Yên Lặng Làm Bệnh Nhân Tâm Thần

Chương 49: Chương 49: Chương 43




“Xin chào, nơi này là khu 3 phải không? Cho hỏi anh có phải bác sĩ phòng trực ban – Giang Hành. Phiền anh giúp tôi liên lạc khu 9.”

“Vâng, là tôi. Xin hỏi bệnh nhân 1002 của các vị ở chỗ nào?”

“Không có ở đây? Tôi cũng chẳng biết, y hiện tại ở khu 3, phiền anh gọi y tá lập tức đến đây, cạnh phòng trực của bác sĩ gần nhà vệ sinh.”

Giang Hành ngắt máy, nhìn Trần Tống Mạn đang quẫy đạp ở trong ngực mình. Ánh mắt cô vẫn không chuyển hướng, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa toilet đằng kia.

“Giang Hành, anh buông em ra!” Trần Tống Mạn kéo cánh tay đang đặt bên hông mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì tức giận, “cậu em hiếm khi thần chí tỉnh táo, anh để em đi hỏi cậu mấy vấn đề được không?!”

Hai chân tựa như đạp vào khoảng không: “Xin anh đấy!” Cô quay lại, dùng đôi con ngươi van lơn nhìn anh.

“Cậu vừa rồi đã nhớ ra chuyện lúc nhỏ của em, xin anh giúp em một chút. Em chỉ muốn cùng cậu tán gẫu vài câu mà thôi!” Trần Tống Mạn vội vàng năn nỉ.

Ánh mắt Giang Hành có chút hòa hoãn, cánh tay cũng buông lỏng, chân cô liền lập tức đáp đất. Không nhịn được sốt ruột mà hướng tới nhà vệ sinh lao vào, vừa chạy hai bước, tay phải đã bị người khác nắm lấy.

Trần Tống Mạn ngoảnh mặt, Giang Hành liền buông tay cô. Anh cời áo blouse trắng trên người, khoác lên tay cô.

??

Trần Tống Mạn chỉ chỉ chiếc áo trắng, vẻ mặt có phần khó hiểu. Anh khẽ nhếch môi: “Phòng ngừa vạn nhất.” Sau đó lại nắm tay trái của cô.

Trần Tống Mạn không còn thời gian để ý, cũng không quan tâm anh có sờ tay mình hay không. Cô chỉ vội vã đi vào nhà vệ sinh, hiện giờ bảo vệ và y tá khu 9 đều chưa xuất hiện, cô vẫn còn kịp thời gian để hỏi. Một lần nữa khi cô quay trở lại, Chúc Thần vẫn ngồi bệt dưới đất, ánh mắt hướng về phía cô: “Đây là…?” Trong mắt y có sự đề phòng.

“Cậu đừng sợ hãi!” Trần Tống Mạn vội vàng kéo anh lại gần mình, giải thích, “đây là bạn tốt của con.”

Trông Chúc Thần có vẻ rất mệt mỏi, nghe xong lời của Trần Tống Mạn, liền muốn chợp mắt.

“Đợi đã!” Cô đột nhiên kêu một tiếng khiến Chúc Thần chợt bừng tỉnh.

Cô quay đầu nhìn Giang Hành liếc một cái, sau đó do dự vài giây, bèn cẩn thận hỏi rằng:”Cậu… cậu nhớ được Trần Khánh Dân là ai không?”

Chúc Thần trầm mặc một hồi: “Tôi nhớ, là chồng… của Chúc Thanh.” Y tựa như lâm sâu vào chuyện cũ, “tôi còn nhớ rõ, lễ cưới Chúc Thanh thực long trọng, tôi làm phù rể, còn khiêu vũ với chị ấy trong lễ cưới. Ngày đó chị ấy rất đẹp, rất xinh đẹp…” Y vừa nói, vừa cúi hạ mi mắt.

“Đừng ngủ, cậu!” Một lần nữa cô lại kinh hô, Chúc Thần tiếp tục mở to mắt.

Trần Tống Mạn suy nghĩ, liếm khẽ bờ môi khô khốc của mình, nỗ lực không bày ra cảm xúc tởm lợm, hỏi: “Như vậy, cậu biết Giang Uyển Chi sao?”

Trần Tống Mạn đương nhiên chưa từng gặp qua cha mẹ trong lễ cưới năm đó, nhưng hiện tại cô không thấy có một chút hứng thú gì, cô muốn biết những tin tức hữu ích từ cậu hơn.

Khi mẹ cô qua đời, Giang Uyển Chi không quá hai năm liền bước vào cửa. Trước khi Chúc Thanh từ trần, bà ta chính là đồng nghiệp ở công ty cha cô. Họ hàng xa thân thích chỉ là cái cớ để bà ta danh chính nhập gia, điều này lâu sau cha cô mới nói cô biết.

Chúc Thần khi nghe được tên Giang Uyển Chi, đầu tiên là cơ thể run lên, sau đó liền giãy dụa, cơ mặt méo mó, phản ứng y hệt lần trước, y nhanh chóng trở nên phát cuồng. Một bên tay y nắm thành quyền, hung tợn đấm vào vách tường, một chân đạp nước muốn đứng dậy, miệng còn không ngừng lẩm bẩm. Giang Hành luôn ở cạnh để quan sát, lúc thấy y vừa mất bình tĩnh, anh xem như quyết đoán, đem Trần Tống Mạn kéo về phía sau.

“Cậu, con là Mạn Mạn!” Trần Tống Mạn ở bên người Giang Hành ló đầu ra, hướng tới Chúc Thần nói, “vừa nãy cậu còn nhớ rõ con mà! Con là con gái của Chúc Thanh.”

Chúc Thần bị âm thanh cô gây chú ý, liền đứng phắt dậy, vung tay đánh tới hướng cô. Sao lại thế này?! Trần Tống Mạn kinh hãi, khi cậu phát bệnh, ngay cả tên mẹ cũng không hữu dụng ư? Cô theo bản năng co rụt đầu, liền cảm giác được chính mình được thân hình cao lớn phía trước che chở. Giang Hành vung tay giữ lấy Chúc Thần, đẩy ra sau lưng, cả người bị anh cố định vào gạch men sứ trên tường. Toàn bộ động tác cũng chỉ vài giây.

Cô ngẩng đầu, nhìn Giang Hành hành động, sợ tới mức quên cả phản ứng. Chờ khi cô hoàn hồn lại, mới nhìn đến Giang Hành và Chúc Thần, sau đó vọt tới bên cạnh Chúc Thần, hỏi: “Cậu, cậu nói cái gì? Nói to một chút!”

Chúc Thần luôn miệng thì thầm, mồ hôi lạnh cũng theo trán chảy xuống. Trong mắt y đều tràn đầy sự sợ hãi. Theo ý của Giang Hành, Trần Tống Mạn kề tai gần môi y, cẩn thận lắng nghe những âm tiết không trọn vẹn.

“Tôi… sai lầm rồi… thấy.” Trần Tống Mạn gian nan lặp lại từ ngữ, “cái gì, không cần… xin lỗi.” Cô một bên nghe, một bên nỗ lực xâu chuỗi ý.

“Nhanh đi, bọn họ sắp đến rồi.” Giang Hành nhỏ giọng nhắc nhở.

Trần Tống Mạn cố gắng lắng nghe, nhưng cũng chỉ nhận được vài từ rời rạc. Bảo vệ cùng y tá đã đến gần, Trần Tống Mạn hết cách, đành phải ghi nhớ mấy từ ngữ vừa nghe được, sau đó nhanh chóng trốn đằng sau Giang Hành. Tựa như cùng lúc, y tá trưởng khu 9 cùng bác sĩ, y tá, bảo vệ đã xuất hiện tại nhà vệ sinh.

Nhìn Giang Hành giờ phút này đang áp chế Chúc Thần, mà y lại không ngừng giãy dụa. Y tá trưởng không chút do dự, ra lệnh cho y tá đem ống tiêm đã chuẩn bị mà tiêm cho y. Trong nháy mắt, ánh nhìn y bỗng trợn lớn, trước khi hôn mê Trần Tống Mạn chỉ nghe được 2 chữ “chị à…”

Y nói rằng: “Chị à…”

Sau đó, y bị bảo vệ đặt trên xe lăn, hơn nữa tay chân đều bị trói lại mang đi. Trần Tống Mạn ngồi trên xe lăn của cậu, trong lòng có chút đau nhói.

Y tá trưởng khu 9 thính tai, nghe được lời này, bèn nhìn cô liếc mắt một cái: “Hắn không giống cô. Hắn đến nhiều năm rồi, bệnh tình luôn tái phát, khả năng tự hồi phục thấp, cho nên chỉ có thể dựa vào thuốc an thần.”

Trần Tống Mạn nhớ tới lúc cậu sắp phát bệnh ban nãy, cô đã trấn an được cậu, nhưng quyết định không đem chuyện này nói với bọn họ nghe. Cô gật đầu, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Chúc Thần đã sớm lâm vào hôn mê. Nửa ngày, Trần Tống Mạn ngẩng đầu lên, bốn mắt giao nhau với Giang Hành.

Khi Trần Tống Mạn về phòng bệnh trước thì Giang Hành còn ở lại hiện trường để miêu tả tình hình lúc đó, để tìm ra phương án trị liệu bệnh lý tiếp theo. Cô đi theo một y tá khu 9 hồi phòng, lúc ngang qua y tá phụ trách mình, cô ra hiệu muốn lấy giấy bút. Trở lại phòng bệnh, cô liền ngồi vào góc giường, mở vở của mình ra.

Cô phát họa một quan hệ đồ, mặt trên chỉ có vài cái đơn giản – là vòng tròn cùng dấu chấm hỏi, hiện tại thoạt nhìn cảm thấy tối giản đến mức buồn cười. Trần Tống Mạn hơi nhếch khóe môi, quyết đoán lật một trang mới.

“Tôi, thấy, thực xin lỗi, sai lầm rồi, không cần.” - Còn có cuối cùng, “chị à.”

Cậu thấy cái gì, không cần cái gì, thực xin lỗi ai, ai cùng mẹ cô có quan hệ gì? Từng bước từng bước vấn đề xem qua tựa hồ không quá rõ ràng, nhưng tiềm ẩn bên trong dựa vào những từ khóa này, cô tin tưởng, chúng có liên quan tới mẹ cô. Đó là gì?

“Tôi sai lầm rồi, thực xin lỗi, chị à không cần.”

Mẹ cô ngược đãi cậu ư? Việc này không có khả năng, cô nhớ được lúc y phát bệnh, mẹ cô đã sớm qua đời nhiều năm. Nhưng rốt cuộc là gì?

“Tôi cái gì cũng chưa thấy, người đừng đến đây!” Một giọng nam lạnh lùng vang lên từ phía sau, “còn một câu nữa,” Augus từ bên trái đi đến, ngồi đối diện cô, từ trên cao nhìn xuống cô, còn có quyển vở trong tay cô.

“Còn một câu là gì?” Trần Tống Mạn ngơ ngác hỏi.

Ánh mắt Augus trở nên ôn hòa: “Còn một câu – thực xin lỗi, chị à.”

Trần Tống Mạn trợn tròn mắt một lát, đem vở ôm chặt vào ngực: “Sao anh lại lén nhìn vở của tôi chứ?”

Augus lườm cô một cái: “Khỏi giấu, lộ hàng cả rồi.”

Trần Tống Mạn nghe xong, đem vở đang ôm hất ra, còn nhớ tới hai câu Augus vừa mới nói: “Tôi cái gì cũng không biết, không cần đến đây.” Còn có – “thực xin lỗi, chị à.”

Cô đem vở giơ lên trước mặt Augus, chỉ vào từ khóa, nói: “Anh nói hai câu nhưng có những từ không có ghi trong vở, liệu có đúng hay không?”

Augus nhún nhún vai: “Tôi chỉ nghĩ ẩn ý mà bổ sung them thôi mà.” Ánh mắt hắn liếc qua quyển vở, “như vậy nghe liền mạch hơn, cô có cảm thấy vậy chăng?”

Trần Tống Mạn trầm mặc nửa ngày.

Trên vở tuy là âm tiết của cậu cô, nhưng nó không hề hoàn chỉnh, rõ ràng thế nào chỉ có Chúc Thần mới biết. Cô cũng là nghe được vài từ đứt quãng, sẽ không giống như Augus phỏng đoán chứ?

Trần Tống Mạn ngẩng đầu nhìn Augus một chút, phát hiện hắn đang cố mở TV lên để xem vài sự tình nhàm chán.

“Tôi cái gì cũng không thấy, người không cần tới đây.” Những lời này quả thật rất phù hợp với biểu cảm sợ hãi của Chúc Thần.

“Thực xin lỗi, chị à.”

Chẳng lẽ cậu làm cái gì có lỗi với mẹ cô? Không, không! Trần Tống Mạn lắc đầu. Hai câu này chỉ do Augus phiến diện suy đoán, không thể tin là thật. Nhưng hai câu này, Trần Tống Mạn cúi đầu nhìn vào những từ khóa trên giấy, vô luận thế nào cũng không vắt óc nghĩ ra cách tổ hợp hoàn chỉnh. Giống như một đáp án bình thường, nhưng lại khiến cô rùng mình khi nghĩ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.