“Vậy… vậy anh xem cái gì rồi?” Trần Tống Mạn muốn ngất tại chỗ.
Giang Hành ra vẻ suy tư: “Ờ, hôm nay mị thấy, học trưởng X mặc áo màu xanh lá nà, đi ngang qua ánh dương nà, mỉm cười ấm áp nà, gương mặt hồng hào nhỏ nhắn như thắp lên ánh sáng cho sinh mệnh nhỏ nhoi của mị.”
Trong mắt Giang Hành ngập tràn nét cười, nhưng mọi thứ vẫn chưa dừng lại: “Ngày tháng năm, hôm nay học trưởng X tâm trạng hình như không tốt lắm, mị mặt dày hỏi anh ấy sao anh ấy không vui, anh ấy nói cái đôi giày trượt băng để ở đâu quên rồi, ước gì mị biết nó nằm ở đâu để mà chỉ anh ấy…”
Trần Tống Mạn trở nên xấu hổ: “Anh vừa phải thôi.” Đúng là thời trung học cô thần tượng chàng học trưởng X, sự việc cũng đã xảy ra như trong nhật ký, nhưng khi được thốt từ miệng Giang Hành thì lại trở nên… kỳ cục.
“Ôi dồi thiếu nữ với tâm hồn lãng mạn.” Giang Hành vỗ vỗ đầu cô, ngàn lần thấm thía, “rốt cuộc ông đây đã phát hiện ra, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài thì cô còn là thiếu nữ trên phương diện này, quả thực rất đáng ăn mừng.”
Trần Tống Mạn: “…” Đây là đang cười nhạo cô sao?
Cô thẹn quá hóa giận, nói một câu không cần dùng não: “Dáng người ‘thiếu nữ’ mà ban nãy anh còn sờ mó nhiệt tình đấy!” Lời vừa thốt xong, cô bỗng ý thức được, lại chẳng biết nên tìm cái lỗ nào để chui vào.
“Ha ha~” Giang Hành bật cười thành tiếng, ánh mắt loan thành hình trăng non, thậm chí có thể nhìn thấy lúm đồng tiền bé xíu gần nơi khóe miệng. Thấy Trần Tống Mạn nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn, lại ngân ngấn nước mang theo một chút ngượng ngùng, anh cảm thấy trái tim của mình cũng đang dần tan chảy…
Ding ding!
Điện thoại đột nhiên reo lên.
Trần Tống Mạn nhìn về phía Giang Hành, Giang Hành cúi đầu, đưa tay lấy điện thoại trong túi áo ra, nhìn thấy đồng hồ đã điểm, anh bất giác chau mày.
Trần Tống Mạn vội nói: “Anh bận việc hả? Đi đi, tôi không sao đâu.” Cô không nhịn được len lén nhìn trộm di động của anh, nhưng màn hình sáng quá, cái gì cũng chẳng nhìn được.
Giang Hành nhét di động vào túi, ngẩng đầu nói với cô: “Vậy cô nằm nghỉ ở đây, dù gì cũng đã muộn, tôi phải đi rồi.”
“À mà đồ của tôi…” Trần Tống Mạn ngập ngừng hỏi, “mấy cái đó có thể trả tôi không?”
Giang Hành cười đến tà mị: “Tùy vào biểu hiện của cô.”
Trần Tống Mạn mắng người: “Đậu xanh rau má!”
Vì vậy những ngày sau đó, cô ngoan ngoãn nằm trên giường tịnh dưỡng. Giang Hành mấy hôm nay cũng không thấy đâu, chỉ nghe Trương Tiểu Hồng bảo, anh ta được cử đi diễn thuyết ở đại học. À sực nhớ, gần đây còn có một sự lạ lùng.
Trần Tống Mạn ngó về phía cửa, thấy quả đầu hồng Augus bước qua, theo sau là vài chú cảnh sát. Sự tình kỳ lạ chính là, mấy ngày nay cảnh sát điều tra Augus xuất hiện rất thường xuyên, kiểu kiểu hai ba hôm là Augus lại bị đưa tới phòng khám bệnh để thẩm vấn một lần.
Quá trình thẩm vấn cụ thể ra sao cô không biết, nhưng mỗi lần Augus trở về, sắc mặt hắn đều tái nhợt, tựa như thầm nói với cô rằg việc kia có bao nhiêu mệt mỏi.
Hai ngày sau, Trần Tống Mạn khỏe lên trông thấy, Trương Tiểu Hồng cũng đỡ phải chạy vại tới lui, cơm dưng nước rót nữa. Vì vậy cô đứng xếp hàng vào đội ngũ chờ phát cơm, giữa đường còn gặp được Augus đi thẩm vấn trở về, không, là Abel mới đúng.
“Anh Abel?” Trần Tống Mạn lấm lét nhìn quanh, “không phải Augus sao anh?”
Abel gật gật đầu: “Lúc trước là nó, nhưng gần đây nó hơi mệt, anh liền thay nó xuất hiện vài ngày.”
Trần Tống Mạn kinh ngạc hỏi: “Bao gồm lần thẩm vấn lúc nãy?”
“Đúng vậy.” Abel nói, “kỳ thực mấy lần thẩm vấn trước là anh ứng phó rồi, tuy hơi gian nan cơ mà phía cảnh sát cũng xác nhận người kia không phải anh giết, nên bọn họ muốn thẩm vấn thì anh cứ thích thì chiều thôi.”
“Anh báo em tin vui luôn nè.” Abel hé môi, “bọn họ bảo là sẽ không đến tìm anh nữa, túm váy lại là anh đã hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi.”
Tuy rằng giọng điệu Abel thực sự thoải mái, nhưng Trần Tống Mạn chẳng biết vì sao cảm giác được, đáy mắt hắn ta không có nét cười.
Trần Tống Mạn thành tâm mừng rỡ: “Tốt quá rồi anh Abel!” Thế này cô không cần phải rối rắm hay lo lắng về người bạn của mình nữa. Nhưng lúc ăn cơm, cô thấy Abel chính là có chút không an lòng. Rốt cuộc, Abel gắp một phần ớt xanh bỏ vào miệng, Trần Tống Mạn bất ngờ thốt lên: “Abel?”
Abel vừa ăn ớt xanh, vừa mờ mịt nhìn Trần Tống Mạn: “Gì đó người đẹp?”
“Không, không có gì!” Cô cúi đầu, xới xới bát cơm trong tay cô.
Abel từ trước đến giờ, không ăn ớt xanh.
Chỉ cần hắn nhìn thấy trong bát có ớt xanh, sẽ thét chói tai rồi ném qua bát cô hết. Nhưng hôm nay Abel lại không có phản ứng, ăn uống có chút mất bình thường. Nếu là điểm ấy, cô sẽ nghĩ rằng do tâm trạng Abel đang xấu, nhưng…. Tầm mắt cô rơi xuống túi áo của hắn, nếu là Abel, ở đó sẽ có một cây thánh giá bạc.
Thánh giá này, Abel không bao giờ rời thân.
Hơn nữa, cô quan sát chân của Abel – lúc hắn ăn cơm, đôi chân dài vốn duỗi thẳng, nay lại đặt vuông góc với cạnh bàn. Tuy rằng kiểu ngồi này rất khí chất, nhưng đó cũng là thói quen tiêu chuẩn của Augus, bởi lúc Abel ăn cơm, chân tay đều lộn xộn. Ba điểm bất thường này có thể đi đến kết luận: Người đó không phải Abel, mà chính là Augus. Hắn vì sao muốn ngụy trang thành Abel?
Chẳng lẽ hắn muốn thay Abel giũ sạch hiềm nghi? Phía cảnh sát nghi ngờ Abel, rõ ràng Augus không muốn để Abel ra mặt mà tự mình ngụy trang Abel để lừa gạt cảnh sát ư? Suy nghĩ này lóe lên khiến cô hơi chấn động.
Sau khi ăn xong, cô và Abel cùng nhau trở về phòng bệnh. Cô luôn lén lút nhìn Abel, nhìn tới nhìn lui vẫn thấy Abel đứng thẳng tắp, dáng đi cũng tự nhiên, Trần Tống Mạn ngược lại cảm thấy mình đang đa tâm.
“Nhìn tôi làm méo gì?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.
Trần Tống Mạn thu lại ánh mắt, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang: “Có nhìn đâu…”
Người đàn ông cười khẽ: “Tôi không ngây thơ như Abel đâu, khỏi chối.”
Trần Tống Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, thận trọng hỏi một câu: “Anh là Augus.”
Augus cũng đáp lễ cô bằng ánh mắt kinh ngạc: “Giờ không phân biệt được tôi với hắn rồi sao?”
Trần Tống Mạn lắc đầu: “À… do tôi đang nghĩ vu vơ nên…”
Giữa hai người im lặng hồi lâu, Augus mới mở miệng: “Cô khỏe chưa đấy?”
Trần Tống Mạn lập tức ưỡn ngực, cười như Tết đến: “Anh yên tâm đi, tôi khỏe lắm rồi.” Vì để chứng minh lời mình là sự thật, cô còn đưa tay vỗ vỗ ngực mình hai cái.
Thấu mấy ông trời---
Trần Tống Mạn đau đến phát khóc.
Chỉ thấy Augus cười khẽ một tiếng.
Trần Tống Mạn vuốt vuốt ngực mình, theo sau Augus đi đến cửa phòng.
“Phải rồi!” Hắn quay lại nhìn cô từ trên cao, chiếc mũi thanh tú và bờ môi đỏ mọng của Augus hiện lên đầy quyến rũ, “việc cậu cô ổn chứ?”
Trần Tống Mạn nhún nhún vai: “Còn sao được nữa. Bác sĩ Giang hiện giờ không có ở đây, tôi đành đợi anh ta trở về, sắp xếp giúp tôi cơ hội gặp mặt lần hai.”
Cô cũng không ý thức được, mỗi lần nhắc tới ba chứ ‘bác sĩ Giang’ cũng là mỗi lần sắc mặt Augus trầm xuống hẳn.
“Giang Hành?” Lúc hắn gọi cái tên này, có cảm tưởng như đang nghiến răng, “mỗi khi cô gặp khó khăn, cô chỉ nghĩ đến hắn thôi à?”
Trần Tống Mạn bất giác cuộn một lọn tóc của chính mình, nghe thấy Augus hỏi thế thì liền trả lời: “Không có cách khác, dù sao ở bệnh viện tâm thần có bạn bè là bác sĩ cũng quá may mắn rồi.” Trong đầu cô chợt nhớ tới hình ảnh Giang Hành áp mình ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, “tuy rằng anh ta tánh rất kỳ, nhưng cũng xem như đáng tin cậy.”
Biểu cảm Augus càng ngày càng lạnh, tựa hồ muốn đem mọi vật trong vòng phạm vi 10 mét đóng băng. Nhưng Trần Tống Mạn vẫn vô tư nói tiếp: “Anh cũng biết mà, chuyện của tôi không đơn giản, anh ta lại là một bác sĩ bình thường, vì vậy hiếm khi được anh ta mở lòng trợ giúp.”
Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì câm mồm, thận trọng nhìn về phía Augus. Cô rốt cuộc cũng ý thức ra, người đàn ông trước mặt mình đang không hề có chút gì gọi là muôn nghe thêm nữa.
“À tôi… không phải ý đó đâu.” Trần Tống Mạn cuống quít giải thích, “kỳ thực chỉ có tôi là không bình thường thôi, chứ so với tôi anh còn bình thường lắm lắm. À, ừ…” Cô đúng cái kiểu càng bôi càng đen, “Augus bấy giờ chẳng khác nào nữ hoàng băng giá Elsa, sắc mặt âm đến vô cực.
Cuối cùng, Trần Tống Mạn ủ rũ nói: “Dù sao anh đối với tôi cũng là một người bạn vô cùng quan trọng, anh hiểu không?”
“Được rồi.” Augus im lặng nghe cô nói hết chuyện xong, mới lạnh lùng mở miệng, “đã hiểu.”
Sau đó, hắn đi nhanh qua người cô, đứng ở gian phòng của mình, mở cửa, vào cửa, đóng cửa, động tác chém đinh chặt sắt, không kịp để cho cô có một phản ứng nào. Điều này làm cô có phần buồn bực. Cô bước đến cửa phòng Augus, toan gõ vài tiếng, nhưng khi các đốt ngón tay sắp chạm vào cửa thì--- lại đột ngột dừng ở không trung.