Thật ra Hình Cửu Niên cũng không chút nào để ý đến diện mạo người chết.
Lỗ tai hắn cũng chưa nghe được lời Triệu Thụy nói, nhưng giờ phút này lại mang vẻ mặt ngưng trọng.
“Triệu đại nhân, Tạ nha đầu,“ Hình Cửu Niên đứng dậy dùng khăn lau lau tay, hơi thở dài, “Độ rộng xương mu trên tử cung người chết khoảng 2 phần 3 chỉ*, người chết hẳn là đã có thai một đến hai tháng, tháng cụ thể còn phải kiểm tra lại.”
*1 chỉ = 80cm => ⅔ chỉ = hơn 50cm
Tạ Cát Tường vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu.
Một sinh mệnh nhỏ vô tội, vì mẫu thân đã bị sát hại nên vội vàng chết non.
Sắc mặt Hình Cửu Niên cũng có chút khó coi.
“Ngô Chu thị mới vừa có thai, người bình thường đại khái sẽ nhìn không ra, nàng bị người khác siết cổ đến chết rồi sau đó mới bị treo lên, dấu hằn trên cổ rất rõ ràng.”
Hình Cửu Niên chỉ vào cổ Chu Tử Quyên giải thích với Tạ Cát Tường: “Ngươi xem, sau cổ người chết không có dấu vết nút thắt dây thừng, hung thủ hẳn là dùng vật thon dài hoặc là vật cứng siết chết nàng, trong quá trình đó Ngô Chu thị nhiều lần giãy giụa, trên cổ lưu lại rất nhiều vết thương.”
Tạ Cát Tường ngồi xổm xuống, nghiêm túc nghe Hình Cửu Niên giảng giải.
Hình Cửu Niên chỉ vào hai vết thương đã chuyển trắng nói: “Sau khi người chết tử vong, hung thủ vẫn dùng sức, bởi vậy trên cổ để lại mảng lớn vết thương màu trắng, không có xuất hiện tụ huyết.”
Tạ Cát Tường nghiêm túc nhìn miệng vết thương Chu Tử Quyên, phát hiện xác thật như lời Hình Cửu Niên nói, vị trí vết thương của nàng rất đặc trưng, hoàn toàn giống “Tẩy oan tập lục” miêu tả.
Tạ Cát Tường nói: “Như thế có thể suy đoán, khi hung thủ hành hung rất do dự hay không? Hoặc là nói đối phương không có kinh nghiệm?”
Chu Tử Quyên đã chết, hơn nữa cũng dừng giãy giụa, hung thủ vẫn dùng sức siết cổ nàng, làm trên cổ nàng lộ một mảnh trắng xanh đan xen nhau.
Hình Cửu Niên trầm ngâm nói: “Đều có khả năng, bất quá bộ áo cưới người chết đang mặc này là sau khi chết lập tức bị mặc vào, nếu không phải như thế, đôi giày thêu nhỏ hơn một lóng tay khẳng định không thể mang vào chân Ngô Chu thị được.”
Thời gian thi thể bắt đầu cứng lại có dài có ngắn, áo cưới khẳng định không phải của người chết, như vậy nhất định là do hung thủ mang theo, sau khi người chết tử vong, nếu dựa theo thời gian ngắn mà nói, một khắc (15') sẽ xuất hiện việc thi thể cương cứng, sẽ không thể mặc y phục, lại còn muốn thuận lợi treo nàng lên trên xà nhà sẽ càng khó khăn.
Tạ Cát Tường nói: “Nói như thế, cũng không thể cho rằng hung thủ hấp tấp giết người.”
Đối phương mang theo áo cưới mới tinh, giết người trước, rồi lại thay y phục, cuối cùng còn trang điểm thật đậm cho người chết, vừa nhìn liền biết đã ủ mưu từ trước.
Nhưng hung thủ này vì sao phải làm như thế?
Hình Cửu Niên cầm tay Chu Tử Quyên lên, lại nói: “Người chết ngoại trừ vết hằn trên cổ, cũng chỉ còn lại móng trên ngón tay đã bị đứt gãy.”
Tạ Cát Tường tập trung nhìn vào, phát hiện mười ngón tay trên đôi tay Chu Tử Quyên, chỉ có ngón giữa tay phải bị gãy một đoạn móng tay, lộ ra vết thương đỏ tươi.
Nhưng khe hở ngón tay của nàng rất sạch sẽ, không có tơ máu cùng thịt vụn, hẳn là không có cào trầy cánh tay hung thủ.
Tạ Cát Tường thở dài: “Móng tay người nhà nông đều rất ngắn, để tiện làm việc, cho nên nàng không thể lưu lại manh mối.”
Như thế cũng có lý, Hình Cửu Niên gật gật đầu, đứng dậy nói cùng mọi người: “Lát nữa để Tiểu Lục nói rõ với người nhà một phen, trở về Cao Đào Tư còn phải nghiệm thi kỹ càng hơn.”
Biểu hiện trên thân thể người chết đã rất rõ ràng, quá trình tử vong cũng đều kiểm tra rõ ràng, kỳ thật nghiệm thi kỹ hơn bất quá chỉ vì muốn xem người chết có bị trúng độc, nội thương hoặc có bị bộc phát bệnh nặng hay không, đối với phá án cũng không hỗ trợ được bao nhiêu.
Triệu Thụy nói: “Vất vả Hình đại nhân, kiểm tra sơ bộ đã có thể kiểm ra nhiều chi tiết như vậy, khó trách đại nhân là một phần không thể thiếu tại Đại Lý Tự.”
Hình Cửu Niên chỉ bằng vào tuyệt chiêu sờ mạch nghiệm thi, đã có thể nhanh chóng xác định nguyên nhân chết, tiết kiệm cho mọi người không ít thời gian, xác thật là nhất đẳng ngỗ tác hiếm thấy.
Nếu là ngày thường, tâm tình Hình Cửu Niên có lẽ còn có thể hồi phục lại, nhưng vừa rồi phát hiện Ngô Chu thị mới có thai một hai tháng, tâm Hình Cửu Niên vẫn luôn nặng trĩu, như thế nào cũng chưa bình phục lại.
Triệu Thụy thấy hắn như thế, cũng không hề khuyên nhiều, chỉ nói: “Hình đại nhân, sau khi trở về bộ áo cưới này nhờ ngươi cởi ra hoàn chỉnh, Tô Thần sẽ gấp rút truy ra áo cưới đến từ nơi nào, xem có thể tìm được dấu tích hung thủ hay không.”
Hình Cửu Niên gật gật đầu, chỉ nói: “Được, à đúng rồi, người chết ước chừng tử vong vào đêm qua, thời gian khoảng nửa đêm.”
Các dạng thôn như thế mày, tới buổi tối mặt trời xuống núi, các nhà các hộ gần như cũng đóng cửa tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Nửa đêm, Ngô Chu thị rốt cuộc ra khỏi nhà như thế nào? Người Ngô gia có biết hay không?
Hai huynh đệ Ngô Đại Lượng cùng Ngô Đại Quang tan làm vào giờ Dần (3 - 5g sáng), có thể loại trừ hiềm nghi giết người không?
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đi đến gần nhau, Tạ Cát Tường nhỏ giọng nói: “Xem thái độ của người Ngô gia, ước chừng còn chưa biết Chu Tử Quyên đã mang thai, chờ Ngô Đại Lượng từ bến tàu Nam Giao trở về, chúng ta đi dò hỏi thêm.”
Việc Chu Tử Quyên mang thai, tự nhiên phải đợi người Ngô gia đến đông đủ mới nói.
Hai người thấp giọng thảo luận một phen, lúc này mới lần nữa ra khỏi từ đường.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Bất quá chỉ không bao lâu, nhưng bên ngoài đã rất nóng bức. Nếu không phải từ đường Ngô thị ở chân núi, Tạ Cát Tường đã hoài nghi có phải sắp sửa thở không nổi rồi hay không.
Cơn gió núi nhè nhẹ ngẫu nhiên thổi lại đây, làm mọi người còn chưa đến mức đầu đầy mồ hôi.
Người Ngô gia đã có vẻ hơi mỏi mệt, Ngô Hàn thị cùng Lý Tố Mai ngồi trên tảng đá ở cửa từ đường, Ngô Đại Quang trực tiếp ngồi dưới đất bên cạnh tức phụ.
Ngô Trường Phát ngồi xổm ở chỗ phía xa bên chân núi, đang phì phèo hút thuốc lá sợi, sương khói lượn lờ, làm người nhìn không ra cảm xúc.
Mà tiểu cô nương Ngô gia dường như đã đi về, giờ phút này không còn ở cửa từ đường, Triệu Thụy nhìn thoáng qua Hạ Uyển Thu canh giữ thay cho Tô Thần, Hạ Uyển Thu thấp giọng nói: “Tiểu nữ nhi Ngô gia nói phải về đi nhà xí, lát nữa quay lại.”
Triệu Thụy nhìn lướt qua sắc trời trên đỉnh đầu, phát hiện hôm nay xác thật nóng bức vô cùng, nên cũng không dong dài, trực tiếp mời mấy người Ngô gia đi vào phòng trống bên cạnh từ đường hỏi chuyện.
“Đêm hôm qua, trong nhà quý vị có người nào phát hiện Chu thị đi ra ngoài?”
Triệu Thụy hỏi thẳng vào vấn đề.
Ngô Hàn thị nhìn rất là đanh đá, mồm mép cũng nhanh nhẹn, nhưng đầu óc đại để không phải tốt lắm, cũng không nghe ra ý tứ trong lời nói Triệu Thụy.
“Nửa đêm nửa hôm, nhà nhà người người đều ngủ say, ai có thể biết hơn nửa đêm vì sao Tử Quyên lại đi ra ngoài,“ Ngô Hàn thị nói tới đây, đột nhiên sắc mặt biến đổi, “Không thể nào......”
Lời nàng còn chưa nói xong, Ngô Trường Phát vẫn mãi chưa hé răng đột nhiên ho khan một tiếng: “Lão bà tử.”
Ngô Hàn Thị lập tức ngậm miệng lại.
Trong nháy mắt Tạ Cát Tường hiểu ra, đây là Ngô Hàn thị hoài nghi Chu Tử Quyên nửa đêm ra ngoài lén làm việc gì, nhưng việc này thật sự rất mất mặt, cho nên Ngô Trường Phát ngăn nàng lại.
Ngô Trường Phát này nhìn như im hơi lặng tiếng, để tức phụ nhà mình tùy ý ra mặt, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
Bất quá, Ngô Trường Phát đánh gãy có chút đột ngột, cũng thực sự có chút xấu hổ, Ngô Đại Quang đúng lúc mở miệng: “Cả đêm qua ta đều không ở nhà, sáng nay vừa mới trở về, nếu có cái gì, ta cũng không thể biết.”
Từ bến tàu Nam Giao đi bộ về Ngũ Lí Bảo, ít nhất cần khoảng nửa canh giờ (1 tiếng), giờ Dần (3-5g sáng) hắn tan làm, lại nhận tiền công, về đến nhà cũng gần đến giờ chính Mẹo (6g sáng), xác thật sắp hừng đông.
Hắn vừa dứt lời, Lý Tố Mai bên cạnh hắn liền nói: “Thân thể ta không tốt, buổi tối cần uống thuốc trước khi ngủ, nên ngủ rất sâu, cái gì cũng không nghe thấy.”
Nàng rũ mắt, cẩn thận dùng khăn che miệng, hiển nhiên vẫn luôn kiềm nén ho khan.
Chờ mấy mẹ con nhà này đều nói xong, ánh mắt Tạ Cát Tường mới rơi xuống trên người Ngô Trường Phát.
Giờ phút này Ngô Trường Phát trầm mặc một lát, hắn đột nhiên giương mắt hỏi: “Ta nghe người trong thôn nói, tức phụ lão nhị chết rất dọa người?”
Tạ Cát Tường chưa từng nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên hỏi như vậy, chần chờ một lát, đang không biết nên trả lời như thế nào, liền nghe giọng nói thanh lãnh của Triệu Thụy vang lên bên cạnh.
“Đúng là như thế, người nào trong thôn nói điều này với lão trượng?”
Ngô Trường Phát gõ gõ điếu thuốc lá sợi trong tay, trên khuôn mặt thô ráp che kín nếp nhăn, nhịn không được run rẩy.
“Người trong thôn nói, con dâu thứ nhà chúng ta bị mặc áo cưới treo cổ, quan gia, có thật không?”
Hắn vừa nói như thế, Lý Tố Mai đang cúi đầu cùng Ngô Đại Quang bên cạnh nàng đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn qua.
Hiển nhiên, phu thê hai người các nàng cũng không biết việc này, tựa hồ cũng không cảm thấy mặc áo cưới chết có cái gì không đúng.
Nhưng Ngô Hàn thị lại theo bản năng rụt rụt về phía sau, lại cúi đầu gạt lệ: “Ta đây phạm phải mệnh gì vậy chứ.”
Tạ Cát Tường không biết vì sao nàng đột nhiên cảm thán, còn Ngô Trường Phát đột nhiên khàn giọng mở miệng.
“Mười lăm năm trước, thôn chúng ta đã từng xảy ra chuyện như vậy,“ Ngô Trường Phát nói, thoạt nhìn có chút hoảng sợ, “Năm đó trong thôn cũng có một gia đình họ Ngô cưới vợ, lúc ấy tức phụ kia đã có người trong lòng, bị nhà mẹ đẻ ép buộc gả lại đây, không cam tâm, nên sau khi bái đường, một mình ở lại phòng ngủ, cứ mặc áo cưới như vậy trực tiếp thắt cổ chết.”
Còn có chuyện cỡ này?
Triệu Thụy suốt ngày dính dáng đến các loại án mạng, người thắt cổ xác thật không ít, cũng có đủ loại, nhưng mặc áo cưới thắt cổ, thật đúng là thấy không nhiều lắm.
Thành thân vốn chính là kết nối quan hệ giữa hai họ, là chuyện vui mừng, vậy phải có oán khí bao nhiêu lớn mới có thể thắt cổ chết ngay đêm tân hôn.
Tạ Cát Tường nghe được nhíu chặt mày, ngay cả Triệu Thụy cũng hơi trầm mặt, thoạt nhìn rất không thích chuyện cũ mười mấy năm trước này.
Nhưng Ngô Trường Phát lại nói rất hứng thú, so với trầm mặc ban nãy, giờ phút này hắn như đổi thành người khác, không ngừng kể lại chuyện nhìn thấy năm đó.
Mười lăm năm trước, hắn hẳn mới hai mươi mấy tuổi.
Ngô Trường Phát nói: “Lúc ấy tân nương kia thắt nút buộc vô cùng chặt, làm thế nào cũng không mở được, người cứ đung đưa đung đưa trên xà nhà, khiến người xem thật sự sợ hãi, cả nhà Ngô Quý Hữu đều sợ vỡ mật, căn bản không dám chạm vào nàng, cuối cùng vẫn là mấy hàng xóm bọn ta giúp đưa người xuống dưới.”
Khó trách Ngô Trường Phát nhớ rõ ràng như vậy.
Tạ Cát Tường nhíu mày nói: “Chuyện mười lăm năm trước, có quan hệ gì đến chuyện hôm nay?”
Ngô Trường Phát dừng lại, hắn đột nhiên vội vã nói: “Sao không có quan hệ, nhất định là nữ nhân năm đó biến thành lệ quỷ, trở về đòi mạng!”
Nữ quỷ đòi mạng!
“Trở về đòi mạng?” Triệu Thụy lạnh lùng mở miệng, “Trước không đề cập tới thế gian này có quỷ hay không, cũng mặc kệ quỷ có đòi mạng không, nhưng tân nương đã chết của nhà Ngô Quý Hữu, lại tìm đến tức phụ nhà Ngô Trường Phát ngươi đòi mạng, nghĩ thế nào cũng không đúng.”
Ngô Trường Phát sửng sốt, hắn run run rẩy rẩy nói: “Nàng không muốn gả tới Ngô gia, vậy còn chưa đủ oán hận sao? Ngươi không biết chuyện năm đó, ngươi không biết.”
Cả tộc Ngô thị vẫn luôn sinh sôi nảy nở ở Ngũ Lí Bảo, năm đó Ngô Quý Hữu là đường đệ bà con xa của hắn, cũng coi như là có chút quan hệ huyết thống không xa không gần, lệ quỷ có lẽ không biết người nào, nói không chừng chỉ oán hận người Ngô gia.
Suy nghĩ của người thôn quê chính là kỳ lạ mà quái dị như thế.
Triệu Thụy lạnh lùng hỏi: “Năm đó xảy ra chuyện gì? Còn chuyện bây giờ thì thế nào?”
Ngô Trường Phát ngồi xổm người xuống, dùng đôi tay rắn chắc ôm đầu: “Nữ nhân kia từng có một hài tử, vì nhà Ngô Quý Hữu đưa nhiều tiền, cho nên nhà chồng nàng mới bán nàng lại đây.”
Cái gì?
Ai có thể ngờ được, một nữ nhân đã gả chồng cư nhiên lại bị nhà chồng bán đi.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***