Yến Kinh Khuê Sát

Chương 19: Chương 19: C.19 - Lời từ bi 19




Tuy cuối cùng vẫn chưa tìm được hung phạm, nhưng Tạ Cát Tường lại không hề có chút uể oải nào.

Từ sáng sớm đến bây giờ, bôn ba khắp nơi, cuối cùng trên Kim Đỉnh sơn, bọn họ đã đúc kết được quá trình và nguyên nhân tử vong cuối cùng của Lâm Phúc thẩm.

Chỉ cần điều tra nghe ngóng rõ ràng theo hướng này, như vậy hung thủ sẽ có sơ hở.

Nhưng Tạ Cát Tường vẫn có chút sốt ruột, nàng muốn mau chóng phá án, cho tỷ đệ Nguyễn thị một câu trả lời.

Triệu Thụy thấy Tạ Cát Tường vẫn nhíu chặt mày như cũ, liền nói: “Chúng ta phân tích thêm một chút, nếu hung phạm này nhằm vào Nguyễn Lâm thị, như vậy hắn sẽ không chú ý tới Phật châu trong bụi hoa, cũng sẽ không theo Nguyễn Lâm thị đi vào nơi này.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu, ánh mắt sáng lên: “Nói cách khác, trọng tâm vẫn là Phật châu, hung phạm này sau khi giết hại Phúc thẩm lại cẩn thận tìm kiếm mấy viên Phật châu cạnh vách núi, đã nói lên thứ hắn để ý chính là Phật châu, chuỗi Phật châu này, có chỗ nào không thể cho ai biết hay không?”

Tên trộm cướp Phật châu là vì tiền, còn hung phạm kia có thể quyết đoán ra tay với Phúc thẩm, giết người diệt khẩu, khẳng định không đơn giản chỉ vì mấy chục lượng bạc như vậy.

Trong mắt Triệu Thụy dần dần có ý cười: “Cho nên, xét đến cùng vẫn còn điểm gì đó trên người Tô Hồng Tảo.”

Nguyễn Đại lấy Phật châu từ nơi nào? Không thể nào do hắn tự mua, khẳng định đã lấy từ chỗ Tô Hồng Tảo, nhưng xem xét thái độ Tô Hồng Tảo đối với Lâm Phúc thẩm, phỏng chừng sẽ không chủ động lấy ra đưa cho Nguyễn Đại về lấy lòng thê tử.

Chuỗi Phật châu này, rất có khả năng do Nguyễn Đại trộm từ chỗ Tô Hồng Tảo, hoặc có thể nói, là trộm từ trên người khách nhân đến chỗ của nàng ta.

Kể từ đó, sự việc lại lần nữa liên quan đến hẻm Hương Cần và sòng bạc Cung Hưng.

Tạ Cát Tường cũng suy nghĩ cẩn thận các mắt xích trong này, nói: “Trở về thẩm vấn lại Tô Hồng Tảo đi, nhìn xem nàng có manh mối không.”

Ánh mắt Triệu Thụy dần dần ấm lên, hắn hòa nhã nói: “Không vội, Tô Hồng Tảo cũng không chạy được, Bạch Đồ bên kia hẳn cũng điều tra ra chút manh mối.”

Tạ Cát Tường xoay người lại, theo phương hướng vách núi, nhìn về phía phương xa.

Giữa núi non trùng điệp, bên trong cánh rừng trúc tươi tốt, một mảnh sân viện tường trắng ngói đen lúc ẩn lúc hiện.

Ánh chiều tà buổi hoàng hôn dừng trên phòng ốc đình đài thanh nhã, mơ hồ có thể thấy được hai chữ Thanh Sơn mộc mạc.

Tạ Cát Tường thở dài thật sâu.

Lâm Phúc thẩm sở dĩ đi vào cạnh vách núi, bất quá chỉ muốn ngắm nhìn thư viện của nhi tử từ xa.

Nguyễn Quế ngày thường ở thư viện đọc sách, vì tiết kiệm tiền nên ít khi về nhà, Lâm Phúc thẩm cũng ít gặp nhi tử, nên tự nhiên nhớ nhung.

Cho dù tới đây lễ Phật, cũng phải tranh thủ nhìn nhi tử một chút, dù cho chỉ có thể nhìn được ngói đen mái hiên, nàng cũng rất thỏa mãn.

Thật đúng là tấm lòng từ mẫu.

Trong lúc thất thần, Tạ Cát Tường bỗng nhớ tới mẫu thân mình.

Nương nàng cũng là một từ mẫu, từ nhỏ đến lớn, nàng đều vô tư vô lự, người trong nhà cũng đơn giản, chỉ có cha mẹ cùng ca ca, bởi vậy trước nay nàng chưa từng chịu quy củ cùng thể thống gì nơi nhà cao cửa rộng.

Hơn nữa khi trong nhà gặp đại nạn, cũng do mẫu thân hao hết tâm lực, nàng mới có thể sống đến ngày hôm nay.

Tạ Cát Tường nghĩ đến đây, liền phá lệ nhớ tới mẫu thân.

Triệu Thụy nhìn nàng vừa xuống núi vừa mất hồn mất vía, liền ném ánh mắt cho Hạ Uyển Thu, để nàng chăm sóc tốt Tạ Cát Tường, đừng để cho nàng ngã xuống.

“Còn nữa nha, bổng lộc Cao Đào Tư kỳ thật có thể sánh ngang Nghi Loan Tư,“ Triệu Thụy đẩy một đề tài cho Tạ Cát Tường, làm nàng phân tâm một chút, “Hiện tại muội còn chưa vào Cao Đào Tư, là cao nhân ta mời riêng đến, chỉ có thể tạm thời nhận lương ngày, một ngày có thể kiếm 300.”

Hắn nói 300, là 300 tiền, có thể tương đương một lọ nước thơm mùi hoa nhài của Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường liếc mắt nhìn hắn, không dao động.

Triệu Thụy tiến hành từng bước: “Nếu trở thành viên chức chính thức, là Thôi quan Tam đẳng, bổng lộc mỗi tháng có đến hai lượng.”

Thật ra cũng không ít.

Hiện tại Tạ Cát Tường và nhũ nương cùng sống tại hẻm Thanh Mai, một tháng cũng tốn không tới một quan tiền, hai lượng bạc này hai người có thể sống rất thoải mái.

Nhưng Tạ Cát Tường vẫn không đồng ý.

Đối với mấy việc tra xét án này, kỳ thật đáy lòng nàng rất bài xích, lần bôn ba này đơn thuần chỉ vì Phúc thẩm, không phải vì những bổng lộc đó.

Thấy Tạ Cát Tường mím môi không nói lời nào, hắn cũng không sốt ruột, chỉ nói: “Ta có chút nhớ tay nghề thẩm nương, hay là buổi tối về nhà ăn cơm đi?”

Tạ Cát Tường lúc này mới mở miệng: “Được đó, giữa trưa ta không trở về, xem chừng buổi tối vẫn còn canh cá chua cay.”

Triệu Thụy thành công kiếm được một bữa cơm, đối với nội dung bữa cơm không dám có ý kiến, lập tức nói: “Thật tốt quá, ta cũng thích ăn món này.”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Một đường chạy như bay, đến khi trở về thành, đã là đèn hoa rực rỡ.

Triệu Thụy cho từng thuộc hạ ở Cao Đào Tư trở về dùng cơm, lại dặn dò bọn họ công việc lục soát phố Khánh Lân vào buổi tối, lúc này mới mang theo thân vệ của mình cùng Tạ Cát Tường về hẻm Thanh Mai.

Hôm nay hẻm Thanh Mai vô cùng an tĩnh.

Tạ Cát Tường cho xe ngựa ngừng ở đầu hẻm, hai người từ đầu hẻm chậm rãi đi về nhà.

Khi đi ngang qua nhà số 17 của Nguyễn gia, Tạ Cát Tường liền nhìn thấy cửa Nguyễn gia đã thay đổi đèn lồng trắng, nhưng cửa lớn đóng chặt, hiển nhiên không có mở cửa làm tang sự.

Bởi vì đèn lồng trắng này, các nhà các hộ cũng mất đi náo nhiệt ngày xưa, toàn bộ hẻm Thanh Mai đều cực kỳ an tĩnh, phảng phất như chỉ có tiếng bước chân của Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy.

Đến cửa nhà, Tạ Cát Tường còn chưa kịp mở cửa, Hà Mạn Nương lại như có linh tính, mở cửa từ bên trong.

“Sao giờ này mới trở về? Đói bụng chưa.” Hà Mạn Nương nhanh chóng đưa qua hai cái khăn ấm, cho hai người bọn họ lau mặt rửa tay.

Chỉ cần vào nhà số 18 hẻm Thanh Mai, Triệu Thụy lập tức biến thành hài tử ngoan ngoãn hiểu chuyện.

“Không trách Cát Tường, đều là con sai,“ Triệu Thụy đặc biệt có nhãn lực giúp Hà Mạn Nương bưng thức ăn, “Án mạng hôm nay đặc biệt phức tạp, chạy tới chạy lui vài nơi, vừa mới từ Kim Đỉnh sơn chạy vội về, nếu không nhờ Cát Tường, vụ án cũng sẽ không tiến triển thuận lợi như thế.”

Hà Mạn Nương vốn là hạ nhân Tạ gia, cũng biết như thế nào là tra án, nghe vậy liền hỏi: “Chính là bởi vì tiểu Lâm bên cạnh?”

Lâm Phúc thẩm nhỏ hơn nàng ba tuổi, Hà Mạn Nương vẫn luôn kêu nàng là tiểu Lâm.

Triệu Thụy gật gật đầu, ném ánh mắt cho Hà Mạn Nương: “Trong lòng Cát Tường đang rất khó chịu.”

Kỳ thật Hà Mạn Nương cũng rất hụt hẫng, hàng xóm láng giềng lâu như vậy, ở chung cũng rất hòa hợp, Lâm Phúc thẩm lại là người tính tình ngay thẳng, ngẫu nhiên rảnh rỗi, Hà Mạn Nương còn có thể ngồi làm việc cùng nàng.

Ngày hôm trước còn nói giỡn với nhau, hôm nay người đã không còn, mặc cho ai trong lòng đều trống trải, lộ ra một nét thương tâm.

Triệu Thụy thấy Hà Mạn Nương cũng đỏ đôi mắt, vội nói: “Ai u, canh cá chua cay thẩm nương làm còn ngon hơn Túy Hương Lâu nhiều, con có chút thèm rồi đó.”

Hà Mạn Nương thu hồi bi thương trong lòng, nhanh chóng lấy chén đũa ra, gọi Tạ Cát Tường: “Tiểu thư, mau tới dùng cơm tối.”

Buổi tối nàng nấu không nhiều lắm, một món canh cá chua cay, một món măng xào thịt, còn có hai món rau trộn, đều là cơm nhà, tay nghề Hà Mạn Nương kỳ thật cũng bình thường, nhưng đúng lúc Triệu Thụy lại thích ăn mùi vị này.

Lúc niên thiếu hắn thích bàn ăn Tạ gia, sau khi lớn hơn hắn lại hoài niệm tiểu viện hẻm Thanh Mai.

Nói đến cùng, vẫn là tham luyến không khí trong gia đình.

Tạ Cát Tường chạy một ngày, xác thật có chút đói bụng, gắp miếng cá chua cay khai vị, ăn sạch một chén cơm, sau đó mới múc nửa chén canh cá ngồi ở cạnh bàn ăn chu miệng nhỏ uống.

Triệu Thụy đang phân cao thấp cùng chén cơm thứ hai.

Hắn vừa mới nhược quán, đúng lúc thân thể phát triển, hai chén cơm căn bản ăn không đủ no, một chén ăn xong, lại muốn thêm một chén.

Tạ Cát Tường: “Hình như ngươi ăn còn được hơn trước kia nữa.”

Bởi vì ngày tết hai người giận nhau, mỗi lần Triệu Thụy tới Tạ Cát Tường đều không giữ lại ăn cơm, cho đến hôm nay mới rốt cuộc nhìn thấy lượng cơm hắn ăn.

Giữa trưa sốt ruột phá án, không dùng cơm đàng hoàng, hiện tại Tạ Cát Tường an tĩnh nhìn hắn, không khỏi hơi líu lưỡi.

“Buổi tối ăn quá nhiều không tốt cho tiêu hoá đâu.” Tạ Cát Tường khuyên.

Hà Mạn Nương ngâm ngâm cười nhìn vẻ mặt quan tâm của tiểu thư, chỉ nói: “Cháu trai ta lúc hai mươi mấy tuổi cũng đột nhiên tăng lượng cơm ăn, sau đó lại cao hơn một ít, người cũng càng chắc nịch hơn.”

Tạ Cát Tường nhìn Triệu Thụy không chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu, trầm mặc.

Triệu Thụy rốt cuộc ăn xong chén cơm thứ ba.

Lúc này thức ăn trên bàn có thể nói là trở thành hư không, ngay cả miếng nước cuối cùng của canh cá cũng bị Triệu Thụy trộn cơm ăn, một tí xíu cũng không có dư.

Triệu Thụy nói: “Gần đây tương đối vất vả, ăn uống cũng hơi qua loa, buổi tối ta còn muốn đi phố Khánh Lân, đêm nay chắc chắn bận tối mặt, không ăn bụng lại kháng nghị.”

“Muốn đi thăm dò hôm qua Nguyễn Đại đã đi nơi nào sao?”

Triệu Thụy gật gật đầu: “Bình rượu thuốc kia, không có ở Tô gia cũng không có ở Nguyễn gia, khẳng định là nằm trên đường hắn đi.”

Đây cũng là một manh mối.

Đừng thấy Triệu Thụy ngày thường nhìn như không chút để ý, nhưng khi hắn làm việc vẫn rất nghiêm túc, đặc biệt án này lại liên quan đến hàng xóm của Tạ Cát Tường, cho nên Triệu Thụy càng muốn nhanh chóng phá án.

Tạ Cát Tường suy nghĩ cẩn thận một lát: “Ta đi cùng ngươi.”

Lúc này, đổi lại là Triệu Thụy lắc đầu.

“Hồ nháo, phố Khánh Lân buổi tối không phải chỗ tiểu cô nương có thể đi, nơi đó quá rối loạn.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn: “Không phải nói ta là cao nhân mời riêng sao? Hiện tại lại biến thành tiểu cô nương rồi?”

Triệu Thụy: “......”

Suy luận của cao nhân luôn nhạy bén như vậy đấy, Triệu Thụy đột nhiên ăn mệt, cúi đầu sờ sờ mũi, suy nghĩ nửa ngày không nghĩ được lý do cự tuyệt khác.

Tạ Cát Tường bình tĩnh nhìn hắn, hỏi: “Cho nên, cao nhân có thể đi không?”

Triệu Thụy bị nàng nhìn như vậy, lập tức sửa miệng: “Có thể, nhưng muội phải nghe lời, không được chạy lung tung, quan trọng là phải theo sát ta hoặc là Hạ tổng kỳ, không được giống như lúc ở chùa Kim Đỉnh.”

Lúc Tạ Cát Tường khom lưng bên rìa vách núi kia, hiện tại Triệu Thụy còn nghĩ mà sợ vô cùng.

Triệu Thụy nhượng bước, Tạ Cát Tường lại nở nụ cười: “Được, nhất định nghe theo Thế tử gia an bài.”

Hai người dùng xong cơm tối, lại ngồi trong chốc lát, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Lúc này rất nhiều bá tánh bình thường đều ngồi ở sân viện nhà mình, nói chuyện phiếm ngắm cảnh, mà phía Tây phố Khánh Lân dọc kênh đào mé sông, lại đúng lúc phồn hoa náo nhiệt.

Tạ Cát Tường vẫn mặc bộ áo váy thanh trúc buổi sáng, cùng Triệu Thụy trực tiếp đi vào đầu phía Đông phố Khánh Lân, mới từ trên xe ngựa xuống, đã nhìn thấy Bạch Đồ Bạch đại nhân đang đứng ở dưới đình ăn bánh kẹp thịt.

Hắn ăn thật sự rất nhanh, một ngụm có thể cắn được nửa cái bánh kẹp thịt lớn bằng bàn tay, đến khi Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đi đến trước mặt hắn, trong tay hắn đã rỗng tuếch, bánh kẹp thịt sớm đã ăn xong.

“Chuyến này chạy rất mệt.” Bạch Đồ cười nói.

Đừng thấy bộ dáng hắn cao lớn thô kệch, đặc biệt thô cuồng, nhưng tâm tư lại rất tinh tế tỉ mỉ: “Cuối cùng manh mối vẫn là ở phố Khánh Lân?”

Triệu Thụy nói: “Nói xem ngươi tra được cái gì.”

Bạch Đồ đứng thẳng thân thể, nghiêm mặt nói: “Tô Hồng Tảo nói cái gì mình cũng không biết, cũng không có ấn tượng với Phật châu, nhưng nghe nói Nguyễn Đại trộm trên người khách nhân đến chỗ của nàng một chuỗi Phật châu, mang về cho Lâm Phúc, lúc ấy sắc mặt lập tức thay đổi, có vẻ rất tức giận.”

Triệu Thụy gật gật đầu: “Vậy không cần thẩm vấn lại, có thẩm vấn nàng cũng sẽ không mở miệng.”

Bạch Đồ đột nhiên nhớ tới cái gì, từ trong lòng móc ra một tờ giấy, đưa cho Tạ Cát Tường xem: “Đây là Cửu ca đưa ta, nói là hình dạng máu bầm sau đầu Nguyễn Đại, ta thấy rất kỳ quái.”

Tạ Cát Tường cầm trong tay, phát hiện hình dạng kia không lớn, chỉ lớn bằng bàn tay thiếu nữ, hiện lên hình chữ nhật, một bên ngắn, bên kia dài, ở giữa có chút trống, mơ hồ thấy không rõ lắm.

“Đây là cái gì?” Tạ Cát Tường hơi nghi hoặc.

Vài người đứng ở đầu phố, đốt đèn lồng nhìn tờ giấy kia, hơn nửa ngày cũng chưa ra manh mối.

Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn phố Khánh Lân u tĩnh: “Đi vào tìm kiếm manh mối trước, từ từ thảo luận sau.”

Bạch Đồ giơ đèn lồng, vừa đi vừa nói: “Qua xem xét hồ sơ, có mấy hộ thương nhân trong phố Khánh Lân, khẳng định liên quan đến sòng bạc Cung Hưng, còn việc rốt cuộc phạm án là nhà nào, vẫn chưa tra rõ manh mối.”

Ánh mắt Bạch Đồ hướng về đầu phố Khánh Lân: “Nhưng ta cho rằng, có thể làm ăn với sòng bạc Cung Hưng, khẳng định có chút chỗ kỳ lạ, tỷ như rượu ngon ủ lâu năm, tỷ như cẩm y hoa phục, hoặc là thợ mộc thợ thủ công hoặc nghề y gia truyền, mấy cửa hàng này, phố Khánh Lân đều có.”

Nghề mộc?

Tạ Cát Tường nghe thấy từ này, lại nghĩ đến đồ án kia, nháy mắt trong lòng đã có ý tưởng.

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Cát Tường: Bảo ta nghe lời? Không có cửa đâu

Triệu thế tử gia:....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.