Cảnh Ngôn, Tiểu Yến muốn làm gì vậy?”
Cảnh Ngôn nghiêng đầu nói không chắc chắn lắm, “Hình như là muốn một loại thuốc mê…”
“Bách Lý Du,” tôi ngắt lời, nhéo nhéo mặt Cảnh Ngôn, “Rốt cuộc ngươi học được bao nhiêu bản lĩnh của sư phụ?”
“Hứ!” Bách Lý Du kích động, nước miếng văng tứ tung như sao băng, “Tuyệt học suốt đời của sư phụ ta đã gom hết vào túi từ lâu rồi, thiên văn địa lý, kinh tử sử tập, tuyệt thế thần công, hồi xuân diệu thuật… Không gì không làm được, không gì không thông thạo!”
Tôi sán lại thì thầm, “Ta với Triệu Thụy Lam, ngươi giúp ai?”
“Vớ vẩn! Đương nhiên là ngươi! Sao thế? Cuối cùng cũng muốn xử lí hắn hả?”
“Nhưng mà khó thành công lắm.”
“Ta! Ta! Ta đến hỗ trợ!” Cậu ta nóng lòng muốn thử.
“Vậy… Ta cần một loại thuốc khiến người ta vô lực ít nhất là hai canh giờ.”
“Không thành vấn đề!” Bách Lý Du vỗ ngực, “Ta làm liền đây! Cảnh Ngôn, qua hỗ trợ!”
Hai người một trước một sau nhảy xuống xe.
Mấy đứa nhỏ, ngoan ngoãn làm việc cho anh đi, anh không thể nào nói mục đích thật cho mấy đứa được, nếu không mấy đứa nhất định muốn phá, mà kết quả là Bách Lý Du bị đóng gói chuyển phát nhanh về cung, còn Cảnh Ngôn bị phái đến biên giới bảo vệ lãnh thổ thần thánh bất khả xâm phạm của tổ quốc.
Văn Chi Hiền mỉm cười lắc đầu, “Ôi, lỡ nghe thấy một buổi mật đàm có ý đồ mưu hại trung thần lương tướng, trụ cột triều đình rồi.”
Tôi nhìn anh ta, “Ngươi đang giục ta diệt khẩu sao?”
“Đợi đến lúc ta xem náo nhiệt xong đã. Hoài Tích huynh, cởi trói được chưa?”
Tôi hì hì cắt dây thừng, anh ta xoa xoa tay, than thở, “Mỹ nhân ấy mà, loạn triều cương.”
Hởm? Nói hay lắm, mấy từ này tôi cũng muốn dâng tặng cho anh đấy.
Một lát sau Bách Lý Du mang đến một tin khiến người ta tiếc nuối: Dược liệu không đủ, phải về kinh mới mua được.
Còn lại mấy ngày hành trình, nhiệm vụ chính của tôi là trốn.
Triệu Thụy Lam chắc là thấy tôi tung tăng nhảy nhót, trốn đông trốn tây khá là hay ho, nên cũng rất nhiệt tình tham gia trò mèo bắt chuột này, khiến cho người ta tràn ngập cảm giác thất bại bị đùa giỡn.
Nhưng phái Nho học có một châm ngôn, “Lợi chưa đủ mười phần, không được hành động.” Chưa có một trăm phần trăm ích lợi, tuyệt đối không thể cải cách. Tôi cũng thế, chưa nắm chắc một trăm phần trăm, thà rằng làm rùa đen rụt đầu, cũng không thể dễ dàng phản công.
Chỉ là vất vả lắm mới chế xong thuốc, còn chưa kịp hỏi cách dùng và liều lượng, Bách Lý Du đã bị một đám kim cương… nghe nói là thái giám (vậy sao còn mọc râu?) lôi đi về cung. Mà khi tôi đang bất đắc dĩ chuẩn bị thực nghiệm, thì Ngụy Vương lại đưa đến một thiếp mời Hồng Môn Yến.
Triệu mỹ nhân ngồi trong đại sảnh thưởng trà, ánh mắt thong thả đảo quả mọi người, cuối cùng khâm điểm, “Tiểu Yến, Chi Hiền, Lỗ Trực đi theo ta. Những người còn lại chờ, chia ra thủ vệ bên trong ngoài phủ Ngụy Vương.”
Văn Chi Hiền chắc là từ khi sinh ra tới giờ đây là lần đầu thể hiện sự phản đối kiên quyết đến vậy, “Ta chết cũng không đi!”
Triệu mỹ nhân cười nhã nhặn, “Không đi không được, trên thiệp viết tên ngươi.”
Ố?
Tôi ghé đầu qua xem, quả nhiên, không có quan hàm cũng chẳng có phong hào, ba chữ “Văn Chi Hiền” trụi lủi, nhưng lại nằm chình ình trên tấp thiếp đỏ thẫm, khỏi nói chói mắt biết bao.
Cái tên Ngụy Vương này, quả thật rất dữ dội.
Văn Chi Hiền sợ hãi, đào đào mặt đất, nói, “Không đi! Không đi! Chết cũng không đi!!” Sau đó còn muốn thu dọn vàng bạc các thứ chuẩn bị lưu lạc thiên nhai.
Tôi tóm chặt anh ta, “Cáo già, Ngụy Vương lần này mời khách, sợ là có một nửa vì ngươi, ngươi cũng phải cho hắn mặt mũi.”
“Ôi chao! Ngươi không biết!” Anh ta vội la lên, “Không nói rõ được! Dù sao cũng không đi!”
“Chi Hiền,” Triệu mỹ nhân nói, “Ngươi dứt khoát đi cùng ta, hay là chờ Ngụy Vương phái người đến trói đi? Hắn là người thế nào, ngươi còn rõ ràng hơn ta.”
Cáo già sững sờ. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng cam chịu, “Tướng quân, ta theo ngươi.”
Lại lôi kéo tôi khóc ròng, “Tiểu Yến, tuy rằng ngươi là cái gối thêu hoa, nhưng lúc mấu chốt cũng phải che chở ta một chút nha.”
Tiệc rượu được sắp xếp vào buổi tối.
Triệu đại tướng quân mang theo tùy tùng ung dung đến muộn, chúng quan văn võ dự thính ra cửa cung nghênh, chắp tay hành lễ, hàn huyên vuốt mông ngựa, khen ngợi thổi phồng, vui vẻ tột cùng.
Tôi không rảnh để ý ba cái thứ đó, chỉ có lôi cáo già từ trên xe lừa xuống, kéo vào phòng, đã phí sức chín trâu hai hổ rồi.
Từ lúc ngồi vào vị trí đến khi nâng chén, Ngụy Vương anh tuấn bức người kia đều không để ý đến chúng tôi. Nhưng mà trong nháy mắt cạn ly, đôi mắt xanh lam kia đột nhiên lướt qua đầu vai Triệu Thụy Lam quét tới, tôi thấy rõ cáo già đột nhiên rụt người lại.
Rồi sau đó lại không có tinh lực đâu mà để ý bọn họ nữa, vấn đề lớn nhất lúc đó gặp phải, chính là —— rượu.
Tôi vốn là “nửa cân không ngã, bảy lạng hơi say”, nhưng thân thể này của Lý Hoài Hi lại không xài được. Đối mặt với đội ngũ kính rượu cuồn cuộn từng bát từng bát này, tôi sắp sửa bỏ mình.
Hơn nữa tôi lại có gương mặt “ấy ấy” đạt chuẩn, ngồi gần Triệu Thụy Lam như vậy, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Mỗi khi Triệu Thụy Lam bị đám xu nịnh vây quanh kính rượu, lại có mấy kẻ cười nịnh chạy về phía tôi, cúi đầu khom lưng, nhiệt tình khen tặng, thêm rượu mời rượu, thưa “Nói tốt vài câu”, xin “Chiếu cố nhiều hơn”.
Cái mặt trận này trước đây đã gặp quá nhiều rồi, vốn cũng thành thạo, mỗi tội bị say đến choáng váng. Ngay cả tim cũng đập lung tung, thôi bỏ đi, bây giờ mà làm mất mặt lãnh đạo, về sau vĩnh viễn không trở mình được; bọn họ tuy rằng nể mặt Triệu mỹ nhân, nhưng chưa chắc đã không phải tài nguyên chính trị, chỉ có thể vì cách mạng mà hiến dâng dạ dày, vì lãnh đạo, quẩy lên.
Lưu đại nhân, rượu ngon, cụng ly!
Vương đại nhân, cụng ly!
Ninh đại nhân, huynh đệ, cụng ly!
…
Uống bao nhiêu tôi cũng không đếm nổi, hết ly này đến ly khác đổ vào miệng cứ như rót nước.
Nhưng Triệu Thụy Lam đột nhiên ôm vai tôi, một tay tiến vào vạt áo tôi, cười nhạt khàn giọng nói, “Tiểu Yến…”
Tôi giật mình.
Hồ đồ! Không thể say không thể say được! Đột nhiên nhớ ra Văn cáo già cho tôi thuốc tỉnh rượu, còn một ít vẫn mang trên người. Người uống rượu vốn mơ hồ, nghĩ không rõ, tôi cũng chả buồn cân nhắc, đã đổ hết sạch thuốc bột vào ly rượu của mình rồi.
Chờ đến vòng rượu tiếp theo, tôi chuẩn bị uống sạch.
“Ồ! Tiền đại nhân! Khách khí! Không dám nhận! Không dám nhận!”
Vươn tay lấy, lấy… lấy…
Ủa? Ly của tôi đâu rồi?
“A! Mùi rượu này thơm quá!” Cáo già mặt đỏ chao đảo.
“Văn Chi Hiền, ngươi uống nhầm rượu của ta rồi!”
“Hả? Thế à?” Anh ta tặc lưỡi, “Tiểu Yến, là người một nhà cả, đừng có mà so đo.”
Tôi đang định mắng, anh ta lại “Cộp” một tiếng gục luôn.
…
Tôi móc múi tiền, móc túi quần (à quên, không có túi quần), móc tay áo… Không thể nào, sao lại còn một gói thế này, tôi gắng sức trợn mắt nhìn, nhìn, nhìn.
Thôi xong, đổ nhầm rồi.
Đổ vào rượu là gói mà Bách Lý Du cho tôi.