Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 17: Chương 17




“Hả?” Trần Tống Mạn ngẩng đầu nhìn bóng dáng người đàn ông ngoài cửa, “anh đến làm gì?”

Giang Hành đi vào phòng, quan sát xung quanh một lượt, sau đó nhìn chằm chằm Trần Tống Mạn tóc tai có chút rối bời, chỉ mỉm cười đáp: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên cũng muốn tham gia văn nghệ.”

Ngó Trần Tống Mạn cơ mặt đang run rẩy, tâm trạng Giang Hành dường như càng tốt hơn. Anh tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Thế nào, năm nay hát hò gì đấy?”

Y tá trưởng đứng một bên vội nói: “Năm nay chúng ta không ca hát.”

“Vậy à?” Giang Hành chau mày, tầm mắt lại hướng về cô, “chẳng lẽ đánh thái cực quyền?” Nét cười càng sâu thêm, “không nghĩ tới ngồi trực đêm cũng gặp chuyện kinh khiếp…”

“…” Trần Tống Mạn suy nghĩ chốc lát, rồi thản nhiên trả lời, “năm nay chúng ta múa Quan âm nghìn mắt nghìn tay.” Cô cao thấp đánh giá Giang Hành một vòng, “bác sĩ Giang ngoại hình lý tưởng, khí chất cũng không tồi, nếu anh muốn đứng đầu hàng cũng là điều tốt.”

Y tá trưởng gật đầu: “Chậc chậc, nếu dàn ca múa có bác sĩ Giang vào thì khỏi phải nói, đám y tá kia dù có cởi trần cũng sẽ cời vì cậu đấy.” Bà ta vừa nói vừa khoa tay múa chân, cười thực phô trương, trêu vui làm ai cũng cười, duy nhất trừ bỏ gã đàn ông áo blouse trắng. Sau đó y tá trưởng nhìn sang Giang Hành, chỉ thấy anh đứng đần mặt ra, được thể lại càng cười to.

Buổi tối, Trần Tống Mạn ở trong phòng nhìn điệu múa Quan âm lục tượng chiếu trên TV, ngay lúc đang xem hăng say thì Abel theo lối cửa đi vào.

“Y tá bảo tôi đưa nó cho cô.” Abel đem quyển sách đặt lên giường cô.

Thần kinh Trần Tống Mạn lập tức căng thẳng, cô vội vàng chồm tới chụp lấy quyển vở, lật nhanh xoen xoét, tốt lắm, cái gì cũng không có, là vở mới. Abel làm xong việc chuyển phát hàng hóa, hắn xoay người toan rời khỏi đây.

Trần Tống Mạn khẽ nhăn mày: “Anh còn không định giải thích cho tôi biết, ngày đó anh nấp trong nhà kho làm gì à, Augus?”

Abel đứng yên một chỗ, không hề động đậy.

Augus quay đầu, liếc mắt nhìn Trần Tống Mạn: “Con bé thông minh như cô hẳn là không nên hỏi chuyện này.”

Trần Tống Mạn khẽ cắn môi, quan sát hắn: “Tôi chẳng hiểu anh làm gì trong nhà kho? Nếu y tá không gọi anh đi, anh vẫn sẽ ở lại?”

“Gã đại ca kia có phải anh giết hay không?” Lời vừa ra khỏi miệng, cô đột nhiên cảm thấy mình vừa hỏi những vấn đề hết sức ngu xuẩn.

Quả nhiên Augus nghe xong cười lạnh một tiếng: “Nếu tôi giết, cho dù cô có hỏi thì tôi cũng sẽ ngu ngốc thừa nhận giống cô sao?”

Hắn đi đến Trần Tống Mạn, từ trên cao nhìn xuống: “Nếu cô đã thành tâm muốn biết thì tôi cũng sẽ thật lòng trả lời, không phải tôi giết. Về phần tin hay không, tùy cô.”

Trong phòng có phần trầm mặc.

Augus cùng Trần Tống Mạn đứng yên tại chỗ, cô không nói chuyện, Augus càng không, hắn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa.

Nửa ngày, cô ngẩng đầu nói: “Tôi tin anh.” Thanh âm của cô rất bình tĩnh, không hề nghe ra đấy là âm thanh của nội tâm giằng xé dữ dội.

Mỗi người đều có bí mật riêng, Augus so với cô đã đến hơn vài năm, sự tình gì của hắn cô không hề hay biết, tỷ như Augus vừa nói, cô tìm hiểu nhiều cũng chẳng ích lợi chi. Hiện tại cô chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, sau đó xuất viện báo thù cho cha, đừng nên phí thời gian vào những việc này.

Cô nghĩ, có lẽ cô cũng giống bản tính của Trương Tiểu Hồng tin tưởng vào nhận định của bản thân, Augus không hề đáng ngờ.

Hắn khi nghe xong thì hơi kinh ngạc nhướng mày.

“Sao?” Ngữ khí của cô hơi rụt rè, “tôi có thể hỏi ngày đó y tá kia… là bạn gái anh?”

“Chắc vậy.”

Trần Tống Mạn có chút há hốc mồm: “Phải không?” Cô gãi gãi đầu, “anh thật đúng là cái gì cũng không chậm chân.” Nhắc đến việc hôm nọ, Trần Tống Mạn đã sớm biết trong nhà kho có người, là vì lúc ấy cô không chú ý, đặt mông ngồi hẳn lên lưng Augus.

“Tôi nhỡ ngồi trên người anh, không sao chứ?”

“Chỉ hơi nặng thôi.” Augus nhún vai, “tôi còn muốn cảm ơn cô vì đã không vạch trần tôi, thuận tiện khen một câu, trình diễn tuyệt lắm.”

Trần Tống Mạn có chút ảo não: “Sao các người đều biết tôi giả điên vậy? Tôi cảm thấy đã tốt lắm rồi.” Nguyên văn Giang Hành nói, cô không thể qua mặt được bác sĩ tâm thần, nhưng ngay cả bệnh nhân tâm thần phân liệt cũng có thể nhìn ra, Trần Tống Mạn cảm thấy thất bại ghê gớm.

“Kỳ thực cô diễn rất giống.” Augus nói, “nhưng thời điểm y tá bổ nhào qua, cô đã sửa sang mảnh vải phía dưới để che lại phần tóc lộ ra bên ngoài của tôi.”

Augus tươi cười: “Phiền cô quá.”

Trần Tống Mạn bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời tâm trạng vô cùng phức tạp. Thì ra vào giờ khắc ấy, theo bản năng cô đã muốn che chở hắn sao?

Augus nhếch môi, trông thấy Trương Tiểu Hồng cầm thuốc đứng chờ bên ngoài thì bèn nói: “Tôi về trước, cô nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn liền xoay người bước khỏi cửa.

Trần Tống Mạn nhìn theo bóng lưng hắn, phiền muộn thở dài.

Thời gian trôi qua, Trần Tống Mạn cảm thấy mọi việc rất phong phú.

Ngoại trừ nhóm bệnh nhân cùng y tá hơn bốn mươi người luyện múa Quan âm thì buổi chiều như thường lệ, những bệnh nhân có thần trí tương đối ổn cũng sẽ được mời vào lớp học ‘chuyên môn’. Tỷ như hiện tại, Trần Tống Mạn ngồi với hơn mười bệnh nhân trong lớp, học vẽ tranh, mà cô thì ngồi uể oải vẽ vời, không hứng thú lắm.

Trần Tống Mạn trình độ vẽ tranh rất xoàng, vốn tưởng rằng mình ăn đứt đám bệnh nhân, kết quả lại đứng hạng bét, thầy dạy vẽ còn nói cô không có năng khiếu. Do không phục nên cô lật xem tranh vẽ của các bệnh nhân khác, quả nhiên cứng họng nhìn trân trối. Cô còn ngỡ mình không phải ở bệnh viện tâm thần, mà là đang ở cuộc thi triển lãm tranh nữa kìa.

Tuy rằng hình vẽ không rõ là ý gì, nhưng sắc thái, bố cục, phối màu vô cùng cảm xúc. Trần Tống Mạn khâm phục!

Đúng là thế giới thật vi diệu, bệnh viện tâm thần cũng có đẳng cấp của nó, người ngoài không thể so bì.

“Tống Mạn à!”

Trần Tống Mạn đột nhiên nghe được có người gọi tên mình, cô nhìn xung quanh không thấy, đến lúc dõi theo cửa sổ mới bắt gặp Trương Tiểu Hồng đang đứng ở đó.

Trần Tống Mạn đi ra ngoài, Trương Tiểu Hồng nói không kịp thở: “Em… em biết không, chị mới thấy, thấy…”

“Từ từ nói, chị Hồng.” Cô vỗ nhẹ lưng Trương Tiểu Hồng.

Chị ta lắc đầu, biểu cảm khẩn trương, tựa hồ phải nói ngay không thôi sẽ lăn đùng ra chết: “Chị mới thấy mẹ kế của em!”

Đôi mày cô chau lại, ngay cả ánh mắt cũng có phần sắc bén: “Bà ta tới làm gì chị biết hay không?”

“Chị vừa hỏi thăm xong.” Trương Tiểu Hồng lập tức trả lời, “Giang Uyển Chi hiện tại là chủ tịch công ty Dân An, nghe nói có rót cổ phần vào đây, bà ta lần này đến là để giúp viện trưởng phát thiếp mời, phỏng chừng tháng mười sắp tới sẽ có một buổi liên hoan tưng bừng.”

“Vậy tiết mục ca múa nhạc bà ta cũng sẽ thấy?” Trần Tống Mạn liên tưởng đến việc mình ở trên sân khấu đùa giỡn cho bà ta xem, bỗng dưng cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Trương Tiểu Hồng kéo lấy tay cô: “Chúng ta đi xem thử!”

“Đừng.” Trần Tống Mạn vội vàng rút tay về, liên tục lắc đầu phản đối, “em không đi, em sợ không kìm được mà gây gổ với bà ta.”

“Vậy à?” Trương Tiểu Hồng so vai nhìn cô, “nếu không thì để chị quan sát tình hình, còn em cứ đến lớp học vẽ đi, có gì chị sẽ thông báo trong vòng ba nốt nhạc.” Dứt lời hối hả chạy xuống lầu.

Buổi học kế tiếp, Trần Tống Mạn cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, dứt khoát ở đây vẽ tranh tô màu, lúc về phòng, đầu cô lại hiện lên cái tên Giang Uyển Chi. Vì sao bà ta đồng ý tham gia hội liên hoan ở bệnh viện tâm thần? Ngoại trừ lý do bà ta có cổ đông, thì còn muốn gì nữa? Giám sát cô? Đột nhiên tưởng tượng ra, xung quanh cô có tay mắt của bà ta, nhất thời cô có cảm giác rợn người. Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, rồi vô tình thấy biển hiệu bác sĩ trực ban, bèn bước nhanh qua đó. Không ai khác ngoài Giang Hành, Trần Tống Mạn tiếp tục quan sát, anh ta đang ở bên trong tiếp chuyện với đôi nam nữ hình như là người nhà bệnh nhân thì phải. Cô bĩu môi, ngồi ngoài cửa nhàm chán chờ đợi.

Chờ một lúc lâu mới nghe lạch cạch một tiến, cửa mở, Giang Hành cùng bọn họ đi ra, trông bọn họ sắc mặt không được tốt lắm. Bọn họ trông thấy Trần Tống Mạn mặc đồ bệnh nhân, bỗng tái mặt lùi về sau hai bước, vô cùng mất tự nhiên nói tạm biệt với Giang Hành rồi gấp gáp bỏ đi, giống như vừa gặp phải quỷ.

Giang Hành hơi nghiêng đầu nhìn Trần Tống Mạn, đáy mắt mang theo ý cười: “Nhan sắc cô làm bao người rụng rời, thực khiến tôi rất là nể phục.”

Trần Tống Mạn: “…Chó chê mèo lắm lông.”

Giang Hành lách người để cô vào trong, rồi anh thủng thỉnh theo sau.

Chỗ này Trần Tống Mạn tới không ít lần, quen thuộc như chính phòng mình vậy. Cô thản nhiên đến tủ lạnh mở cửa, lấy một cây xúc xích, ánh mắt nhìn dáo dác, cuối cùng dừng lại ở chiếc kéo trên bàn làm việc. Cô cắt vỏ, sau đó ngồi vào ghế, bình tĩnh ăn.

“Kéo chưa khử trùng.” Giang Hành tốt bụng nhắc nhở, “vừa mới cắt băng gạc cho bệnh nhân xong.”

Trần Tống Mạn ngậm họng, phun không được, nuốt không xong, chỉ còn biết trừng mắt oán hận Giang Hành. Giây lát, cô lại trở về trạng thái bình thường, hậm hực cắn từng miếng to, Giang Hành chợt có cảm giác như là cô đang ăn thịt anh vậy.

“Nói đi, không khỏe chỗ nào?” Giang Hành lấy trong ngăn kéo ra một quyển bệnh án, điềm đạm hỏi.

“Tôi khỏe như voi đây.” Trần Tống Mạn nấc cục đáp, “rất tốt.”

Giang Hành tháo mắt kính xuống, buông bút trong tay, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn chằm chằm cô: “Vậy cô tìm tôi làm chi?”

Trần Tống Mạn vỗ vỗ cánh tay anh: “Đừng có căng quá, bác sĩ.” Cô cười nịnh nọt, “tôi muốn tìm anh để nói chuyện phiếm, chẳng phải anh bảo tán gẫu cũng là một loại phương thức chẩn đoán bệnh tình sao? Anh nghe tí xem tôi bệnh hoạn gì không…”

Giang Hành không dông dài, mở quyển bệnh án của cô ra: “Cô bị rối loạn tinh thần, trí lực giảm xuống…”

“Trời ơi!” Trần Tống Man giật bút của Giang Hành, dẫu môi nói, “anh hiện tại đang rảnh rỗi, trò chuyện với tôi một lát. Tâm trạng tôi đang không được tốt, anh đừng chọc tôi phát bệnh nha!”

“Tâm trạng không tốt gì nhỉ?” Giang Hành tìm tư thế thoải mái tựa lưng vào ghế ngồi, trưng ra bộ dạng chăm chú lắng nghe.

Trần Tống Mạn ngồi thẳng, hai tay đặt trên bàn giống như học sinh tiểu học ngoan ngoãn học tập: “Anh có biết hay không, công ty Dân An có bao nhiêu cổ phần trong bệnh viện này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.