Yến Kinh Khuê Sát

Chương 83: Chương 83: C.54.1 - Chốn đào nguyên 2




Lúc này đúng giữa tháng sáu, đào chưa chín phủ khắp đồi núi, ngây ngô lay động trên đầu cành.

Nhưng ai bảo Triệu Thụy lại có tiểu thanh mai thích ăn đào đây?

Vì thế, trong vườn đào Phương Phỉ Uyển của Triệu Vương phủ, Triệu Thụy đặc biệt dặn dò người làm vườn trồng một đám đào chín sớm, không nghĩ tới phát triển rất khả quan, mỗi một năm đều có thể làm cho tiểu cô nương ăn mật đào đầy nước mới chín trong vòng một tháng.

“Đã có thể ăn?” Tạ Cát Tường chớp chớp mắt.

Triệu Thụy gật đầu, trong thanh âm tựa hồ đều mang theo ý cười: “Quá mấy ngày nữa đi, chờ ta không còn bận, chúng ta liền đi Phương Phỉ Uyển giải nhiệt.”

Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, rốt cuộc nở nụ cười: “Được.”

May mà gần đây Yến Kinh thật sự không có chuyện gì lớn, bất quá chỉ huyên náo ra một ít vụ án nhỏ, nhà này mất gà, nhà kia hỏng ngói, lớn nhất cũng chỉ là có nhà mất hài tử, hai ngày sau Hộ Thành Tư đã tìm được, thì ra hài tử tự chạy đến nhà cô cô chơi.

Cũng bởi vậy, Triệu Thụy liền yên tâm lớn mật xin được nghỉ bảy ngày.

Cấp trên hắn trực thuộc là Trương tự khanh, bất quá không chỉ xin riêng người này, mà còn phải tiến cung diện thánh.

Triệu Thụy chọn ngày lành tháng tốt, lại dò hỏi cấp dưới tại Nghi Loan Tư ngày trước, biết hiện giờ tâm tình Thánh Thượng không tồi, lúc này mới cầm lệnh bài thế tử phủ Triệu Vương tiến cung.

Khi hắn còn nhỏ, ước chừng khoảng năm sáu tuổi, kỳ thật cũng thường xuyên tiến cung chơi.

Lúc ấy tiên hoàng hậu vẫn còn sống, vì tiên hoàng hậu và mẫu thân hắn cùng với mẫu thân Tạ Cát Tường đều là bạn tốt khuê các, cho nên mặc dù tiên hoàng hậu thành Thái Tử Phi, sau đó lại thành Hoàng Hậu, tình nghĩa của bọn họ cũng không thay đổi.

Bởi vậy, hắn cũng thường xuyên diện thánh.

Đương kim là người rất mảnh khảnh cũng rất ôn hòa, hắn đối nhân xử thế đều là hòa ái dễ gần, khi Triệu Thụy không hiểu chuyện còn gọi hắn là hoàng đế bá bá, hắn cũng đều cười tủm tỉm lên tiếng.

Sau đó Triệu Thụy dần dần lớn lên, vì tiên hoàng hậu cùng mẫu thân lần lượt qua đời, nên chỉ khi có công vụ hoặc là bệ hạ truyền gọi, Triệu Thụy mới tiến cung, mỗi lần cũng đều không dám dừng lại lâu.

Hôm nay cũng như thế.

Hắn mới vừa đi đến cửa hông, thủ vệ Vũ Lâm Vệ liền tiến lên: “Triệu thế tử, đã lâu không thấy.”

Triệu Thụy trình lệnh bài qua cửa, lập tức có nội thị quen mặt chờ bên trong cửa hông, dẫn Triệu Thụy một đường bước vào Cần Chính Điện.

Một đường đi tới, trên đường đi nội thị đều trầm mặc không nói, Triệu Thụy vẫn luôn an tĩnh dời bước, không có nhiều lời.

Đợi cho đến nơi hẻo lánh, nội thị dẫn đường cho hắn mới nói: “Hôm nay Nhị điện hạ tiến cung báo tin mừng, nói Nhị hoàng tử phi lại có thai.”

Giọng nói nội thị rất thấp, gió thổi qua đã nghe không thấy.

Triệu Thụy nhàn nhạt gật gật đầu, theo cánh tay đong đưa, đặt vào trong tay áo nội thị một túi tiền nặng trĩu.

Lộ trình phía sau, hai người tiếp tục trầm mặc.

Đợi cho đến Hầu Xuân Đình trước Cần Chính Điện, nội thị mới cung kính nói: “Triệu thế tử, mời vào bên trong chờ.”

Khuôn mặt Triệu Thụy lạnh lùng, cũng không đáp lời, trực tiếp vào Hầu Xuân Đình.

Hầu Xuân đình tuy gọi là đình, nhưng trên thực tế là nơi đại thần chờ đợi khi xin gặp Thánh Thượng, là một dãy thiên điện bên phải Cần Chính Điện, chỉ vì ban đầu xác thật là một cái đình, cho nên vẫn luôn được gọi như thế.

Triệu Thụy mới vừa đi vào, chỉ cảm thấy khí lạnh bên trong ập vào người, nắng nóng do vừa mới đi bên ngoài chớp mắt đã tiêu tán, còn có hai nội thị khoảng ba mươi mấy tuổi tiến lên, cung kính mời Triệu Thụy ngồi ghế.

Có thể vào đến Hầu Xuân đình cũng không phải người bình thường, quan viên chức vị thấp đều ngồi ở một phòng, theo phẩm cấp cùng tước vị, càng tới gần Cần Chính Điện phòng ốc càng thanh nhã.

Hôm nay không có hoàng tử long tôn xin gặp, cũng không có các lão chờ bàn chuyện, nên Triệu Thụy ăn may ngồi chờ tại gian phòng nhất đẳng.

Lúc này trong phòng chỉ có một mình hắn, hắn vén vạt áo lên ngồi xuống, từ trong lòng móc ra khăn, cẩn thận lau tay.

Không bao lâu, một nội thần mặt trắng không râu, tươi cười đầy mặt bước vào phòng trong, nói: “Ai u Triệu thế tử, bệ hạ vừa nghe ngài đã tới, lập tức muốn triệu kiến ngay, mời theo nhà ta đi bên này.”

Triệu Thụy vội đứng dậy, hiếm khi hướng hắn chắp tay: “Hàn tổng quản, sao phải phiền ngài tự mình chạy đến đây một chuyến.”

Hàn An Yến cười tủm tỉm chắp tay: “Nghe nói thế tử tới, ta còn không nhanh chân lại đây gặp một lần, cũng không biết đến khi nào mới được gặp.”

Trong giọng nói Hàn An Yến lộ ra một tia thân mật.

Triệu Thụy đi theo hắn bước vào Cần Chính Điện, cũng không nhiều lời hỏi Thiên Bảo đế như thế nào, chỉ hỏi Hàn An Yến: “Tổng quản gần đây thân thể tốt không?”

Hàn An Yến cười tủm tỉm nói: “Làm phiền thế tử nhớ thương nhà ta, nhà ta ăn gì cũng ngon, khỏe ru.”

Trong lòng Triệu Thụy liền hiểu rõ: “Tổng quản cũng đừng tự tay làm lấy mọi chuyện, phía dưới có nhiều đồ tử đồ tôn như vậy, để cho bọn họ thay ngài vất vả đi.”

“Vậy sao được a,” Hàn An Yến thở dài, “Bọn nhỏ không hiểu quy củ, còn phải chăm học mấy năm, bất quá nhị đồ đệ kia của ta thật ra không tồi, hiện giờ cũng có thể thay nhà ta gác đêm rồi.”

Hàn An Yến người này nói chuyện, nói được ba phần, giấu hết bảy phần, nhưng hắn nguyện ý nói ra ba phần này, trong lòng Triệu Thụy đã rất là cảm kích.

Triệu Thụy thở dài, trầm giọng nói: “Tổng quản vất vả, cũng may có ngài bầu bạn bên cạnh bệ hạ.”

Hàn An Yến cười cong đôi mắt, nhưng không nói gì nữa.

Không bao lâu, hai người liền vào Cần Chính Điện.

Từ cửa tiến vào, đập vào mắt là một sảnh như sảnh thượng triều được thu nhỏ, long ỷ mạ vàng và bàn được đặt trên đài cao, sau lưng là bức bình phong bằng ngọc xanh, được khảm họa đồ vạn dặm núi sông, chiếu ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Triệu Thụy rũ mắt xuống, bước chân cực nhẹ, không phát ra bất kỳ tiếng động nào đi vào trước ngự thư phòng.

Hàn An Yến vén màn trúc lên, mời Triệu Thụy tiến vào trước, sau đó mới cùng hắn đứng sau bình phong bên trong cánh cửa, cẩn thận nhỏ nhẹ bẩm báo: “Bệ hạ, Triệu Vương thế tử Triệu Thụy xin được gặp.”.

Trong thư phòng, không có tiếng động nào vang lên.

Hàn An Yến cùng Triệu Thụy liền an tĩnh chờ ngoài bức bình phong, đợi Thiên Bảo đế phê xong một quyển tấu chương, mới ấm áp nói: “Là Cẩn Chi tới? Mau vào ngồi, tiểu An gọi ngự thiện phòng đưa trà và điểm tâm mới làm tới đây.”

Theo tiếng Thiên Bảo đế nói chuyện, Triệu Thụy lập tức vòng qua bình phong, lập tức quỳ gối trước ngự án của Thiên Bảo đế: “Thần Triệu Thụy khấu kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”

Thiên Bảo đế đứng dậy, tự mình dìu hắn lên: “Ngươi đứa nhỏ này, sao lại còn khách khí như thế?”

Triệu Thụy không nói chuyện, bị hắn dẫn đi đến phía trước cửa sổ, ngồi ở bàn trà cùng Thiên Bảo đế.

“Hôm nay sao rảnh rỗi đến gặp trẫm vậy? Trẫm còn tưởng tiểu tử ngươi đi Cao Đào Tư thì bắt đầu ham vui rồi, không còn nhớ người biểu trượng (chồng của dì) như trẫm nữa chứ.”

Tiếng biểu trượng này, Triệu Thụy tự nhiên không dám gọi.

Mẫu thân hắn Ổ Ngọc Thục và tiên hoàng hậu là họ hàng, Thiên Bảo đế tự nhiên cũng coi như là biểu trượng của Triệu Thụy.

“Xem bệ hạ nói kìa, thần cũng vì chính vụ bận rộn, gần đây trong kinh có hơi nhiều việc, sợ bệ hạ ưu phiền nên mới bận rộn làm việc trước.”

Triệu Thụy nói như thế, tiêu sái cười: “Hơn nữa, thần tuổi còn trẻ mà coi như đã được làm đến quan tứ phẩm, những người bảo thủ đó còn không biết đang ghen tị đến mức nào, nếu không làm việc thật tốt, chẳng phải sẽ bị tham tấu.”

Tả thiếu khanh và hữu thiếu khanh của Đại Lý Tự Khanh hẳn đều phải thượng triều, bất quá nguyên nhân Triệu Thụy đi Đại Lý Tự rất đặc thù, Thiên Bảo đế lại có chút nôn nóng, nên không cho hắn thượng triều, chuyên tâm phá án là được.

Thiên Bảo đế nghe xong Triệu Thụy nói, không khỏi cười vang.

Người hắn thực mảnh khảnh, mặt trắng không râu, rõ ràng đã bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, nhưng mặt mày vẫn có chút trong sáng.

Khi đối mặt với bất luận kẻ nào, Thiên Bảo đế đều như gió xuân ấm áp.

Hắn rất ít nổi giận, cơ hồ chưa từng tức giận, nhưng trên dưới trong triều lại không người nào dám giương oai trước mặt hắn.

Đôi mắt hắn như khám phá hồng trần, tựa hồ có thể nhìn thấu nhân tâm.

Triệu Thụy rất bình thường, để mặc cho hắn nhìn.

Thiên Bảo đế nhìn chằm chằm hắn một lát, Hàn An Yến đã mang lên hộp điểm tâm nhỏ.

Bánh đậu đỏ hồng nhạt giống như nụ hoa nở rộ, lớp vỏ ngoài trong suốt như thủy tinh, bánh đậu xanh - xanh nhạt như hành, bánh đậu vàng - vàng nhạt mềm mại, vô số món bánh bày trong hộp nhỏ.

Thiên Bảo đế cười: “Tiểu An biết tiểu khuê nữ kia nhà Tạ ái khanh thích ăn cái gì, đây là để cho ngươi mang trở về lấy lòng.”

Vừa nói đến Tạ Cát Tường, Triệu Thụy lập tức cúi đầu, có chút ngượng ngùng.

Tạ Cát Tường rốt cuộc ra sao, mấy năm nay sống như thế nào, Thiên Bảo đế biết rõ hơn bất kì ai, nếu không phải hắn cho phép, Triệu Thụy cũng không có khả năng dẫn theo Tạ Cát Tường bên cạnh, quang minh chính đại ra vào Cao Đào Tư.

Thiên Bảo đế nhìn những món bánh điểm tâm tinh xảo xinh đẹp, khó có khi thở dài.

“Đều do trẫm, quá mềm lòng.”

Lời nói này, khiến Triệu Thụy cùng Hàn An Yến lập tức quỳ xuống.

Thiên Bảo đế xua xua tay, cho bọn họ đứng dậy, Triệu Thụy một lần nữa ngồi xuống, cũng cho người hầu khác lui ra.

“Nếu trẫm không mềm lòng, năm đó Tạ ái khanh cũng không đến mức……”

Thiên Bảo đế là người lúc nào cũng nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, chỉ cần thấy hiện tại, hắn vẫn còn dùng túi thơm tiên hoàng hậu làm cho hắn thời trẻ, là có thể nhìn ra, hắn vẫn không quên mất tình cảm nhiều năm.

“Bệ hạ, chuyện đã qua nhiều năm rồi,” Triệu Thụy vội an ủi nói, “Hơn nữa bệ hạ đã hạ mật chỉ, thần cũng bí mật điều tra, tin tưởng sẽ trả lại trong sạch cho Tạ đại nhân. Bệ hạ không cần lại phí công quan tâm.”

Vẻ mặt Thiên Bảo đế lại ảm đạm lắc lắc đầu.

“Cẩn Chi a, có đôi khi người không thể cứ mãi mềm lòng, phàm là làm sai một lần, lương tâm ngươi sẽ ray rức suốt, việc đó sẽ ám ảnh trong lòng ngươi.”

Triệu Thụy há miệng thở dốc, cuối cùng nhỏ nhẹ lên tiếng: “Thần thụ giáo.”

Thiên Bảo đế nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, một lát sau, hắn mới khôi phục lại vẻ mây trôi nước chảy như ngày thường.

“Gần đây có tiến triển gì không?”

Triệu Thụy thấp giọng nói: “Bệ hạ, thần đã tìm đọc các vụ nghi án mười năm trước, phát hiện ra mấy vụ án có người chết vô cùng tương tự, cũng được phát hiện sau khi chết nhiều năm do cơ duyên xảo hợp, chỉ là niên đại cách quá xa không thể đưa ra kết luận, nhưng lại rất giống vụ án hai năm trước.”

“Thần dò hỏi Tạ tiểu thư, Tạ tiểu thư cẩn thận nhớ lại hai năm trước đây, khẳng định lúc ấy Tạ đại nhân đã tra được hung phạm, nhưng lại không biết vì sao, năm ngày sau đó chính hắn liền trở thành hung thủ giết người, sợ tội tự sát.”

Tạ Uyên Đình làm sao có thể sợ tội tự sát, người giết hắn thủ đoạn cao minh, thừa dịp hắn ngủ say, một người sống sờ sờ cứ như thế bị treo cổ.

Nội tình này, chỉ có Triệu Thụy, Trương tự khanh và Thiên Bảo đế biết.

Triệu Thụy nói tới đây, cố ý tạm dừng một chút, sau một lát mới nói: “Tạ tiểu thư nhớ lại, nói lúc ấy Tạ đại nhân cho rằng chứng cứ là một tập thơ, nàng nhớ không rõ ràng lắm, chỉ nhớ mặt trên tựa hồ có hai chữ Dung Hoa.”

Tập thơ..... Dung Hoa?

Thiên Bảo đế như suy tư gì gật gật đầu: “Rất tốt, còn phải tiếp tục tra.”

Triệu Thụy cất cao giọng nói: “Vâng, thần tuân chỉ.”

Thiên Bảo đế nhìn gương mặt Triệu Thụy trẻ trung anh tuấn, không khỏi lại cười: “Cũng may bên cạnh Hi nhi có một thần tử như ngươi, trăm năm sau, trẫm cũng có thể an tâm.”

Triệu Thụy sợ tới mức lập tức muốn đứng dậy, lại bị Thiên Bảo đế đè tay lại.

Khi tay hai người chạm vào nhau, trong lòng Triệu Thụy vô cùng hốt hoảng.

Ngày mùa hè nắng chói chang, nhưng tay Thiên Bảo đế còn lạnh hơn hàn ngọc.

Lo lắng trong lòng Triệu Thụy âm thầm dâng lên trong chớp mắt, hắn khó có khi nức nở nói: “Bệ hạ……”

Biểu tình Thiên Bảo đế bình thản, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Triệu Thụy, nhẹ giọng nói: “Cho nên, ngươi phải nhanh lên một chút, biết không?”

“Trẫm không còn chờ lâu hơn được nữa,” Thiên Bảo đế nói, “Cẩn Chi a, trẫm chỉ trông cậy vào ngươi.”

Người ngoài tuyệt đối không dám tra lại bản án cũ, nhưng Triệu Thụy dám.

Tước vị Triệu Vương được thế tập võng thế*, không người nào có thể cướp đoạt khỏi tay Triệu gia, nhiều năm làm cô thần** như vậy không phải làm không công.

*Thế tập võng thế: trường hợp triều đình cho phép con cháu khi thừa kế được giữ nguyên tước vị của cha ông mình đã được ban, không thay đổi qua các đời.

**Cô thần: thần tử tuyệt đối trung thành với vua; nói nôm na dễ nghe là chỉ chơi với vua, không chơi với ai khác ngoài vua.

Triệu Thụy nhắm mắt lại, khi đứng lên, lại dứt khoát chắp tay: “Thần tuân chỉ.”

Đại khái nhìn ra Triệu Thụy bởi vì chuyện vừa rồi đã có chút xuống tinh thần, Thiên Bảo đế không khỏi cảm thấy ấm lòng, hòa nhã nói: “Chỉ cần vụ án này chấm dứt, trẫm cũng coi như không còn nỗi lo về sau, sau đó lập tức có thể tứ hôn cho ngươi cùng tiểu nha đầu, lại ban một cái viện thật lớn cho các ngươi ở.”

Vừa nói tới hôn sự, Triệu Thụy lập tức liền cao hứng.

“Đa tạ bệ hạ!”

Thiên Bảo đế cười xua tay: “Đi đi, đi làm đi, nếu nhân thủ không đủ thì sai Tô Thần đi điều thêm, trẫm đã sắp xếp cho Nghi Loan Tư, Nam Trấn Phủ Tư đều nghe lệnh ngươi điều động.”

Triệu Thụy cất cao giọng nói: “Thần nhất định không cô phụ hoàng ân, bệ hạ yên tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.