Edit: A Li
Trần Tống Mạn quay đầu, trông thấy Tiểu Thương. Cô có cảm giác hơi thở của mình dường như ngưng lại. Tay cô còn cào trên tuyết, mặt vẫn còn dán vào cái hang hốc tối tăm kia, cô không cách nào khống chế được.
Trần Tống Mạn chậm rãi rút tay, đặt ở trên đùi, cuộn thành một đấm. Đầu óc cô xoay mòng mòng, tròng mắt đảo quanh, da dẻ có chút tái nhợt.
“Tiểu Hồng đâu?” Trần Tống Mạn quay xe lăn lại, đối diện với Tiểu Thương, chủ động hỏi trước.
Tiểu Thương nói: “Vừa nãy gặp chị ta, chị ta nói tôi biết địa điểm của cô, nhờ tôi đưa cô về, sau đó có việc nên đã đi trước.”
“Có việc đi trước.” Những lời này mơ hồ không rõ nghĩa, trong lòng Trần Tống Mạn đột nhiên dâng lên cảm xúc chẳng lành. Đừng nói cô sẽ giống như lần trước, bị ai đó đánh bầm dập rồi ném xác ở một nơi khuất người?
Cô nhìn chằm chằm động tác của Tiểu Thương, mặt khác vừa ngầm tính toán. Làm sao cô có thể ngồi trên xe lăn để giằng co với một tiểu quỷ nữ y tá như vậy? Cô vừa tháo bột ba ngày, tuy rằng có thể đi lại, nhưng nếu muốn chạy thì vô phương. Mà hiện tại bên cạnh cô chỉ có xe lăn, những vũ khí khác đều chẳng có.
Lưng Trần Tống Mạn toát mồ hôi lạnh, chân phải chạm đất dùng một chút lực, xe lăn lui về phía sau vài phần; nhưng phía sau lại là nấm tuyết, không có đường lui. Tiểu Thương đứng nhìn cô, thu hết thảy những hành động của cô vào tầm mắt. Tiếp theo, tay phải đột nhiên luồn vào túi áo, giống như cầm thứ gì vậy. Đồng thời mũi chân cũng nhích lên, từng bước từng bước hướng về Trần Tống Mạn, thong thả đi tới.
“Sao cô quay lại?” Tiểu Thương nghiêng đầu hỏi Trần Tống Mạn, trong mắt lóe lên chút kỳ lạ, khóe môi hơi cong lên, hắng giọng. “Đằng sau là gì nhỉ?” Thế mà nàng chủ động hỏi vấn đề này.
Trần Tống Mạn tỏ ra bình tĩnh, bèn cười đáp: “Không phải là hang của một động vật nhỏ ư?” Cô khống chế được cảm xúc của mình, khiến bản thân mỉm cười càng thêm tự nhiên.
Quả thật, trải qua bao cuộc bể dâu mới biết, thời khắc sợ hãi nhưng vẫn phải hết sức kìm lòng. Trần Tống Mạn cảm giác móng tay cô đã cào vào trong thịt.
“Động vật nhỏ nào?” Tiểu Thương tiến gần thêm một bước, vươn tay vuốt tóc cô. “Cô thông minh như thế, chẳng lẽ không nghĩ ra trong đó có cái gì sao?”
Trần Tống Mạn thành thật lắc đầu: “Không nghĩ ra được.”
Tiểu Thương: “…”
Biểu cảm nàng hơi mất kiên nhẫn: “Thôi giả mù sa mưa nhé, tôi cũng chả giống tên phế vật Lưu Thanh kia, nói nhiều điều vô nghĩa. Lần này cô chết chắc rồi!” Nàng chậm rãi lấy vật trong túi ra, Trần Tống Mạn nhất thời đều dồn lực chú ý vào đó.
Chưa từng nghĩ, Tiểu Thương lại là đồng bọn của Lưu Thanh. Trần Tống Mạn nuốt nước bọt, ngấm ngầm tính toán. Nếu lúc này cô bật dậy đánh về phía Tiểu Thương, nhanh chóng ấn tay nàng để giành vũ khí, hiển nhiên cơ hội sống sót sẽ cao hơn so với việc ngồi đây chờ chết. Trần Tống Mạn nhìn chằm chặp động tác của Tiểu Thương, tựa như những thước phim chiếu chậm, mỗi một cái chớp mắt cũng dằng dặc vô cùng. Dây thần kinh trong đầu cô căng hết cỡ, cũng gắng dồn sức vào chân phải để chuẩn bị tống vào người Tiểu Thương.
Đến đây đi, tôi giải quyết cô trong tích tắc.
“Ngừng cợt giỡn được rồi.” Bên ngoài bỗng dưng vang lên một giọng nam quen thuộc.
Tiểu Thương nghe xong bĩu môi, lấy súng nước trong túi ra, xoay người bắn ‘piu piu’ vào tên đàn ông phía sau cho hả giận.
“Đang vui mà,” Tiểu Thương hờn dỗi, “ai mượn anh đi ra!”
Augus liếc nhìn Tiểu Thương, tiếp theo cướp súng nước trong tay nàng, nhạt nhẽo nói hai chữ: “Chán xừ.” Dứt câu, hắn giơ tay lên, súng nước ở trong không khí xẹt qua duyên dáng một đường cong, chuẩn xác rơi trên đùi Trần Tống Mạn. Mà việc Augus bỗng nhiên xuất hiện đã sớm khiến Trần Tống Mạn ngồi há hốc mồm.
Augus nhìn thoáng qua cổ áo dính chút nước, sau đó cướp cây súng từ tay Tiểu Thương: “Đùa chán bỏ xừ.” Nói xong, hắn giơ tay lên, một dòng nước hiện giữa không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, rồi rơi trên đùi Trần Tống Mạn. Cô ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, lại cúi đầu nhìn bảy sắc cầu vồng dưới chân, trong gió hỗn độn.
“Chỗ này không thích hợp trò chuyện, chúng ta đi.” Augus không quan tâm sự hờn dỗi của Tiểu Thương, hắn lạnh tanh ra lệnh. Tiểu Thương vừa bước về phía trước hai bước, bèn phát hiện ra mình đối với Augus đã theo bản năng tuyệt đối nghe lời. Bỗng nàng thấy cuộc đời đen nhọ quá, bèn tự mắng chính mình một câu: mệnh con sen!
Thẳng đến lúc Trần Tống Mạn bị đưa tới xích đu trong vườn hoa, biểu cảm trên mặt cô đã trở nên vô cùng phẫn nộ.
“Ý em sao? Ý em sao?” Cô cầm bả vai nàng ta vừa rít gào, lắc mạnh. “Cô có biết suýt chút nữa cô dọa tôi tiểu ra quần? A! AA! Bệnh thần kinh cô!”
Tiểu Thương bị cô làm cho hoa mắt, dạ dày nhộn nhạo cả lên. Nàng hét: “Cô lay tôi nữa tôi sẽ ọe trên đầu cô—”
Bấy giờ Trần Tống Mạn mới thở hổn hển, không cam lòng buông bả vai nàng ra. Cô hung tợn nhìn nàng, như thể nhìn một đôi cẩu nam nữ vừa kết hợp với nhau làm việc xấu.
Cô thật vạn vạn không ngờ tới, Augus thế mà lại phối hợp diễn xuất cùng Tiểu Thương để hù dọa mình. Lúc đó trong thâm tâm cô còn nghĩ, có phải Tiểu Thương sẽ hãm hại hắn, ai ngờ hắn lại là đồng lõa trong trò mèo trên.
“Anh!” Trần Tống Mạn nhìn về phía hắn. “Anh anh anh…” Nửa ngày chưa nói xong câu hoàn chỉnh.
Tiểu Thương ngồi trên xích đu, miệng cười ‘hắc hắc’: “Tôi tưởng đùa vậy giúp cô vui.”
Mặt Trần Tống Mạn xanh mét: “Hừ!”
“Được rồi.” Tiểu Thương bỗng chốc biến thành một con mèo nhỏ cọ cọ. “Augus từ lâu đã xem cô là bạn, nhưng tôi chỉ gặp cô vài lần nên muốn thử lòng quân tử thôi.” Nàng ngồi thẳng người, vươn ba ngón tay, biểu cảm nghiêm túc nói. “Tôi thề, chuyện này là do tôi chủ biên, không liên quan Augus.”
Trần Tống Mạn lườm bọn họ một cái, bất giác thở dài: “Bỏ đi, cũng là tôi tự tìm. Nếu tôi đừng tò mò thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Nét mặt Tiểu Thương cực kỳ sáng lạn: “Kỳ thực tôi cũng không ngờ, cô thế mà lại phát giác ra cái hang kia.”
“Cô vừa mới nói chúng ta là bạn?” Trần Tống Mạn đột nhiên nhìn về phía Tiểu Thương, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một vòng, sau lại nhìn sang Augus, đầu hắn khẽ gật.
“Cảnh sát ư?” Trần Tống Mạn hỏi.
Tiểu Thương lắc lắc đầu: “Không phải cảnh sát, là cộng tác thôi.” Nàng túm túm áo trắng của mình. “Bệnh viện tâm thần này là xí nghiệp của họ nhà tôi, từ nhỏ tới lớn tôi đã chơi ở đây rồi.”
Trần Tống Mạn giật mình, há hốc miệng: “Xí nghiệp của người nhà! Cô thế mà là nữ đại gia, ghê thật!” Cô kìm lòng không đậu vỗ tay tán thưởng.
“Mẹ cô ấy từng là y tá ở đây, hiện giờ là y tá trưởng khu một. Cha cũng làm bác sĩ ở chỗ này, khu bốn.” Augus vạch trần luôn.
“Thì ra là vậy!” Trần Tống Mạn bừng tỉnh đại ngộ, dùng ánh mắt châm biếm nhìn về phía Tiểu Thương.
Tiểu Thương hơi mất tự nhiên nói: “Xí, dù sao bệnh viện cũng không ai ranh mãnh bằng tôi đâu, nếu không căn cứ bí mật của tôi trong một thời gian dài như vậy cũng chưa bị ai phát hiện.”
Trần Tống Mạn nhăn mày hỏi: “Thật sự không có người phát hiện ư?” Phải biết rằng, cô vừa tìm đã thấy.
Tiểu Thương hơi buồn bực trong lòng: “Ok tôi thừa nhận, quả thật có người phát hiện ra. Một là cô, một khác là Augus. Nhưng tôi cũng rất lợi hại còn gì.” Nàng đề cao âm lượng, gương mặt đỏ bừng.
Trần Tống Mạn mỉm cười gật gật, kể cả Augus cũng không nhịn được cười.
“Nhưng cái hang đó là gì nhỉ?” Trần Tống Mạn bèn thắc mắc.
Vừa dứt lời, cô cảm giác không khí đã thay đổi hơn. Vừa rồi vẫn còn màu vàng sinh động, hiện chỉ nhờ một câu cô hỏi, biến thành màu lam.
Trần Tống Mạn hết sức cẩn thận nói: “Là bí mật khó tiết lộ lắm ư?”
Tiểu Thương có phần khó xử: “Tôi vốn không nghĩ cô phát hiện… mà cô có thể nói tôi biết, vì sao cô tìm ra nó không?”
“Âm thanh cô tạo ra quá lớn, tôi men theo tìm ra.” Trần Tống Mạn nhún vai trả lời. “Chỉ đơn giản vậy.”
Tiểu Thương suýt chút bị câu ‘chỉ đơn giản’ này làm cho ngu người.
Mười lăm năm, nàng đã gìn giữ cái căn cứ này suốt mười lăm năm bí mật, cứ thế bị hai kẻ tâm thần chó ngáp phải ruồi mò ra. Hơn nữa bọn họ còn rất ăn ý, lúc nàng hỏi nguyên nhân lại trả lời y hệt: rất đơn giản mà. Tiểu Thương không ngờ năm trước bị Augus phát hiện, năm sau lại đến cô ta. Thứ cảm xúc này thúc giục Tiểu Thương muốn đánh cho hai kẻ kia mỗi người một phát.
Ánh mắt Augus ngừng trên người Tiểu Thương một giây, sau đó quay sang cô, nhỏ giọng đáp: “Đó là lối ra ngoài.”
“Lối ra ngoài?” Trần Tống Mạn vừa mới phát lên tiếng liền che mồm mình lại. Ánh mắt cô mở to, cẩn thận hỏi: “Hai người muốn vượt ngục, à không… xuất viện sao?” Càng nói càng thấy lạ.
“Mà này, nghiêm túc đi.” Trần Tống Mạn còn tưởng rằng đó là bí mật gì ghê gớm lắm. “Tôi không tin đâu, thành thật vào.”
Augus nhìn cô bằng ánh mắt chân thật: “Tôi không lừa cô.”
Trần Tống Mạn xua tay, chỉ vào Augus: “Anh, cảnh sát.” Ngón trỏ chuyển sang phía Tiểu Thương. “Cô, y tá. Hai người đều xuất viện một cách bình thường được cả. Nhưng nếu không có chuyện gì lại đi đào hang đào hốc?”
“Không phải bọn tôi.” Augus lắc đầu.
“Không phải các người thì là ai chứ?” Trần Tống Mạn đột nhiên ý thức được có chuyện gì không đúng lắm, ánh mắt lại đảo một vòng. Biểu cảm của cô trở nên uể oải, cô cúi mặt, tựa như muốn khóc lên: “Có lẽ là kế hoạch riêng nên không muốn cho tôi biết.”
“Cho dù tôi phát hiện ra cái hang thì sao chứ? Hai người sẽ tùy tiện tìm một cái cớ để lừa tôi, đâu thể nào nói ra một chuyện quan trọng như vậy?” Trần Tống Mạn khóc không ra nước mắt, cảm giác bản thân vừa thấy được tương lai sáng chói thì lại bị bóng đêm bao trùm.
Augus nhăn mày đáp: “Không phải bọn tôi muốn lừa cô, nhưng tình cảnh hiện tại của cô thì có chút nguy hiểm.”
Hắn tiếp lời: “Chuyện cô muốn xuất viện tôi cũng biết, càng biết cô cần hai tháng để đi. Nhưng trong vòng hai tháng này, cái gì xảy ra cũng chẳng ai đoán trước được. Bởi vì Lưu Thanh đã chết, nên mục tiêu bị nhắm đến là cô. Lúc đó Lưu Thanh tìm đến cô là do làm theo sự chỉ thị.”
Hắn tiếp tục nói: “Đối với kẻ nọ, cô và Tiểu Thương có thân phận giống nhau, cũng là cánh tay phải của tôi. Hơn nữa còn dùng thân phận bệnh nhân để che giấu và xuất viện.”
Trần Tống Mạn nghe xong, đôi mắt như lạc vào trong sương mù: “Làm sao tôi có thể…”
“Cô đừng hỏi nữa.” Augus ngắt lời cô. “Hiện tại cô tạm thời an toàn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết cô phải là người của tôi. Nếu bị kẻ cầm đầu phát hiện cô không phải như chúng nghĩ, thì không chỉ có cô, tại gian bệnh viện tâm thần này chúng tôi cất công bố trí ba năm, cũng thành lãng phí.”
Hắn hỏi: “Cô tình nguyện phối hợp với chúng tôi chăng?”
Trần Tống Mạn trước giờ luôn lo lắng mình có phá hỏng kế hoạch của Augus dàn dựng hay không, hiện tại thì đúng là như thế, cô đã trói buộc bọn họ cùng một chỗ với mình. Thừa nhận cô là người của hắn, cũng như đã tự mang lên thân mình một quả bom hẹn giờ.
Chỉ vì bảo vệ cho cô, hắn lại tăng thêm một mối hiểm nguy bên cạnh.
Trần Tống Mạn không còn lý do gì để nói không cả.
“Tôi sẽ phải làm gì?” Trần Tống Mạn lí nhí hỏi.
Augus lắc đầu: “Chẳng cần làm gì đâu, chỉ cần giữ kín bí mật này, đừng để cho người khác phát hiện chỗ này là được. Ngoài ra…”
Hắn nhìn về phía Trần Tống Mạn: “Cô muốn chạy trốn bọn họ tối hôm đó…” Hắn cầm tay cô, ngón tay thon gầy đặt trong lòng bàn tay cô, vẽ lên hai chữ.
Một bút một hoa.
Trần Tống Mạn mở to hai mắt, cuối cùng thận trọng gật đầu.