Vương Hải Lâm nhìn nữ thôi quan và vị đại nhân trẻ, ngồi trên ghế chủ tọa đều không nói lời nào, lập tức có chút khẩn trương.
Hắn chỉ là người hầu chưa từng thấy việc lớn gì trong đời, một khi cần nói hết, thì sẽ biết gì nói đó không giấu giếm nửa lời.
“Tiểu nhân không nói dối!” Vương Hải Lâm nhấn giọng, “Trước đó lão gia việc nhiều bận rộn, rất ít về, phu nhân vốn cũng không để bụng, biết công việc của lão gia bận rộn, còn rất thông cảm lão gia vất vả, hằng ngày đều phải tự mình hầm canh gà canh sâm đưa cho lão gia bồi bổ. Thời gian ngắn cũng không có gì, chỉ là sau đó phu nhân phát hiện, lão gia thường xuyên lấy tiền trong nhà, ba mươi năm mươi lượng không đồng đều, lúc này phu nhân mới nổi lên lòng nghi ngờ.”
Gia đình giàu có, thường thì trong tay sẽ không có tiền riêng, muốn dùng tiền đều phải đi lấy tiền chung trong nhà.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường đều xuất thân từ gia đình giàu có, đối với mấy việc này đều rất rõ ràng.
Nhưng phàm là tiền chung trong nhà, cũng không phải chủ nhân nói cần bao nhiêu tiền thì phòng thu chi sẽ chi ra bấy nhiêu, muốn lấy được tiền từ phòng thu chi, khẳng định cần cho thư đồng - gã sai vặt - quản sự bên người đi làm chuyện này, bởi vậy, Văn Chính Thành muốn lấy bạc, rất có thể sẽ do Tôn Tam Lang thay hắn làm chuyện này.
Vương Hải Lâm vừa nói như vậy, Tạ Cát Tường lập tức liền hiểu ra vấn đề, chuyện Văn Chính Thành có ngoại thất, ít nhất Tôn Tam Lang sẽ biết.
Khó trách chuyện Tôn Tam Lang tham ô, Phan phu nhân đã báo cho Văn Chính Thành biết từ tháng trước, Văn Chính Thành nói hắn bận chuyện ở nha môn, vẫn luôn không quản tới, kỳ thật là do hắn không muốn xử trí Tôn Tam Lang mà thôi.
Tạ Cát Tường hỏi Vương Hải Lâm: “Phan phu nhân có tra xét riêng chuyện này không?”
Vương Hải Lâm gật gật đầu, hắn nói: “Ngày trước phu nhân có thể vào được Văn gia cũng không dễ dàng gì, vì vậy liền quản lão gia rất chặt, bên người lão gia không tùy tiện xuất hiện thêm nhan sắc mới nào khác, mấy năm nay, những thiếp thất trong nhà cũng đều tuổi già sắc suy, cũng không có theo tới Lưu Li trang, hiện giờ trong phủ cũng chỉ có một mình phu nhân.”
“Có lẽ lão gia sợ phu nhân tức giận, nên liền tìm một ngoại thất, chỉ dám nuôi ở bên ngoài, ngẫu nhiên đi ra ngoài làm việc sẽ gặp một lần, không làm lớn chuyện, cũng không mang về khiến phu nhân phiền lòng.”
Người nhà này cũng thật có ý tứ.
Bề ngoài Văn Chính Thành đối với Phan phu nhân là một mảnh tình thâm, phu nhân mất tích liền lập tức tìm kiếm, trên thực tế là đang nuôi một tiểu thiếp như hoa như ngọc ở bên ngoài, tựa hồ cũng không còn bao nhiêu tình cảm với Phan phu nhân.
Mà Phan phu nhân cũng quản Văn đại nhân rất chặt, dường như sợ hắn sinh tâm tư khác, nhưng mình lại đi tìm một tình lang anh tuấn trẻ tuổi, ngày thường ở trong nhà vui đùa làm càn, thật sự là quá can đảm.
Vương Hải Lâm tiếp tục nói: “Phu nhân phát hiện lão gia vẫn luôn lấy tiền, mấy tháng qua đã lấy khoảng hai ba trăm lượng, lúc này mới nóng nảy, sai ta...... sai tiểu nhân lặng lẽ đi theo lão gia ra phủ, tiểu nhân liền phát hiện ra cách khoảng hai ba ngày, lão gia đều sẽ đến một nhà ở phố Bình An trong Lưu Li trang, đi vào gần nửa ngày không ra. Tiểu nhân liền hỏi thăm khắp nơi, mới biết được nơi đó có một tiểu nương tử vừa chuyển đến, vừa nhỏ nhắn lại xinh đẹp.”
Vương Hải Lâm nói tới đây, biểu tình có chút mất tự nhiên: “Tiểu nhân trộm nhìn, tiểu nương tử có nét giống phu nhân bảy tám phần, cử chỉ diện mạo, chính là dáng vẻ phu nhân khi còn trẻ.”
Cho nên, chuyện Văn Chính Thành có ngoại thất, kỳ thật là Vương Hải Lâm phát hiện, hơn nữa hắn còn tận mắt trông thấy người kia có dáng vẻ gì.
Tạ Cát Tường hỏi hắn: “Sau khi ngươi báo với phu nhân, phu nhân có tức giận không?”
Vương Hải Lâm thở dài: “Phu nhân sao có thể không tức giận, nhưng phu nhân cũng chỉ phiền muộn mấy ngày, cuối cùng tự mình an ủi mình, nói với tiểu nhân thời trẻ lão gia cũng là như vậy, trong nhà thê thiếp vô số, hiện tại còn biết không đem người về nhà, cũng coi như là cho nàng thể diện rồi. Nàng làm một phu nhân nội trạch, còn có thể mong gì hơn? Chỉ cần mỗi người trong mạnh khỏe thôi.”
Tạ Cát Tường cảm thấy có chút quái dị.
Theo lời nói của mấy người trước đó, vị Phan phu nhân này tuyệt đối không phải người có thể nén giận, nếu nàng bất mãn, nhất định sẽ nháo lên, nhưng mà đối mặt với việc trượng phu nạp ngoại thất, vậy mà nàng lại có thể nhẫn nhịn, thật sự làm người khó hiểu.
Tạ Cát Tường lại hỏi vài câu về chỗ ở của ngoại thất kia, rồi mới hỏi Vương Hải Lâm: “Tên trộm làm phu nhân bị thương đó, ngươi có thấy được mặt mũi hắn không?”
Vương Hải Lâm lải nhải nói cả buổi trời về ngoại thất của Văn Chính Thành, nghe Tạ Cát Tường đột nhiên hỏi về kẻ trộm, hơn nửa ngày hắn mới nói: “Không thấy rõ, lúc ấy trên mặt người nọ che vải, che kín hết mặt mũi, bất quá hẳn là còn rất trẻ, thân thủ của hắn cũng nhanh nhẹn, nhưng mà có chút...... có chút hoảng loạn.”
Có thể đơn độc thâm nhập vào sau nha môn Quân Khí tư, hơn nữa làm giam chính phu nhân bị thương, thân thủ khẳng định sẽ không hề kém cỏi.
Tạ Cát Tường hỏi hắn: “Ngươi có biết hắn trộm cái gì không? Sau khi phu nhân bị thương, trong phủ có phái người truy đuổi chứ?”
Vương Hải Lâm suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Không...... Tiểu nhân không thấy rõ, trong tay hắn ngoại trừ dao ngắn làm phu nhân bị thương, tiểu nhân không nhớ là còn đồ vật khác, vì khi hắn vừa xuất hiện phu nhân đã hét toáng lên, người nọ hoảng loạn làm phu nhân bị thương, liền lập tức tháo chạy, người hầu gã sai vặt trong phủ chạy tới nơi, người đã không thấy bóng dáng, quản gia cũng chỉ đưa phu nhân về chủ viện trước, rồi lại vội vàng đi tìm đại phu, cũng không muốn đuổi theo tên trộm.”
Tạ Cát Tường như suy tư gì đó.
Nếu là như thế, mục đích người này lẻn vào sau nha môn Quân Khí tư có chút không được rõ ràng. Hắn không lẻn vào bất kỳ phòng nào ăn cắp, ngược lại đi ngang qua hoa viên, hoa viên thì có thể trộm được cái gì? Bất quá chỉ có vài cái đèn bằng đá không mấy đáng giá mà thôi.
Hơn nữa, một tên trộm đơn thuần đều sẽ không đả thương người khác.
Trong lòng bọn họ rất rõ ràng, nhà bị mất chút đồ vật sẽ không báo quan, nhưng nháo ra mạng người thì không có khả năng im lặng bỏ qua.
Người này không chỉ trực tiếp làm Phan phu nhân bị thương, mà còn nhanh chóng tháo chạy, nghĩ như thế nào, mục đích tựa hồ đều là Phan phu nhân, cũng không phải cái gọi là ăn cắp.
Tạ Cát Tường rũ đôi mắt xuống, càng cảm thấy vụ án Văn gia khó bề phân biệt.
Ban đầu bất quá chỉ là vụ án phu nhân của Văn đại nhân mất tích, kết quả sau khi bọn họ tới phía sau nha môn, nơi này lại đột nhiên bốc cháy, đợi đến khi vất vả lắm mới dập tắt lửa, lại phát hiện có một người chết trong phòng chứa củi.
Theo quá trình dò hỏi người Văn gia, bọn họ lần lượt biết càng lúc càng nhiều manh mối, nhưng biết được càng nhiều manh mối, bọn họ càng cảm thấy Phan phu nhân đang gặp nguy hiểm.
Văn gia từ trên xuống dưới, tựa hồ đều có động cơ giết hại hoặc là thương tổn Phan phu nhân.
Phía Vương Hải Lâm tựa hồ cũng không còn manh mối khác, Triệu Thụy cho hắn đi ra ngoài, sau đó nói với Tạ Cát Tường: “Chúng ta đi đến chỗ Hình đại nhân xem như thế nào đi.”
Lúc này đã là sau giờ ngọ, bầu trời mùa hè phủ đầy ánh nắng chói chang như cái dù vàng, từng cụm mây trắng tinh như đám mây phiêu bồng xung quanh dù, che bớt được phần nào ánh mặt trời cực nóng này.
Khi Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đi vào phòng chứa củi, trên người vẫn đổ chút mồ hôi mỏng.
Vì phòng chứa củi đã sập, các giáo úy đã đưa người chết ra khỏi phòng, đặt vào lều trại dựng tạm bên cạnh, Hình Cửu Niên vẫn đang nghiệm thi.
Triệu Thụy thấy lều trại vẫn rất an tĩnh, liền cùng Tạ Cát Tường khập khiễng đi vào phòng chứa củi, cúi đầu tìm kiếm ở chỗ phế tích.
Nơi này tổng cộng có hai gian.
Một gian là nội thất, đặt ít dụng cụ đốn củi, gian ngoài chất đầy củi gỗ, cháy như thế hơn một canh giờ (2h), củi gỗ vốn có cơ hồ đều đã cháy hết, bởi vậy phế tích kỳ thật không còn lại thứ gì.
Tạ Cát Tường khom lưng nhìn kỹ trên mặt đất.
Nàng phát hiện, trên mặt đất có một dấu vết người chết tử vong rất rõ ràng, cũng hiện rõ người chết vẫn luôn nằm thẳng trên mặt đất, tùy ý để lửa đốt, để lại dưới thân người chết một vòng vết cháy.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy một cái, Triệu Thụy lập tức lấy tới một thanh kiếm dài, đơn giản đẩy mớ đồ vật rơi hỗn độn trên mặt phế tích ra.
Bận như thế hai khắc (30'), hai người cuối cùng lại về tới chỗ vết cháy.
Tạ Cát Tường trầm giọng nói: “Người chết...... Hẳn là đã chết trước khi lửa nổi lên.”
Triệu Thụy gật đầu, ứng tiếng nói: “Đúng là như thế, nếu khi lửa nổi lên mà người vẫn chưa chết, khẳng định sẽ giãy giụa kịch liệt, vết cháy trên mặt đất sẽ có vải cháy lộn xộn, hơn nữa cửa phòng cửa sổ nơi này cũng không chắc chắn, nếu thật sự không cẩn thận bị lửa đốt trong phòng chứa củi, khi vừa mới nổi lửa người chết hẳn có thể chạy trốn ra ngoài, không có khả năng chịu đựng nằm trên mặt đất bị thiêu chết.”
Hiện trường vụ cháy, hết thảy đều mất đi theo lửa lớn.
Nhưng vết cháy lưu lại sau khi người chết bị thiêu, lại có thể thấy được rõ ràng.
Tạ Cát Tường ngồi dậy, khẳng định suy đoán của Triệu Thụy: “Xác thật như thế, chúng ta đi xem Hình đại nhân đi.”
Chờ vào lều trại, ập vào trước mặt chính là một mùi cháy khét gay mũi khó ngửi, Tạ Cát Tường cũng coi như đã cùng Triệu Thụy phá được ba vụ trọng án, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được tử thi như vậy.
Loại hương vị này xộc thẳng vào chóp mũi, hun đến Tạ Cát Tường choáng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa phun ra ngoài.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vỗ về cánh tay nàng, mang nàng ra khỏi lều trại, dùng cây quạt quạt gió cho nàng: “Nếu không muội chờ ở bên ngoài đi?”
Tạ Cát Tường lắc lắc đầu, nàng lấy một hộp Tô Hợp hương hoàn cùng mặt nạ bảo hộ trong ba lô con thỏ ra, cho Triệu Thụy và mình mỗi người ăn một viên, sau đó mới che mặt nạ kín mít.
Tạ Cát Tường hít sâu: “Đi thôi.”
Hai người lại quay vào lều trại.
Hình Cửu Niên cũng trang bị đầy đủ, mặc áo khoác mang khẩu trang, hắn cong eo, cẩn thận khảy đi khảy lại trên thi thể cháy đen.
Tạ Cát Tường cố nén ghê tởm, nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hình đại nhân, sao rồi?”
Hình Cửu Niên xua xua tay về phía nàng, ánh mắt rất nghiêm túc: “Chờ một lát.”
Tạ Cát Tường thấy hắn dùng tăm bông khảy tới khảy lui trên miệng mũi người chết, cuối cùng mới đứng thẳng người, để hai người đi theo đến một bên: “Người chết cũng không phải là bị thiêu chết.”
“Các ngươi xem, vì người chết nằm ngã trên mặt đất, phần lưng không bị lửa đốt trong thời gian dài, bởi vậy làn da phần lưng chỉ có chút phồng rợp, nhưng vì bị đè lâu trên mặt đất, chỗ phồng rợp bị đè xuống, làn da liền nhăn như gấp giấy, cũng có ít chỗ bị bể tróc ra.”
Hình Cửu Niên nói như thế, Tạ Cát Tường nhìn làn da lưng loang lổ của người chết, lại cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, đè ép nửa ngày rốt cuộc mới nhịn xuống được.
Người chết là sau khi chết mới bị đốt cháy, vừa nãy khi kiểm tra hiện trường Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cũng đã suy luận tới, hiện tại được Hình Cửu Niên chứng thực, cuối cùng đã có thể khẳng định, hỏa hoạn ở phòng chứa củi phía sau nha môn Quân Khí tư, cũng không phải là việc ngoài ý muốn, mà do người làm.
Có lẽ trận lửa lớn này, chính là vì hủy thi diệt tích.
Triệu Thụy thấy Tạ Cát Tường thật sự rất khó nói nên lời, liền nói: “Hình đại nhân, người chết vì sao lại chết, có thể phán đoán ra không?”
Hình Cửu Niên đầu tiên là lắc lắc đầu, bất quá rất mau lại gật đầu: “Phòng chứa củi cháy thời gian quá dài, phần cổ da của người chết đã bị bóc ra, không thể nhìn ra có phải bị bóp chết không, nhưng tim người chết lại có tổn hại, ta hoài nghi người chết là bị đâm chết, nếu bị chết, kỳ thật còn có một loại phương pháp có thể kiểm nghiệm khác.”
Tạ Cát Tường bỗng chốc nhớ tới, ánh mắt sáng lên: “Vẩy dấm rượu lên hiện trường?”
Hình Cửu Niên gật gật đầu, hắn tiếp nhận khăn tay Ân Tiểu Lục đưa qua, cẩn thận lau khô tay, nói: “Chúng ta lập tức đến hiện trường.”
Đoàn người một lần nữa về chỗ phế tích ở phòng chứa củi.
Lúc này mặt đất chỗ phế tích đã được rửa sạch sẽ, trên mặt đất tuy rằng cũng là một mảnh hỗn độn, nhưng vẫn có thể đoán ra được chỗ vết cháy người chết bị thiêu.
Hình Cửu Niên dùng dấm gạo nồng đậm cùng rượu mạnh mang theo hất phẩy liên tục, sau đó liền đứng ở một bên chờ.
Không bao lâu, hiện trường liền nổi lên ít bọt khí nho nhỏ, vết máu đỏ tươi dần dần hiện ra từ vết cháy đen một lần nữa.
Ánh mắt Tạ Cát tường sáng lên: “Vết máu!”
Hình Cửu Niên cũng nhẹ nhàng thở ra: “Xem ra, vết rách nơi ngực người chết, hẳn chính là vết thương trí mạng, tại vị trí nửa người trên chảy ra lượng máu nhiều nhất, người chết bị vũ khí sắc bén đâm chết trước, sau đó mới bị đốt cháy.”